Tống Tiểu Chu tâm hoảng ý loạn, nghe lời Lục Hành đếm số. Mới đếm tới hai mươi ba liền nhảy tới ba mươi bảy. Cậu quá hoảng loạn, cố tình vào lúc này lại tới thời điểm đồng giường cộng chậm với Lục Hành trước kia.
Khi đó tại Tịnh An Uyển, có vài lần cậu tỉnh dậy sớm, không nhìn thấy thân ảnh Lục Hành, cũng không biết đi nơi nào. Cậu hỏi, Lục Hành giống như không hề có chuyện xảy ra mà nói ra ngoài đi dạo, hoặc tu luyện. Tống Tiểu Chu không hề nghi ngờ y.
Cậu không thể kiềm chế mà nghĩ “Trước kia Lục Hành cũng sẽ như thế này, thống khổ bất kham.”
Tống Tiểu Chu nhớ lại khi cậu chạy tới trong núi tìm Lục Hành. Lúc ấy sắc mặt y cũng không tốt, đặc biệt tái nhợt, giữa hai lông mày có mấy phần tối tăm suy yếu.
Cậu thế mà lại không phát hiện ra.
Tống Tiểu chu cắn chặt răng, nhìn thấy phía trước có hoa liền lảo đảo chạy tới. Cậu đem hoa dại nâng trước ngực, vội vã chạy trở về.
Tống Tiểu Chu nghĩ “Lục Hành không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng y chật vật mất mặt, nhưng cậu thế nào có thể cam lòng để một mình y giãy dụa.”
Gần tới nơi, Tống Tiểu Chu cúi đầu nhìn đóa hoa trong l*иg ngực. Nhụy hoa đã sắp tàn, lại kẹp lưa thưa vài cọng cỏ dại, thực sự không dễ nhìn.
Cậu đem cỏ dại vứt đi, lại sửa sang chút chút, thả chậm bước chân, quay lại con đường trở về.
Không ngờ, càng tới gần tiếng binh khí chạm nhau càng lớn.
Tâm Tống Tiểu Chu trầm xuống, nhớ tới hai huynh đệ đạo sĩ kia, hồng hộc xông tới.
Đúng như cậu nghĩ, hai người kia đang cùng Lục Hành đánh nhau.
Tay Lục Hành cầm kiếm, mang bộ dáng ác quỷ với gương mặt khủng bố, đôi mắt đỏ máu. Thẩm Trí cùng Lương Mộ cầm trường kiếm, ngầm hiểu ý mười phần, phù văn tung bay đầy trời, bốn phía âm u quỷ khí cũng không dám lại gần.
Tống Tiểu Chu lớn tiếng gọi: “Thẩm Trí, dừng tay!”
Thẩm Trí nghiêng đầu liếc cậu một cái, nói: “Dừng tay cái gì, ngươi không nhìn thấy y đã mất đi ý thức hay sao?”
“Cẩn Chi không có!” Tống Tiểu Chu tức giận nói. Cậu như tiểu dã thú mù quáng, “Các ngươi cút ngay. Không được đυ.ng tới y!”
Lương Mộ lạnh lùng nói: “Nhiều lời vô ích.”
Lục Hành nghe thấy thanh âm Tống Tiểu Chu, ý thức hoảng hốt, hướng cậu liếc mắt một cái. Chỉ một giây phân tâm, hoàng phù trong tay Thẩm Trí bay tới, bả vai đau xót, cánh tay giống như vỡ vụn.
Lục Hành thấp rên một tiếng, trong mắt lộ hung quang sắc bén, năm ngón tay đem phù văn kéo xuống. Hoàng phù đột nhiên ảm đạm, mang theo quỷ khí hướng Lương Mộ bay tới.
Tống Tiểu Chu vừa thấy Lục Hành bị thương, vứt hoa dại trong tay, mũi chân đá lên một nhánh cây. Cậu oán hận, không chút nghĩ ngợi đem cành cây ép về phía Thẩm Trí.
Thẩm Trí cũng có mấy phần tức giận, nâng kiếm chặn lại Tống Tiểu Chu: “Ngươi nổi điên cái gì, y là quỷ!”
Tống Tiểu Chu nói: “Các ngươi so với quỷ còn xấu xa hơn!”
Cậu xem cành cây thành kiếm, chiêu nào chiêu nấy đều lộ ra tia bức người sắc bén. Thẩm Trí không quen ứng phó chiêu thức của người thường, lại cố kị cậu là người sống, lông mày nhíu chặt: “Ngươi xem một chút xem y có nhận ra ngươi hay không!”
Tống Tiểu Chu bổ tới một chiêu, nhìn Thẩm Trí.
Thẩm Trí nói: “Y đã mất đi ý thức. Chính ngươi mở mắt ra, hảo hảo nhìn kỹ dáng vẻ của y.”
“Đây là ác quỷ, không phải người sống!”
Thẩm Trí nói hờ hững. Bọn họ xuyên qua mê trận trong núi tìm đến chỗ này, không gặp được Tống Tiểu Chu, chỉ có một kẻ sắp rơi vào điên cuồng: Lục Hành.
Lục Hành vừa nhìn thấy bọn họ đã ra tay lao tới. Thẩm Trí còn tưởng rằng Tống Tiểu Chu đã trở thành vong hồn, không nghĩ tới người này dĩ nhiên mà còn sống.
Tống Tiểu Chu kinh ngạc nhìn Lục Hành, quay đầu lại, nói: “Cẩn Chi không giống. Trên người y có thương tích, là các ngươi, đều là các ngươi đột nhiên xuất hiện!”
Thẩm Trí nghẹn lời: “Lười cùng ngươi phí lời.”
Dứt lời, thừa dịp cậu không chú ý, một tấm định thân phù áp trên người cậu.
“Chờ ta giúp sư ca thu thập y sẽ cùng ngươi hảo hảo nói chuyện.”
Tống Tiểu Chu giận dữ, vừa mở miệng lại phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng động.
Bên kia Lục Hành thấy Tống Tiểu Chu không thể động, kinh hoàng lại luống cuống nhìn dáng dấp cậu. Trong đầu y ngơ ngơ ngác ngác nhưng trong lòng khó giải thích được mà đau xót, mặc kệ Lương Mộ mà đi tới cướp người về.
Y nhấc theo kiếm, từng bước từng bước hướng Thẩm Trí áp sát, đôi mắt vẩn đυ.c không chớp mà theo dõi Tống Tiểu Chu sau lưng hắn, khàn tiếng nói: “Cút ngay.”
Thẩm Trí nửa bước không lùi.
Lục Hành giống như dã thú bị cướp đi vật quan trọng, càng ngày càng bạo ngược, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Đem hắn trả lại cho ta.”
Thẩm Trí lạnh lùng nói: “Trả lại cho ngươi để ngươi đem người gϊếŧ sao?”
Lục Hành giống như nghe thấy, lại như không nghe thấy. Phong Hồn Trận trên người vẫn quấy phá, hoa văn tối tăm trên mặt càng ngày càng quỷ quyệt, quỷ khí càng lạnh lẽo âm trầm.
“Cút!” Y nâng kiếm, hướng đầu Thẩm Trí bổ xuống.
“Ầm” Lương Mộ ngăn trước mặt Thẩm Trí, nâng kiếm cùng y giao đấu, sắc mặt hơi đổi.
Hai người đánh tới lợi hại, rừng cây bị tàn phá bừa bãi, toàn bộ âm linh trong núi đều rục rà rục rịch.
Sắc mặt Thẩm Trí ngày càng tái nhợt, không thể chịu được những âm khí, oán khí nổi lên bởi sự nóng giận của Lục Hành.
Hắn lui hai bước, nhìn thấy Tống Tiểu Chu oán hận nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười nói: “Làm gì? Tình lang của ngươi rất lợi hại.”
Bất quá giây lát, Thẩm Trí cả cười: “Y không phải muốn ngươi sao?” Hắn cắn đầu ngón tay, dùng huyết làm mực, tại trên hoàng phù trước ngực Tống Tiểu Chu thêm vài nét bút. Hắn nắm cánh tay Tống Tiểu Chu, dùng sức đẩy cậu về phía Lục Hành.
“Lục Hành, trả lại cho ngươi!”