Mấy ngày sau Tống Tiểu Chu cũng không thấy Trịnh quản sự bén mảng tới, tâm lý có chút buồn bực. Nhưng nghĩ lại, có thể là do gã sợ.
Dù sao bên ngoài cũng đồn đại bên trong Tịnh An Uyển rất nhiều chuyện ma quái.
Mà Tịnh An Uyển thực sự có quỷ.
Trước kia Tống Tiểu Chu sợ quỷ, không biết tại sao, cậu lại không sợ Lục Hành. Trực giác nói cho ắn biết, Lục Hành mới là thứ đáng sợ nhất bên trong Tịnh An Uyển.
Ngày hè khí trời thay đổi thất thường. Gần tới chạng vạng, sắc trời vốn dĩ đang sáng sủa đột nhiên đen kịt, mưa lách tách bắt đầu rơi.
Tống Tiểu Chu nhìn màn mưa dày đặc, liếc mắt nhìn Lục Hành đang chợp mắt. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lục Hành mở mắt, lộ ra ý tứ dò hỏi.
Tống Tiểu Chu đối diện với gương mặt đẹp đẽ của Lục đại công tử, đột nhiên có điểm thẹn thùng. Cậu lặng lẽ vò ngón tay, nói: “Lúc ngươi không ở Tịnh An Uyển, thì đến nơi nào?”
Lục Hành nháy mắt một cái, khẽ cười: “Tiểu Chu lo lắng ban đêm trời mưa ta không có chỗ để đi?”
Tống Tiểu Chu hàm hồ nói: “Mưa mùa hạ lớn như vậy…”
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, không lên tiếng. Thiếu niên mày rậm mắt to, bộ dáng không trắng trẻo nõn nà, bị nhìn lâu lỗ tai liền hồng.
Lục Hành nói: “Lại đây.”
Tống Tiểu Chu sửng sốt, nghe lời đi tới. Lục Hành dựa lưng vào ghế, nhấc tay nắm chặt tay Tống Tiểu Chu. Y là quỷ, thân thể luôn lạnh như băng.
Tống Tiểu Chu run lập cập, mở to hai mắt, mờ mịt luống cuống mà nhìn Lục Hành.
Lục Hành đẩy Tống Tiểu Chu ra, nắm chặt tay, nói: “Cảm nhận được?” Y nhìn vào mắt Tống Tiểu Chu, ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười: “Ta không phải người sống.”
Ánh mắt Tống Tiểu Chu rơi trên ngón tay của y. Ngón tay Lục Hành khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài.
Cậu lúng ta lúng túng nói: “Ta, ta biết a.” Thế nhưng vừa nghĩ trong đêm mưa Lục Hành bị xối ướt tới chật vật, không có có chỗ đi, Tống Tiểu Chu liền không đành lòng.
Tống Tiểu Chu suy nghĩ đơn giản. Nếu Lục Hành muốn gϊếŧ cậu đã sớm gϊếŧ, không cần chờ tới nay mới động thủ. Huống hồ hiện nay Lục Hành là chỗ dựa lớn nhất để cậu hảo hảo sống tại Tịnh An Uyển.
Lục Hành nhất thời nở nụ cười.
Đêm đó y không đi, trong gian phòng ánh nến lờ mờ, ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt.
Tống Tiểu Chu cứng đờ nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên cậu cùng Lục Hành chung giường chung gối. Lục Hành nằm bên cạnh cậu, vô thanh vô thức*. Nếu không phải bên người có khí tức đặc biệt âm hàn, cơ hồ không nhận ra y đang tồn tại.
Nửa ngày sau, Tống Tiểu Chu nghe Lục Hành hỏi: “Ngủ không được?”
Ngữ khí y rất ôn hòa, còn nói: “Nếu như ngươi sợ, ta hiện tại liền đi.”
Tống Tiểu Chu đương nhiên không dám gật đầu. Ngủ cùng quỷ, nói không sợ là nói dối. Tuy rằng biết y không hại mình, nhưng trong lòng vẫn có điểm khó chịu.
Tống Tiểu Chu đơn giản xoay người, nằm úp sấp, cằm gác trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Lục Hành: “Đại thiếu gia…”
“Lục Hành, tự Cẩn Chi.” Lục Hành nói, “Ngươi có thể gọi ta là Cẩn Chi.”
Tống Tiểu Chu mím môi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cẩn Chi.”
Lục Hành cười.
Y nói: “Tên này là phụ thân đặt cho ta. Sau khi ông ấy mất, đã rất lâu không có ai gọi.”
Tống Tiểu Chu rất thích y kể chuyện xưa, giống như Lục Hành vẫn còn sống. Cậu nhịn không được ngẩng mặt lên, nhìn Lục Hành. Lục Hành rũ mắt, lông mi thật dài, khuôn mặt trắng nõn nửa nhu hòa nửa tối tăm, vừa nguy hiểm lại xinh đẹp.
Lục Hành sờ sờ hai má Tống Tiểu Chu, nghe cậu nói: “Trước đây ta nghe bọn họ nói Lục lão gia là người lương thiện. Nửa bách tính thành bắc này đều ăn qua cháo từ thiện của Lục lão gia.”
Thành bắc có rất nhiều ăn mày. Ngày lễ tết, cha Lục khi còn sống đều phát cháo cứu tế bách tính.
Lục Hành hoảng thần. Phụ thân y là người lương thiện, cả đời đều làm việc thiện. Nhưng phong lưu thành tính, ở bên ngoài để lại không biết bao nhiêu nợ đào hoa, tự nhiên sẽ có không ít con riêng.
Lục Huyền là đứa con riêng có tiền đồ nhất.
Đệ đệ của y, đương gia Lục gia hiện tại, Lục nhị gia.
Lục Huyền.
Bên trong con ngươi Lục Hành mơ hồ hiện ra sắc máu đỏ tươi. Đột nhiên Tống Tiểu Chu kêu một tiếng: “Cẩn Chi.”
Y nâng mắt, nhìn Tống Tiểu chu do dự bất an, thần sắc khôi phục như thường.
Ánh mắt Lục Hành đột nhiên rơi vào hõm cổ Tống Tiểu Chu. Cậu mặc tiết y** trắng, cổ áo mở, trên xương quai xanh nhỏ gầy có dấu ấn lam sắc, hoa văn phức tạp, khảm một chữ “Nô”.
Tống Tiểu Chu hoảng hốt, khép chặt xiêm y, đem dấu ấn tượng trưng cho nô ɭệ che đi. Cậu là nô ɭệ trong Tây thị, thấp kém hơn người thường một bậc, trước giờ vẫn luôn bị xem thường.
Tống Tiểu Chu không muốn Lục Hành ghét bỏ cậu.
Qua chốc lát, bàn tay lạnh lẽo của Lục Hành nắm chặt sau gáy Tống Tiểu Chu, ép cậu ngẩng đầu lên. Ánh mắt Tống Tiểu Chu lấp lóe, lấy dũng khí mở mắt đen trừng lại Lục Hành.
Hai bên nhìn nhau.
Lục Hành nở nụ cười, nặn nặn vành tai cậu. Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ, đè lên dấu nô ɭệ xấu xí: “Hóa ra là một tiểu nô ɭệ…”
Rõ ràng là lạnh, nhưng chỗ da thịt bị chạm vào lại như thiêu đốt, nóng muốn hỏng.
Tống Tiểu Chu hai má hồng thấu. Lục Hành vuốt ve lọn tóc bên tai cậu, thấp giọng cười nói: “Tiểu nô ɭệ, giấu cái gì đây, hả?”
Xưa nay Tống Tiểu Chu chưa từng nghe hai chữ nô ɭệ có thể gọi như vậy… Sắc mặt cậu chọc người yêu thích, mặt đỏ tới mang tai, ngập ngừng nói: “…Ngươi đừng gọi như vậy!”
Lục Hành không tiếp tục chọc cậu, vỗ vỗ sau lưng Tống Tiểu Chu: “Được, không đùa ngươi.”
“Sắc trời không còn sớm, mau ngủ đi.”
Tống Tiểu Chu khô cằn nhìn y chằm chằm trong giây lát, thả lỏng vai, ngoan ngoãn nằm trở về trên giường.