Tống Tiểu Chu không biết mình trở về như thế nào, đầy đầu cậu đều là hai chữ Lục Hành.
Mặc dù Tống Tiểu Chu ngốc trong trại nô ɭệ ba năm, nhưng nơi đó ngư long hỗn tạp*, Lục gia lại là gia tộc quyền quý, lúc trà dư tửu hậu khó tránh khỏi bị đàm tiếu. Theo lời người khác, Lục Hành như ánh trăng sáng không thể với với. Thiếu niên tuấn kiệt, tiếc rằng sau một lần bệnh nặng liền triền miên trên giường bệnh nhiều năm. Sau khi Lục lão gia tử qua đời, bệnh của Lục Hành càng nặng, liền chuyển tới Tịnh An Uyển dưỡng bệnh. Một lần chính là hai năm. Mãi tới tân tháng trước, Lục gia phát tang. Lục Hành ốm chết.
Tống Tiểu Chu ngốc lăng đứng tại chỗ, mãi đến khi gió to đem mưa quất lên mặt, cậu mới như tỉnh mộng, dùng cả chân tay leo lên tường, dứt khoát lật qua. Dùng sức quá mạnh, tay chân vẫn còn mềm nhũn, không chú ý liền trượt ngã. Cả người nằm trên mặt đất, mông Tống Tiểu Chu suýt nữa nở thành hoa, đau đến nhe răng trợn mắt.
Còn thấy đau, tức không phải mơ, cậu vẫn còn sống.
Tống Tiểu Chu tâm tính thiện lương cũng nhịn không được thở một cái, xoa cái mông bò dậy: “Xúi quẩy, xuất môn bất lợi, lần tới nhất định phải nhìn hoàng lịch.”
Cậu vẩy bùn đất dơ bẩn trên quần áo, đánh bạo quay đầu nhìn màn mưa bụi mông lung sau núi, đi như chạy trốn.
Tịnh An Uyển là nơi Lục Hành dưỡng bệnh, thanh tĩnh nhã trí. Không biết có phải do ít người hay không, Tống Tiểu Chu luôn cảm thấy âm u khó hiểu, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất thân thiết.
Bất thình lình có người kêu: “Thiếu phu nhân.”
Tống Tiểu Chu sợ hết hồn, nhìn bà lão cách mình vài bước, thờ phào nhẹ nhõm, lầu bầu nói: “Nhũ mẫu, làm sao bà bước đi cũng không nghe thấy tiếng.”
Bà lão sắc mặt có chút đờ đẫn, nói: “Thiếu phu nhân, nên dùng bữa tối rồi.”
Tống Tiểu Chu nhìn bà vài lần. Nghe người ta nói Lâm ma ma vẫn luôn chăm sóc Lục Hành, là lão nhân Lục gia, có lẽ do lớn tuổi, có chút chậm chạm, trí nhớ cũng không tốt. Tống Tiểu Chu sống cùng ba ngày mới chậm rãi quen thuộc với nếp sống của bà.
Thiếu niên tươi cười, con mắt to, cười rộ lên có một loại ngây thơ trẻ con: “Biết rồi, nhũ mẫu, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lâm ma ma từ từ đem tầm mắt chuyển tới trên người cậu, có nề nếp nói: “Quần áo thiếu phu nhân bẩn rồi.”
Tống Tiểu Chu ánh mắt lóe lóe, không tự chủ nghĩ lại sự việc phát sinh sau núi, hàm hồ nói: “Ai, không cẩn thận té ngã. Ta đi thay quần áo khác, nhũ mẫu người cứ ăn cơm trước không cần chờ ta.”
Tống Tiểu Chu sống ở gian phòng trước kia của Lục Hành.
Ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng với hiện tại liền không giống. Tống Tiểu Chu dùng nước nóng tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y, nhìn quanh gian phòng. Giường Lục Hành từng ngủ; sách, giấy, bút, mực đều là đồ vật Lục Hành dùng qua, ngay cả xiêm y trong tủ cũng được gấp lại ngay ngắn, giống như người này chỉ đi xa nhà mà thôi.
Trước mắt Tống Tiểu Chu đột nhiên hiện lên bóng dáng Lục Hành che dù, từ trên cao nhìn xuống. Cậu hơi hoảng hốt, nhưng vị Lục đại công tử này lớn lên thật sự rất đẹp.
Nhưng người này rõ ràng đã chết, đã hạ táng, khắp thành đều biết. Vậy người cậu nhìn thấy hôm nay rốt cuộc là cái quỷ gì? Tống Tiểu Chu trong đầu rất loạn.
Người sống nào lại không sợ quỷ, Tống Tiểu Chu cũng sợ. Trong thoại bản đều viết quỷ có khuôn mặt dữ tợn, hung ác ăn thịt người. Nhưng nhìn Lục Hành giống như không phải quỷ.
Tống Tiểu Chu suy nghĩ miên man, nhớ tới nhũ mẫu vẫn chờ cậu, trực tiếp đi tới tiền thính ăn cơm.
Tịnh An Uyển quạnh quẽ, chỉ có Tống Tiểu Chu cùng Lâm ma ma.
Lâm ma ma tuổi tác tuy lớn nhưng làm đồ ăn rất ngon. Tống Tiểu Chu có chuyện trong lòng, ăn cũng không thấy mùi vị, không yên lòng bới mấy cái, do dự hỏi: “Nhũ mẫu, người ở nơi này có thấy qua… Gặp qua những người khác hay không?”
“Nơi này nào còn có ai.” Nhớ tới Lục Hành, thần sắc nhiều thêm mấy phần sinh động, rồi lại đau lòng, thì thào nói: “Đáng thương thiếu gia của chúng ta, bệnh nặng như vậy… Đám điêu nô đều giả vờ không thấy. Chỉ một mình ta hầu hạ, thiếu gia lẻ loi đáng thương của ta.”
Tống Tiểu Chu chần chờ một chút, nói: “Đại công tử… mắc bệnh gì?”
“… Bệnh, bệnh gì, đại phu nói như thế nào nhỉ?” Nhũ mẫu ngẩng đầu lên, thê lương nói: “Không biết. Đại phu cũng không biết. Thiếu gia bệnh rất nặng…”
Bà để đũa xuống, đứng lên. Tống Tiểu Chu vội hỏi: “Nhũ mẫu, người đi đâu vậy?”
Lâm ma ma quay đầu nhìn Tống Tiểu Chu, nói: “Nấu thuốc. Ta muốn nấu thuốc cho thiếu gia. Uống thuốc, uống thuốc… sẽ khỏi.”
Tống Tiểu Chu sửng sốt một chút, không nói chuyện, nhìn bóng lưng lọm khọm của Lâm ma ma chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Đây không phải lần đầu tiên.
Lâm ma ma si ngốc ngơ ngác, có lúc tỉnh táo, có lúc mất trí, quên rằng Lục Hành đã chết.
Lần đầu tiên Tống Tiểu Chu nhìn thấy, là ngày thứ hai sau đêm động phòng. Nhìn nhũ mẫu bưng cháo cho cậu, muốn cậu mang cho đại thiếu gia: “Đây là canh ngân nhĩ** hạt sen thiếu gia thích nhất.”
Tống Tiểu Chu kinh hồn bạt vía, mờ mịt nói: “Đưa… đưa đi nơi nào?”
Nhũ mẫu nói: “Phòng thiếu gia ở bên trong, cậu ấy đang nghỉ ngơi.”
Sau đó Tống Tiểu Chu mới biết, thần trí nhũ mẫu lúc tỉnh lúc quên.
Hết chương 2.