Thành Việt không đội mũ bảo hiểm, gió táp qua mặt như dao cắt, trong đôi mắt là một mảnh đỏ ngầu, sau nhiều ngã rẽ cậu vốn không biết đã chạy đến nơi nào.
“Dừng lại mau! Cậu điên à!”
Giọng nam xa lạ đột nhiên truyền tới làm Thành Việt giật mình, tay lái trong nháy mắt bất ổn.
“Đệt!” Bạch Trinh nhìn moto trước mắt bỗng nghiêng qua một bên, lập tức tăng tốc đuổi lên theo, gần như dí sát vào mà rống lên “Hạ thấp người xuống! Chậm rãi giảm tốc!”
Thành Việt nghe thế chậm rãi hạ thấp thân trên, tay nắm van cũng chậm rãi thả lỏng ra trong hoảng hốt.
Khi tốc độ xe chậm dần, Thành Việt chớp chớp đôi mắt khô rát, nhìn con đường trống trải đằng trước, dừng xe lại, chân đặt trên xe không thể ức chế mà phát run.
Bạch Trinh dừng xe, thở hồng hộc một lát rồi cởi mũ bảo hiểm ra ném xuống đất, bước nhanh lên trước, trực tiếp lôi Thành Việt còn đang ngồi trên xe moto xuống, rống khàn cả giọng: “Cậu muốn chết à! Phát rồ phải không! Nguy hiểm như vậy không muốn sống nữa đúng không!”
Thành Việt nhíu mày tỉ mỉ nhìn chằm chặp nam sinh đang kéo cổ áo mình, nửa ngày cũng không nhận ra, tâm trạng vốn không tốt lập tức như pháo được đốt cháy, liền nhấc chân đạp lên đùi người ta “Mẹ nó anh là ai hả! Tôi có chết hay không liên quan gì tới anh!”
“Cái đệt kị…” Bạch Trinh bị đạp loạng choạng, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi từ tức giận chuyển sang mờ mịt.
Hắn không biết mình chạy theo từ lúc nào, thế nhưng khi thấy thằng nhóc kia đỏ mắt dùng tiêu chuẩn đua xe vọt lên đường, hắn liền theo bản năng lái xe chạy tới.
“Con bà anh mới bệnh đấy!” Thành Việt vừa nhìn chằm chằm hắn vừa sửa lại cổ áo.
“Phắc…” Bạch Trinh tức giận chẳng nhớ nổi tại sao mình lại đi theo kẻ không quen biết chạy loạn trên phố thế này.
Hắn nghĩ không ra, tức giận trong bụng không biết xả đi đâu, nhấc chân đạp lên chiếc moto của Thành Việt một đạp: “Phải đấy, ông đây đánh rắm, cậu thích chết thì chết đi.”
Thành Việt nhìn dấu chân trên xe moto, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên, giơ tay đấm lên mặt tên kia một quyền.
Bạch Trinh bị cú đấm kia làm cho choáng váng, không chút nghĩ ngợi nhấc chân đạp tới.
Nỗi tức giận trong Thành Việt không có nơi phác tác, đánh đấm chẳng theo phương pháp nào, đỏ mặt tía tai vừa đánh vừa mắng.
Lúc hai người anh đến tôi đi đánh đến khó phân thì đột nhiên một tràng tiếng còi xe inh tai làm cả hai giật mình ngừng lại.
Đầu Thành Việt bị kẹp dưới cánh tay Bạch Trinh, vốn không thấy rõ tình hình, Bạch Trinh không buông cậu ra, cho nên cậu cũng không thả tay Bạch Trinh ra.
Bạch Trinh nhìn thấy chiếc xe đi tới, đang chuẩn bị xem chuyện là thế nào, trên cánh tay bị Thành Việt cắn một cái, Bạch Trinh hít vào một hơi khí lạnh mắng: “Ông phắc…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói thì Bạch Trinh có cảm giác mình bị xách lên, tiếp đó bị quăng ra ngoài.
Thành Việt còn đang cắn tay Bạch Trinh suýt chút cũng bị kéo theo, nhưng lúc cậu lảo đảo đã được người ta kéo lại tại chỗ.
“Con bà nó…” Thành Việt còn chưa mắng xong liền trông thấy Kê Từ đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt vô cùng không tốt, lập tức bị dọa cho tắt tiếng.
Kê Từ liếc nhìn nam sinh bị mình quăng ra ngoài, rồi quay sang nhìn Thành Việt quần áo xốc xếch miệng còn chửi tục, khóe mắt liếc thấy chiếc moto kia, ngọn lửa ngột ngạt trong đôi mắt càng cháy càng to.
Thành Việt nuốt nước bọt, bởi vì bị Kê Từ khống chế nên chỉ có thể bị ép ngẩng mặt lên nhìn anh.
Thành Việt không dám nhìn vào mắt Kê Từ, nỗ lực nghiêng đầu đi, rất nhanh lại bị Kê Từ vặn trở lại.
“Tôi hỏi nhóc, muốn chết có phải không.” Kê Từ nhìn chằm chằm cậu, tay bóp má cậ dùng sức mạnh đến độ trắng bệch.
Mặt Thành Việt bị Kê Từ bóp rất đau, nhìn thấy thất vọng trong mắt Kê Từ, cậu bỗng dưng cay mũi.
“Nói.” Kê Từ trầm giọng bảo.
Viền mắt Thành Việt hồng lên, cậu không muốn nói, cậu lái xe là ngu ngốc, thì cứ cho là ngu ngốc như thế đi.
Kê Từ nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi đó của cậu thì càng giận hơn, buông lỏng bàn tay bóp mặt Thành Việt, sắc mặt u ám nói: “Tự nhóc muốn chết cũng không ai quan tâm, lần sau lái xe đừng mẹ nó chạy trên phố, muốn chết cũng đừng kéo đệm lưng theo, thiếu đạo đức lắm.”
Thành Việt cúi đầu, vừa cắn răng vừa liều mạng mở to hai mắt không cho nước mắt rơi xuống.
Kê Từ nhìn đỉnh đầu cậu, đột nhiên thở dài một hơi: “Thôi…nhóc từ từ suy nghĩ đi.”
Lúc nghe thấy tiếng thở dài của Kê Từ, tim Thành Việt liền rơi bộp một cái.
Sau đó là câu nói ‘thôi’ của anh.
Thôi là ý gì?
Thành Việt nhìn con đường dưới chân, nước mắt rơi từng giọt.
Thôi là không cần cậu nữa sao?
Thành Việt cắn môi ngẩng đầu muốn giải thích, lại chỉ thấy được bóng lưng quay đi của Kê Từ.
Sau đó trong tai cậu đều không còn âm thanh gì, tất cả đều hỗn loạn, mãi đến khi Kê Từ lái xe đi.
“Ông chú đó là ai vậy?” Bạch Trinh tay xoa cánh tay còn lại của mình, khắp khuôn mặt là vẻ đau đớn, “Thần kinh chắc, sức lực khủng vãi.”
“Anh mới thần kinh.” Thành Việt vươn tay lau mặt, quay người đi tới ven đường, tay chống lên chân ngồi xuống, giờ đây hai chân cậu mềm nhũn ra rồi.
“Má nó cậu…” Bạch Trinh đang định nói gì đó, đến gần mới phát hiện sắc mặt Thành Việt không ổn.
So với lúc đầu thì sắc mặt Thành Việt bây giờ trắng hơn mấy phần, còn mơ hồ phát ra tiếng rên, tần suất thở dốc không bình thường, Bạch Trinh nhìn con đường trống trải xung quanh nhất thời cuống lên: “Cậu…bị sao thế? Bệnh hen suyễn à? Đừng có chết ở đây chứ.”
Thành Việt dẩu môi, chết thì sao, sống chỉ rước lấy nghi kị của người ta, chết rồi mới được an tĩnh.
“Đừng có im ỉm vậy chứ…” Bạch Trinh nhìn thấy cậu chậm rãi nằm xuống đất, tiếng nói của gã run lên lập cập, xông tới ôm người dậy “Cậu sao vậy hả, cố gắng một chút, tôi gọi cấp cứu ngay.”
Thành Việt không có chuyện gì, chỉ là cậu mệt mỏi, sức lực toàn thân như bị rút cạn trong chớp mắt, cậu chỉ muốn nằm một chốc, nằm rồi lại muốn ngủ, cơ mà nam sinh không quen biết này cứ một hai phải cạy mí mắt cậu lên xem.
Thành Việt cũng lười vung tay đánh hắn, nhắm mắt lại từ từ nghĩ đến câu ‘muốn chết cũng đừng kéo theo đệm lưng’ của Kê Từ, còn bảo cậu thiếu đạo đức.
Thành Việt tỉ mỉ nhớ lại những con phố mà cậu chạy qua, trừ con đường đầu tiên thì những đường còn lại đều vắng xe, không có người qua đường.
Thành Việt thực ra đã chú ý, cũng biết nếu lỡ đâm vào người ta thì chính là hủy hoại cả một gia đình.
Cậu biết chứ, vì Thành Việt tự mình trải nghiệm rồi, ba mẹ cậu chết vì tai nạn giao thông mà, cho nên cậu nghĩ nếu phía trước có người thì…
Kê Từ lái xe được nửa đường, nhìn đèn đỏ phía trước, tâm tình buồn bực đập mạnh lên vô lăng, sau đó nhanh chóng quay đầu xe.
Lúc đầu anh định để Thành Việt bình tĩnh lại sau đó hẵng giải thích cho anh hay, nhưng trước hết Thành Việt có thể bình tĩnh hay không thì không nói.
Chính Kê Từ cũng không bình tĩnh nổi, trước mắt anh vẫn luôn là đôi mắt đỏ hoe của Thành Việt.
Kê Từ nhanh chóng quay xe lại, lúc rẽ vào con đường kia, nhìn sang chỉ thấy hai chiếc moto ven đường, không thấy Thành Việt, anh lập tức xuống xe.
Lúc đi tới một chiếc moto, anh mới trông thấy hai người.
Một người quỳ trên đất, cầm điện thoại sốt ruột nói gì đó, người còn lại nằm trên mặt đường, nhắm mắt lại.
Bước chân Kê Từ khựng lại, ngay sau đó tức tốc vọt tới.
Lúc bấy giờ anh mới nghe rõ lời nói của nam sinh kia.
“Bà già mấy người điếc hả! Tôi nói bên này có người hôn mê! Nhanh cho xe qua đây đi!” Bạch Trinh vừa vỗ vỗ mặt Thành Việt đang nằm, vừa giao lưu với người trong điện thoại, không nhìn thấy Kê Từ chạy tới.
“Thành Việt!” Kê Từ nhíu mày vỗ vỗ mặt Thành Việt “Nhóc sao vậy! Tỉnh lại đi!”
“Mẹ kiếp ông chú là ai vậy! Đừng có động lung tung!” Bạch Trinh đẩy Kê Từ một cái, mà đẩy không được.
Kê Từ âm trầm liếc hắn,, trực tiếp khom mình bế Thành Việt vào lòng, vừa chạy về xe anh, vừa gọi: “Thành Việt, tỉnh lại đi, Thành Việt!”
Thành Việt mơ màng nghe thấy có người gọi mình, cậu lặng yên nghe thì phát hiện chính là Kê Từ.
Là Kê Từ? Kê Từ trở lại rồi sao?
Thành Việt bỗng trở nên vui vẻ, nhưng sau khi nhận ra mình không thể mở mắt được thì cuống lên.
Cậu không biết Kê Từ khi nào sẽ bỏ đi tiếp, cậu muốn mở miệng nói mình không cố ý, sẽ không đâm phải người ta, muốn nói cậu sẽ nghe lời, muốn giải thích cho Kê Từ nghe.
Thế nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Kê Từ đặt cậu lên ghế sau rồi tỉ mỉ kiểm tra xem trên người Thành Việt có thương tích hay không, nhưng khi sờ lên da thịt nóng bỏng của Thành Việt thì không tìm ra vết thương nào, Kê Từ cầm bình nước đổ lên khăn lông rồi đắp lên trán Thành Việt.
Ngay sau đó anh quay đầu gọi nam sinh còn đứng sững sờ ở ven đường kia: “Biết lái xe không?”
Bạch Trinh bực dọc di di chân mình, nghe anh gọi thì lườm một cái.
“Qua đây.” Kê Từ gọi tiếp, quay sang định đem khăn lông trên trán Thành Việt đắp lên mặt cậu, Thành Việt lại chộp lấy bàn tay anh.
Trông thấy Thành Việt vẫn không tỉnh, Kê Từ cẩn thận muốn rút tay ra, lại nhìn thấy Thành Việt cau mày, trong miệng rì rầm nói gì đó.
“Nhóc nói gì?” Kê Từ kề tai vào nghe.
“Tôi sẽ nghe lời…chú đừng đi mà…tôi chỉ có chú…”
Câu nói của Thành Việt cụt lủn không rõ ràng, mà Kê Từ chỉ nghe một lần cũng đã hiểu.
Kê Từ bỗng hối hận sao mình lại đi nhanh như vậy, sao không kiên nhẫn thêm chút nữa.
Tại sao không thể nghe nhóc con nói xong.