Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 33: Trọng Kiến Bộ Lạc

Thung lung xinh đẹp, ba mặt tựa núi, trước mặt có sông, trong còn có hồ nước.

Bất luận là sông bên ngoài hay hồ bên trong, đều có đông đảo thủy sản, nguồn lương thực cho bộ lạc đã có thể tạm thời giải quyết.

Bốn phía quanh hồ nước, là một mảnh thảo nguyên mơn mởn, trên thảo nguyên có không ít bò tây tạng, hươu sừng tấm... Các loài vật ăn cỏ.

Phía bên trong còn có hai mảnh rừng nhiệt đới, trong rừng có cách loại quả dại, chim chóc dã thú... Quả thực là một nơi dừng chân tuyệt hảo.

Điểm quan trọng nhất, thung lũng chỉ có một cửa vào, chỉ cần xây dựng một dải tường đất, tất có thể ngăn cản Thiên Quân vạn mã, dễ thủ khó công.

Có điều, hiện đúng là đã tìm được chỗ đặt chân, nhưng việc trọng kiến bộ lạc cũng không phải việc một sớm một chiều có thể xong, càng không phải cứ muốn là có thể thành.

Lúc trước, tộc nhân ở trong các hang động tự nhiên, giờ nơi này không có động, hơn nữa Cổ Trần cũng không có ý định ở trong sơn động nữa.

Một là sơn động dễ hỏng, thứ hai muốn phát triển, nhất định phải rời sơn động, sống tân tiến hơn, văn minh hơn.

Nhà cửa!

Bộ lạc cần nhà cửa!

Cổ Trần đã quyết định, xây dựng một bộ lạc hoàn toàn mới, dùng đá, gỗ dựng nhà.

Thậm chí hắn còn muốn làm nhiều hơn nữa, ví như chăn nuôi, trồng trọt... Thúc đẩy bộ lạc đi hướng văn minh.

Đương nhiên, muốn xây dựng một bộ lạc hoàn toàn mới, ngoại trừ nhân lực, càng không thể thiếu công cụ.

Công cụ là cái gì? Ví như cưa, có những kết tinh vượt thời đại như vậy, mới có thể khiến bộ lạc nhanh chóng tiến bước.

Có cưa, liền có thể nhẹ nhõm xẻ gỗ, dựng nhà, thậm chí có thể làm ra nhiều công cụ khác.

Nhưng làm thế nào để làm cưa?

Cổ Trần có chút khó khăn, tại Man Hoang thế giới lạc hậu này, công cụ bình thường đều chỉ là đá với gỗ, sao có thể làm được cưa?

Không có kỹ thuật tinh luyện kim loại, căn bản không thể thực sự khai sáng văn minh.

Khó khó khó!

Có điều dù muôn vàn khó khăn, Cổ Trần hắn đã quyết, nhất định phải tìm biện pháp.

Không có kim loại không sao, có các lại xương cốt sinh vật, một số xương cốt cứng rắn như sắt thép, chỉ cần cố gắng là có thể mài được thành công cụ hắn cần, ví như búa, cưa... Đều có thể thực hiện.

Vì thế, Cổ Trần không thể không lần nữa dẫn người mạo hiểm bước vào Man Hoang bình nguyên, xâm nhập mảnh cấm địa khiến người nghe mà biến sắc kia, thu thập một ít xương cứng mang về bộ lạc.

Trong quá trìh, mặc dù ngoài ý muốn tổn thất mấy tộc nhân, nhưng so với thu hoạch, vẫn đáng giá.

...

Thu đủ xương cốt, Cổ Trần liền bắt đầu mài một đám công cụ, cưa, búa... Rốt cục tạo được cơ sở giúp bộ tộc phát triển.

- Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, nhanh tay lên!

- Chặt sạch đám gỗ này, tộc trưởng muốn làm rào chắn.

Trong một mảnh rừng gỗ, một đám người cầm theo công cụ mà Cổ Trần làm ra, bắt đầu đốn củi.

Ở nơi khác, dưới sự chỉ dẫn của Cổ Trần, một đám người khác cũng đang săn bắt, khai thác đá... Toàn bộ mọi người đều bận rộn.

Mấy ngàn người hợp lực, thời gian từng chút trôi qua, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Cổ Trần, trong thung lũng đã bắt đầu xuất hiện những thứ mới.

Chính là nhà!

Bộ lạc có chỗ ở mới, từ nay về sau sẽ không cần ở trong sơn động rét lạnh ẩm ướt.

- Thật xinh đẹp!

- Cái này gọi là nhà sao?

Đám tộc nhân vây quanh một cái nhà gỗ, không ngừng chỉ trỏ, mặt mũi đầy kinh thán.

- Không sai, tộc trưởng nói cái này là nhà.

- Đây sẽ là chỗ ở sau này của chúng ta, mỗi gia đình sẽ có một cái nhà.

Có người hưng phấn nói.

- Tộc trưởng thần uy.

Đám người càng thêm hưng phấn, sự kính ngưỡng đối với Cổ Trần lại đạt tới một độ cao mới, hoàn toàn có thể núi đã thành tín ngưỡng.

Vốn các tộc nhân còn đang lo lắng, nơi này không có sơn động thì ở làm sao, nhưng một loạt hành động của Cổ Trần đã khiến đám người mở rộng tầm mắt, thậm chí càng thêm khϊếp sợ.

Tộc trưởng dẫn theo tộc nhân, tạo ra một căn nhà hoàn hảo, tuyệt đối là đổi mới thế giới quan của đám tộc nhân, ai nấy không ngừng phấn chấn.

- Các tộc nhân!

Lúc này, Hắc Thổ dẫn theo một đám người đi tới, lớn tiếng nói:

- Tộc trưởng nói, tương lai chúng ta sẽ hoàn toàn khác, mọi người cùng nhau nỗ lực, sáng tạo một bộ lạc càng cường đại hơn.

- Tộc trưởng thần uy!

- Bộ lạc chí thượng, vì bộ lạc!

Toàn bộ tộc nhân có mặt đều reo hò, nguyên một đám hô to tộc hiệu mới, reo hò tộc trưởng chí thượng!

Vốn bọn họ còn kháng cự, nhưng hô mãi thành quen, nhắc tới, thói quen là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Một khi đã thành thói quen, muốn thay đổi cũng khó, cho nên, khi toàn bộ đã quen với câu nói này, sau đó chỉ khẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bản năng sẽ liền hô ra.

Trước là nói thành quen, sau là làm thành quen... Sau cùng, lý niệm tộc trưởng vi tôn, bộ lạc chí thượng sẽ chôn sâu trong lòng đám người, không cách nào ma diệt.

- Tộc trưởng nói, quyết định tu kiến một bức tường phòng ngự, chống cự ngoại địch, hiện cần toàn thể tộc nhân hành động.

Sau đó, Hắc Thổ dựa theo chỉ dẫn của Cổ Trần, triệu tập toàn thể tộc nhân, một phần đi khai thác đá, một phần tiếp tục đốn củi xây nhà, một phần đi hái quả dại, săn bắn...

Số còn lại, sẽ tham gia nhiệm vụ kiến thành!

Khái niệm “tường thành” là Cổ Trần nói ra, hắn muốn xây dựng tường chắn lại miệng thung lũng, kiến tạo phòng ngự.

Nơi này có ba tòa núi bao quanh, muốn thu thập đá cứng căn bản không quá tốn công, cho nên Cổ Trần mới quyết định tạo tường thành.

Vì thế, hắn thậm chí còn vắt hết óc mà nhớ lại kiến thức từng được học, muốn xem dưới tình huống không có xi măng, người xưa làm tường thành như thế nào.

Đắp đất, lại thêm đá cứng, nhất định có thể tạo một toàn thành kiên cốt.

Mà việc đắp đất rất đơn giản, sàng lọc bùn đất, lại thêm thú huyết làm chất kết dính, thêm từng tầng từng tầng đá chồng lên nhau.

Sớm muộn có thể tạo ra một toà tường thành kiên cố.

Vì để bộ lạc phát triển, Cổ Trần vắt óc nghĩ đủ các biện pháp, từ nuôi dưỡng, trồng trọt...

Nuôi thì đơn giản, trực tiếp dùng gỗ lớn tạo thành một cái rào chắn, đem đám dã thú nhốt ở trong.

Còn trồng trọt, kỳ thực cũng không quá khó, kiếm chút hạt giống quả dại, rau dại... Đem về gieo hạt, để bộ lạc có thêm nguồn lương thực.

Quá trình trọng kiến bộ lạc dài dằng dẵng, đợi tới khi chế tạo nhà cửa xong, thời gian cũng đã qua hai tháng.

Trong hai tháng này, Cổ Trần gần như không ra ngoài, hắn vẫn luôn cảm thấy, có thứ gì đang nhòm ngó bộ lạc.

Cùng lúc đó, hắn cũng không ngừng thử tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Phù, nhưng lần lượt đều thất bại, không một lần thành công qua.

Có điều, các tộc nhân đều có tiến bộ rất lớn, từ khi luyện Man Ngưu quyền, đã không ngừng mạnh lên.

Thấng đầu tiên, hiệu quả vô cùng to lớn, ngay cả trẻ nhỏ, nữ nhân tộc bộ lạc cũng bắt đầu tu luyện.

Đương nhiên, trong đó chỉ có chín người đạt tới Thiên Quân chi lực, cũng chỉ có Hắc Thổ là đạt tới hai ngàn quân, hắn vẫn là mạnh nhất dưới Cổ Trần.

Cùng đó, Cổ Trần cũng chọn ra một chi quân đội ngàn người, mỗi người đều luyện Man Ngưu quyền, kẻ yếu nhất cũng đạt tới ba trăm quân lực lượng.

Thực sự, một khi nắm được quyết yếu, mọi thứ đều có thể phát triển rất nhanh.

Nhìn thấy bộ lạc từng bước phát triển, Cổ Trần lại có chút ngồi không yên.

- Đến cùng là cái gì, sao ta luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm?

Trên đỉnh núi, Cổ Trần một thân một mình đứng đó, yên lặng nhìn tộc nhân trong sơn cốc, suy tư.

- Ừm?

Sắc mặt Cổ Trần đột nhiên ngưng lại, một đạo hắc ảnh như xoẹt qua trước mắt hắn, lóe cái liền biến mất.

Hắn không cần suy nghĩ, trực tiếp tăng tốc đuổi theo.