Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 31: Tai Họa Ngầm

Phù quang liên miên, hóa thành từng đạo quang nhận xé nát hắc ám.

Oanh!

Tiếng nổ tung truyền tới, quang nhận đầy trời xẻ cây cắt núi, nham thạch cứng rắn cũng bị xoắn thành bụi phấn, chỉ để lại từng cái rãnh sâu hoắm.

Cả đỉnh núi đều bị san thành bình địa, nham thạch hoa cỏ trong phạm vi vài trăm mét đều biến mất.

Bụi mù tán đi, một thân ảnh ngạo nghễ đứng trên mỏm đá cuối cùng, Cốt mâu trong tay ong ong rung động, phong mang trơn trượt một giọt máu tươi.

Đó là Cổ Trần, áo da thú trên người hắn đã biến mất, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ, từng đạo vết thương trên cơ thể đầy khủng bố dọa người.

- Lại chưa chết?

Một tiếng sợ hãi truyền tới, đám người mới giật mình tỉnh lại, chỉ thấy ngoài trăm mét có một đầu Ngân Sắc Lang vương, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.

Một kích vừa rồi chính là chiêu số mạnh nhất của nó, vậy mà vẫn không thể gϊếŧ được tên tộc trưởng này?

Bộ dạng thần tuấn của Lang vương trở nên vô cùng kinh dị, trước ngực nó hiện một vết máu sâu, máu tươi từ trong thấm ra, nhuộm đỏ lông bạc.

Nó cực kỳ cường đại, nó chính là vương giả của bầy sói, giờ khắc này vậy mà lại bị thương.

Hai bên đều không chiếm được lợi thế, lập tức lâm vào giằng co, không khí như nghẹt lại, bầy sói chung quanh vậy mà đình chỉ tiến công.

- Ngươi gϊếŧ trượng phu ta, lại xâm phạm thân thể ta, thù này, không đội trời chung!

Ngân lang lại mở miệng nói, sau đó liền dữ tợn gào thét:

- Ngaoooooo...

Nó ngửa mặt thét dài, âm thanh cuồn cuộn truyền khắp núi rừng, vô số Khủng Lang bốn phía liền nhanh chóng lui lại phía sau, từng đầu ẩn thân vào trong bóng tối.

Làm xong việc này, Ngân Lang vương lại hận hận trừng mắt nhìn Cổ Trần, gằn từng chữ:

- Ta nhỡ kỹ ngươi rồi, lần sau nhất định uống máu từng tên tộc nhân của ngươi, ngươi cũng không ngoại lệ!

- Hừ, lần sau gặp lại, tiễn ngươi đoàn tụ cùng Hoang Lang kia.

Cổ Trần không động, hừ lạnh một tiếng, hung ác đáp lời.

- Kiến hôi, chờ lấy!

Ngân Nguyệt Lang vương trừng mắt hận thù nhìn Cổ Trần, ánh mắt lộ một tia không cam lòng, sau đó mới quay người nhảy lên, hóa thành một đạo ngân quang biến mất trong bóng tối.

Nó đi, bởi nó không nắm chắc gϊếŧ Cổ Trần, không thể không rút đi.

Đám người kinh ngạc, không nghĩ tới Ngân Nguyệt Lang vương này vậy mà là một đôi với Tế Thần lúc trước của bọn hắn, lần này tới chính là để báo thù.

Còn vì sao có thể xác định được Cổ Trần, có lẽ là do Cổ Trần uống bảo huyết của nó, lại thêm thịt Hoang Lang còn trong túi xách, Ngân Lang lần theo khí tức đó mà tới.

- Ngaooo...

Đỉnh núi xa xa, Ngân Lang ngẩng đầu hú dài, tiếng sói tru truyền khắp thảo nguyên, mang theo sát khí phẫn nộ khiến người sụp đổ.

Nó từ xa nhìn lại, đối mắt mang theo sát cơ lạnh thấu xương, cuối cùng quay đầu biến mất.

Ánh mắt hung ác cuối cùng của Ngân lang khiến người nhìn thôi cũng tê dại cả da đầu.

Hiện trường chỉ để lại đầy xác sói, đám có thể động đều đã sớm biến mất rồi.

Đại chiến kết thúc!

- Ư ư...

- Bầy sói lui!

- Chúng ta thắng!

Giờ khắc này, tiếng hoan hô lập tức vang dội, mấy ngàn tộc nhân hưng phấn hò hét, phát tiết sợ hãi lúc mới rồi.

Bọn họ, đánh lui bầy sói.

- Tộc trưởng thần uy!

Hắc Thổ đi đầu, mấy ngàn tộc nhân theo sau hò hét, ánh mắt tràn ngập tín ngưỡng nhìn Cổ Trần.

Hắn đại chiến Ngân Lang vương, đây chính là một đầu Lang vương cường đại có thể nói tiếng người, là một đôi với Tế Thần lúc trước.

Cũng có nghĩa là một đầu Lang vương không kém Tế Thần, giờ lại bị Cổ Trần đánh chạy, tự nhiên khiến các tộc nhân càng thêm sùng bái.

- Phốc!

Các tộc nhân reo hò, nhưng Cổ Trần bỗng há mồm phun một ngụm máu, toàn thân tái nhợt, run run kém chút ngã xuống.

Hắn có thể đứng đều nhờ một hơi, kiên quyết không chịu nhượng bộ.

- Ngân Nguyệt Lang vương, thật mạnh!

Cổ Trần lau máu trên khóe miệng, ánh mắt lấp lóe, ngưng trọng nhìn về phía bóng tối.

Vừa rồi nếu đối phương không đi, có thể hắn đã gặp nguy.

Có điều hắn cũng đã chuẩn bị lâm trận tôi thể.

Tôi thể có thể khiến hắn trở lại đỉnh phong, nhưng cũng chưa hẳn không nguy hiểm. Còn may đối phương cũng sợ, khiến hắn thở nhẹ một hơi.

Hắn không nghĩ tới, đầu Ngân Lang kia lại có quan hệ với Tế Thần lúc trước, hơn nữa lại tới trả thù nhanh như vậy.

Đáng tiếc không thể khiến nó nằm lại, chung quy vẫn để một mối họa ngầm, bất kể với bản thân hắn hay bộ lạc đều là mầm họa cực lớn.

Có điều cũng vô phương, Cổ Trần hắn tự biết, thực lực của bản thân hắn hiện còn chưa đủ để gϊếŧ được đối phương, chỉ có thể để sau lại nói.

Man Hoang thế giới quá nguy hiểm, trước là tên Tế Thần, giờ tới Ngân Nguyệt lang vương, cường đại tới mức hắn kém chút nữa không đánh lại.

- Xem ra, ta phải mạnh lên càng nhanh hơn mới được, lần sau gặp lại Ngân nguyệt lang vương, nhất định phải diệt trừ cái tai họa ngầm này.

Cổ Trần đầy trịnh trọng, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định, nhất định phải mau chóng giải quyết được Lang vương, nếu không để nó núp trong bóng tối mãi, càng lúc sẽ càng nguy hiểm.

- Tộc trưởng, ngài không sao chứ?

Hắc Thổ thận trọng đi tới, lo lắng nhìn Cổ Trần.

Tới hiện tại, các tộc nhân mới phát hiện bất thường của Cổ Trần, vừa rồi phun một ngụm máu, thân thể lung lay như muốn đổ, xem ra là bị thương rất nặng.

Đám người có chút xấu hổ, vừa rồi chỉ lo vui vẻ, lại quên an nguy của tộc trưởng, giờ cũng chỉ đành lo lắng nhìn hắn.

- Ta không sao.

Cổ Trần quay người, nhìn bộ dáng do lắng của đám người, khóe miệng liền nhếch lên, nở nụ cười nhẹ an ủi, có điều hàm răng dính máu lộ ra kia, khiến đám người vui vẻ không nổi.

- Tiểu Hắc, dẫn người đi dọn dẹp, giữ vững cảnh giác.

Cổ Trần phân phó Hắc Thổ dẫn người dọn hiện trường, hơn nữa tiếp tục nâng cao tinh Thần cảnh giác, dù sao không ai dám chắc, Ngân Nguyệt lang vương đi rồi có quay trở lại không, nếu nó quay lại, vậy phiền phức.

Hắc Thổ dẫn mấy trăm người đi dọn dẹp, sắp xếp thi thể tộc nhân không may tử trận, lại thu gom thi thể đám Khủng Lang.

Phát hiện đầu Khủng Lang nào chưa chết, lại bổ thêm một đao, sau đó lọc thịt phơi khô.

Nơi này trọn vẹn có hơn trăm cái xác Khủng Lang, đại bộ phận là Cổ Trần chém gϊếŧ, đương nhiên, tộc nhân cũng có phần.

Tổng kết lại, dưới sự dẫn dắt của Cổ Trần, bọn họ thu được thắng lợi, đánh lui bầy sói.

...

Cổ Trần ngồi trên một tảng đá lớn, kiểm tra lại vết thương trên người, cơ thể hắn hiện lít nha lít nhít vết thương, máu tươi loang lổ.

Cổ Trần yên lặng điều động huyết khí, bắt đầu chữa trị thương thế trên người, từng chút lhôi phục, hắn hiện chưa muốn mượn công năng tôi thể của hạt châu thần bí.

Bởi hắn phát hiện, trận này tuy thương thế cực nặng, nhưng cảm giác khống chế đối với cơ thể càng lúc càng thuận lợi.

Thời gian từng chút trôi qua, dưới sự khẩn trương của đám người, màn đêm cũng kết thúc.