Sau cơn mưa, trời lại sáng, Cổ Trần dẫn theo bộ lạc tiếp tục đi tới, xuyên qua rừng cây.
Đêm qua mưa lớn, đâu đâu cũng thấy nước đọng, hơn nữa đại chiếm đêm qua cũng tạo thành không ít hố lớn hố nhỏ, dẫn tới mặt đất mấp mô biến thành một đám đầm lầy, đường đã khó đi nay càng khó hơn.
Cổ Trần dẫn theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến lên, trực tiếp tiến vào mảnh rừng nhiệt đới kia, nơi này đã bị lôi đình đánh xuống, hố lớn hố nhỏ khắp nơi.
Sau đó lại càng bị liệt diễm thiêu cháy, mảng lớn cây cối bị thiêu hủy, thậm chí có thể thấy được thi thể dã thú cháy đen.
Di chuyển vô cùng khó khăn, một đường gặp đủ loại nguy hiểm.
Ví như lúc mới vào rừng không lâu, đội ngũ đột nhiên gặp phiền toái, có người bị độc trùng cắn một cái, trực tiếp mất mạng.
- Tộc trưởng, hắn chết rồi!
Trong rừng, một đám tộc nhân vây lại một chỗ, ở giữa có một lão nhân, bờ môi thâm đen, thân thể cứng ngắc, đã không còn sinh khí.
Trên chân hắn có một vết thương, máu đen hôi tanh khiến người phải bịt mũi, đây là trúng độc, hơn nữa còn là kịch độc cực đáng sợ.
- Bị cái thứ quái trùng này cắn một cái, sau đó lão liền chết.
Cổ Trần chỉ một cái xác côn trùng trên đất, thoạt nhìn như một con nhệ.
Nhưng nó lớn hơn nhện nhiều, thân thể trọn vẹn bằng quả bóng, bên dưới có tới mười tám cái chân, toàn thân là lông, lại thêm hai cái răng độc lớn.
Cổ Trần nhìn cái xác độc trùng, không nhịn được mà thở dài:
- Mọi người chú ý xung quanh, trông thấy có côn trùng không nên tới gần, nếu gặp tập kích phải lập tức kêu cứu.
- Vâng, tộc trưởng!
Đám người bi thương gật đầu, đều tự hiểu đây là một hành trình nguy hiểm.
Đêm qua là một ví dụ, hôm nay cũng là một ví dụ.
- Tiểu Hắc, đưa vị lão tộc nhân này an táng tại chỗ, nhập thổ vi an!
Cổ Trần khoát khoát tay, để Hắc Thổ cho người đào hố, chôn thi thể lão nhân xuống cho kỹ, phòng ngừa bị dã thú xâm phạm.
Làm xong hết thảy, đội ngũ tiếp tục xuyên rừng cây đi tới.
- Oa oa...
Trong rừng cây, truyền tới từng tiếng chim kêu kỳ quái, còn có một số Man Hoang dã thú ẩn hiện, để lại đầy mùi tanh trên đất.
- Rống!
Đột nhiên, một tiếng thú hống từ bụi cây trước mặt truyền tới, âm thanh chấn động sơn lâm, lá cây ào ào rung động.
- Cảnh giới!
Nghe được tiếng hống, Cổ Trần lập tức hạ lệnh, toàn bộ tộc nhân tụ thành một vòng.
Một số thợ săn ở vòng ngoài, tay cầm binh khí, cảnh giác nhìn bốn phía.
Cổ Trần nghiêm túc nhìn về phía trước, bụi cây rậm rạp, từng gốc cổ thụ che trời, che luôn cả ánh mắt.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, phía trước có một đầu dã thú, rất khó tưởng được, qua trận chiến kinh thế đêm qua, lại còn có dã thú can đảm ở lại nơi này?
- Ngao...
Sau một khắc, từng tiếng kêu rên truyền tới, tiếng kêu dần suy yếu, sau cùng là biến mất.
Tựa như có mãnh thú gặp tập kích, Cổ Trần híp hai mắt, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm thổi tới.
Sàn sạt!
Lùm cây lắc lư, tiếng xào xạc không ngừng truyền tới, tựa như có sinh vật đang nhanh chóng xuyên qua bụi cây lao tới.
Hơn nữa, số lượng không ít.
- Ở đó!
Cổ Trần bỗng mở mắt, tập trung vào một cái bụi cây, ánh mắt sáng rực, Cốt mâu trong tay lấp lóe, chỉ hướng chỗ đó.
Trong bụi cây, ẩn phục một đầu hung thú.
Hai mắt Cổ Trần ngưng lại, nhìn xuyên qua bụi cây, thấy một cái đầu to, mọc đầy răng nanh, trong miệng còn có dịch nhờn buồn nôn, tích tích rơi xuống đất, đôi mắt lộ ra ánh sáng khát máu.
- Là Man Hoang Long Thú!
Hắc Thổ ở bên cạnh ngưng trọng nói, hắn đã nhận ra lai lịch đầu dã thú kia, cũng là một loại Long thú.
Man Hoang Long Thú, chính là tên gọi của Khủng long.
Kỳ thực Cổ Trần cũng đã nhìn ra, trong bụi cây có một đầu Khủng long, hơn nữa còn là một loài Khủng long ăn thịt cực hung tàn.
Toàn thân nó lộ ra hoa văn hỏa hồng vô cùng chướng mắt, cái đuôi cũng chất đầy lân phiến đỏ tươi.
- Hỏa Long?
Hai chữ thoáng hiện trong đầu Cổ Trần.
Đầu Khủng long này là Hỏa Long, toàn thân có hoa văn như hỏa diễm, thân dài hai mét, chân trước có móng vuốt sắc bén, hai chân sau cao to mạnh mẽ, cái đuôi cũng có lân phiến như lửa.
Nhưng thứ khiến Cổ Trần thực sự nghiêm túc, là đám Khủng long ăn thịt cỡ nhỏ này đa phần là săn mồi theo đàn.
- Tất cả cẩn thận, quanh đây có Man Hoang Long Thú Hỏa Long, hơn nữa không chỉ có một đầu.
Cổ Trần trực tiếp quát nhẹ, nhắc nhở tất cả mọi người. Đám người nghe xong cũng lập tức trở nên cảnh giác, tay cầm binh khí nhìn chằm chằm bốn phía.
Lúc này, mấy đầu Hỏa long cũng đã lặng lẽ tới gần, dựa vào bụi cây yểm hộ, muốn lặng yên tiếp cận đám Cổ Trần.
Đáng tiếc, bọn nó đã bị phát hiện.
Cổ Trần cầm chắc Cốt mâu, chuẩn bị xuất kích chiếm tiên cơ.
Hắn khẽ lo lắng, nắm chặt Cốt mâu, Hỏa long không đáng sợ, đáng sợ là đám Hỏa long ở phía sau sẽ phát động công kích với các tộc nhân.
- Lấy ngươi để thử tay nghề vậy!
Cổ Trần hừ lạnh, nói xong liền nhảy lên, lực lượng toàn thân dồn vào Cốt mâu, mang theo vạn quân chi lực đâm tới.
Một tiếng ầm vang, bụi cây tứ tán, Hỏa long đỏ chót ở trong không nghĩ tới Cổ Trần đột ngột tấn công, tập tức bị Cốt mâu đâm trúng, cơ thể tại chỗ bạo liệt, thân thể trực tiếp bị đánh bay mười mấy mét, máu cùng óc tạo thành một hỗn hợp ghê người bắn ra.
Đầu Hỏa long này còn chưa kịp hừ một tiếng, đã bị Cổ Trần đập cho chết thảm, thậm chí hắn còn mới chỉ dùng tới ba phần sức mạnh mà thôi.
- Ngao...
Đột nhiên xuất hiện tập kích, đám Hỏa long bốn phía lập tức ào ào nổi giận, ba đầu Hỏa long trước nhất trực tiếp phóng tới công kích Cổ Trần.
Ba đầu Hỏa long, tốc độ vô cùng nhanh chóng, mở cái miệng đầy răng nay từ bụi cây lao tới phía Cổ Trần.
- Chết đi!
Cổ Trần quát khẽ, quay người đâm ra một mâu, không khí như bị xé rách.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, Cốt mâu xuyên qua miệng Hỏa long, lại từ phía đỉnh đầu xuyên ra, chết ngay tại chỗ.
Gϊếŧ một đầu Hỏa long, hai đầu Hỏa long còn lại đã nhào tới gần, muốn rút Cốt mâu đánh tới đã không kịp.
Có điều Cổ Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, rút Cốt kiếm trên lưng ra, nhắm ngay một đầm Hỏa long gần nhất, đâm tới một kiếm.
Cạch!
Cốt kiếm xuyên qua ánh mắt Hỏa long, máu tươi bắn tung tóe, tiếng xương nứt gãy cũng theo đó mà vang lên, cả thanh Cốt kiếm xuyên qua đầu Hỏa long, tử vong tại chỗ.
- Tộc trưởng cẩn thận.
Một tiếng kinh hô truyền tới, Hắc Thổ nộ hống, ầm ầm lao tới, huy động Thạch mâu ngăn cản một đầu Hỏa long đánh lén Cổ Trần.
Chỉ tiếc hắn cách quá xa, căn bản không tới kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa long há mồm cắn trúng cổ Cổ Trần.
Trong lúc nguy cấp, thân thể Cổ Trần quỷ dị lách ra, hiểm hiểm né qua cái miệng Hỏa long, hai thân thể chỉ cách nhau chưa tới một tấc.
Cốt kiếm ông một tiếng, nháy mắt đã xuyên qua cổ Hỏa long kia, máu tươi ồ ạt, nó giãy dụa một chút liền mất ý thức, chậm rãi ngã xuống.
Ba đầu Hỏa long, không tới ba hơi thở đã bị Cổ Trần gϊếŧ gọn, cả quá trình có thể nói là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến người xem không cả dám thở.
- Cảnh giới!
Cổ Trần hét lớn, một hơi gϊếŧ ba đầu Hỏa long, nhưng hắn không hề buông lỏng, ngược lại tiếp tục nhắc nhở đám tộc nhân đề phòng.
Lúc này hắn lại rút Cốt mâu ra, toàn thân sát khí đằng đằng, cơ thể bị máu Hỏa long nhuộm đỏ như một tôn sát thần, ánh mắt khϊếp người.
Oanh!
Cổ Trần huy động Cốt mâu, đập gãy một gốc đại thụ trước mắt, đại thụ to lớn ầm ầm gãy đổ, thanh âm truyền khắp rừng cây, khiến đám Hỏa long đang ẩn nặc phụ cận lập tức lui lại.
Giờ khắc này, cả khu rừng yên tĩnh như chết, đám người nín thở, cảnh giác chờ chiến đấu.
Thời gian trôi qua từng chút một, Cổ Trần giẫm lên một bộ thi thể Hỏa long, tay cầm Cốt mâu chờ đợi.
Rì rào!
Rốt cục, tiếng rì rào bốn phía truyền tới, càng lúc càng xa, sau cùng biến mất không tăm tích, đám Hỏa long... Chạy.