Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 18: Rung Động

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên vẩy xuống, chân trời ánh lên một màu vàng nhạt.

Trên thảo nguyên, nguyên một đám người nhìn một thiếu niên từng bước đi tới.

Hắn tay cầm Cốt mâu, áo da thú trên người sớm đã rách mướp, lộ ra thân thể cổ đồng tràn đầy lực lượng.

Dưới ánh mặt trời, toàn thân Cổ Trần như được phủ thêm một tầng kim quang, tựa như chiến thần giáng thế, khiến người kính sợ.

Kinh người nhất là trong tay hắn còn kéo theo một bộ thi thể Hung thú.

Ầm!

Chỉ thấy Cổ Trần tiện tay ném một cái, cái xác sói to lớn vắt ngang trước mắt đám người, bừng tỉnh cả một đám.

- Tộc trưởng?

Hắc Thổ kích động, thân thể có chút phát run nhìn Cổ Trần, tâm lý vừa chấn kinh, vừa cuồng hỉ, ngây ngốc không biết làm gì, tóm lại là khó thể bình tĩnh.

Không ít tộc nhân khác cũng kích động không thôi, tộc trưởng không sao, khiến bọn họ như tìm được chỗ dựa tinh thần, có người đáng tin cậy.

- Tộc trưởng, đây là...

Hắc Thổ nhìn xác sói to lớn, có chút không xác định hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, từng đôi mắt nhìn chòng chọc vào cỗ thi thể Độc Giác lang to lớn, Hoang Lang loang lổ toàn máu, diện mạo dữ tợn, hai mắt trừng lớn chết không nhắm mắt.

Cho dù đã chết, nhưng thi thể Hoang Lang vẫn tản ra áp bách cực lớn, khiến người nhìn mà phát khϊếp.

Thần sắc Cổ Trần bình tĩnh đảo qua đám người, nhìn vẻ mặt chờ mong sợ hãi thậm chí còn có chút bất định, không tin, phức tạp...

- Các tộc nhân.

Sau một hồi, hắn mở miệng, từng chữ nói:

- Nó, chính là Tế Thần, chính là mầm tai họa của chúng ta!

Một câu nói ra khiến đám người yên lặng, không người mở miệng, yên tĩnh tuyệt đối.

Mặc dù cũng có người đã đoán được, nhưng nghe lời nói ra từ miệng Cổ Trần, đám người mới rung động không tin nổi.

- Nó, nó là Tế Thần?

Đám Hắc Thổ trừng lớn hai mắt, trực câu câu nhìn thi thể Hoang Lang, rung động không cần nói cũng biết, nguyên một đám đầy không thể tin.

Tế Thần, lại là một đầu Độc Giác Hoang Lang, cũng là nó, hàng năm ăn mười tộc nhân trẻ tuổi của bọn họ.

Cũng là nó, làm bộ lạc run sợ không thôi, hoảng sợ không cách nào ma diệt.

- Không sai, nó chính là Tế Thần, kẻ đã ăn vô số tộc nhân của chúng ta.

Cổ Trần lạnh băng nói từng câu từng chữ, khiến lòng người phát lạnh.

Hai mắt hắn đầy mãnh liệt, quát to:

- Cái gọi là Tế Thần, chỉ là một con sói thành tinh, nó ăn tộc nhân của chúng ta, khiến chúng ta sợ hãi.

- Hiện, nó đã bị ta gϊếŧ, cái gọi là Tế Thần, chết!

Tiếng rít gào ẩn chứa biệt khuất trong lòng Cổ Trần, phẫn nộ cùng sát khí khiến lòng người hoảng hốt.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tế Thần chết!

Tế Thần cường đại, ngọn nguồn hoảng sợ, Thần của bộ lạc, vậy mà chết rồi, bị tộc trưởng trẻ tuổi Cổ Trần gϊếŧ chết!

Giờ khắc này, tất cả các tộc nhân cùng nhìn về phía Cổ Trần, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Ngay cả Hắc Thổ cũng càng thêm kính úy nhìn Cổ Trần, từng người cúi đầu, trên mặt biểu lộ rõ sự rung động, cuồng hỉ.

Bọn họ không thể tưởng nổi, không cách nào bình tĩnh nổi.

Tế Thần vô địch trong mắt bọn họ, lại bị gϊếŧ!

- Từ nay về sau, bộ lạc không có Tế Thần, chúng ta không cần đem thân nhân của mình ra đổi bình an!

- Chúng ta, tự do!

Thanh âm của Cổ Trần truyền vào tai tất cả mọi người, âm thanh bất khuất, kiên định vang dội như rót niềm tin vào trong lòng đám người.

- Tộc trưởng thần uy!

Bỗng có tiếng hô to truyền tới, Hắc Thổ giơ cao Thạch mâu, mặt mũi đầy kích động gào thét, phát tiết hưng phấn trong lòng.

Rung động, quá rung động!

- Tộc trưởng thần uy!

- Tộc trưởng thần uy!

Nháy mắt, tất cả tộc nhân cùng reo hò, ai nấy giơ cao binh khí trong tay, huy vũ kêu gào.

Từng gương mặt đầy kích động, hy vọng, vui sướиɠ... Phát ra tiếng hò hét kinh người.

Ánh mắt họ nhìn về phía Cổ Trần đầy kính sợ, tựa như nhìn thấy Thần. Tế Thần chết, là tộc trưởng gϊếŧ, vậy hắn có năng lực Thí Thần.

Trước đó không ai tin Cổ Trần có thể đánh bại Tế Thần, trước khi hắn xuất hiện, tộc nhân đều cho là hắn đã chết.

Nhưng giờ ngược lại, Cổ Trần sống trở về, thậm chí còn kéo theo thi thể Tế Thần trở về, khiến mọi người chính thức nhận rõ Tế Thần là cái gì.

Nó là một con sói, một con sói thành tinh, nói cách khác là một đầu súc sinh, một đầu súc sinh có năng lực cường đại lại trở thành thần của bọn họ, một súc sinh ăn không biết bao nhiêu tộc nhân của bọn họ.

Hiện Tế Thần chết rồi, rốt cục không cần lo lắng nữa.

- Ô ô... Chúng ta rốt cục không phải dùng hài tử làm tế phẩm!

- Gϊếŧ rất tốt!

- Con của ta...

Nữ nhân trong bộ lạc gào khóc, cao hứng kích động ôm lấy con của mình, càng có lão nhân bi thương muốn khóc lên, con bọn họ trước đó đã biến thành tế phẩm, nguyên một đám khóc như mưa.

Mặc kệ là nữ nhân hay lão nhân, thậm chí là thanh niên trai tráng trong bộ lạc... Đều tràn ngập cảm kích với Cổ Trần, ánh mắt sùng kính thật sâu.

Các tộc nhân vây quanh thi thể Hoang Lang reo hò, lại có người phẫn hận đá lên xác sói, phát tiết phẫn nộ cùng hoảng sợ trong tâm.

Cổ Trần yên lặng nhìn hết thảy, cũng không lên tiếng ngăn cản, mặc cho những tộc nhân này phát tiếc hoảng sợ đã lâu.

Khi tất cả phát tiết xong, nguyên một đám mới an tĩnh lại, tự chủ đứng một bên không nói, ánh mắt nhìn Cổ Trần mang theo kính ngưỡng thật sâu.

Từ giờ khắc này, vị tộc trưởng Cổ Trần này, đã trở thành tồn tại không thể thay thế trong lòng đám người.

- Tiểu Hắc, làm không tệ!

Cổ Trần nhìn tất cả tộc nhân đều đông đủ, không thiếu một người nào, liền hài lòng tán dương Hắc Thổ một câu.

Hắc Thổ nghe xong bỗng nhớ tới cái gì, thần sắc ảm đạm xuống:

- Tộc trưởng, tuy Tế Thần chết rồi, nhưng bộ lạc cũng mất rồi!

Đám người nghe xong liền trầm mặc, mặt lộ bi thương, mắt lộ lo nghĩ, không có nhà, không có bộ lạc, bọn họ sống thế nào?

Cổ Trần không nói gì, yên lặng nhìn về phía bộ lạc, ngọn núi ban đầu đã biến mất.

Đây là do Cổ Trần tạo thành, dù sao lòng hắn cũng hiểu, tình huống này là do hắn lấy đi Bảo cốt mà thành.

Ngọn núi sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích, vô số đất đá cây cối hỗn hợp thành một mảnh, bộ lạc ban đầu đã biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả mọi người trầm mặc, không nói chuyện, có người thút thít, tràn ngập mờ mịt cùng bất lực với tương lai.

Bộ lạc, là nhà của bọn họ, là gốc rễ của bọn họ, giờ không còn bộ lạc, tựa như lục bình không rễ, trong lúc nhất thời liền mờ mịt.

- Bộ lạc mất rồi!

Có người tự lẩm bẩm, khóc thành mít ướt, âm thanh đầy chua xót cùng tuyệt vọng.

Người lớn, trẻ nhỏ vừa vui một lúc lại liền buồn, duy chỉ có Cổ Trần không khóc, lòng hắn lại trở nên yên lặng, mấy cái động nát thôi a, khóc cái rắm.