Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 13: Cái Gọi Là Thần

Trong bóng tối, một bóng người lao như bay.

Bốn phía là hoang sơn dã linh, không một ngọn cỏ, nơi này chính là Cấm Sơn sau bộ lạc.

Cấm Sơn, cấm chỉ tộc nhân tới gần, ngoại trừ lão Vu Chúc đã chết trước đó, người khác tới đây, đều phải chết không thể nghi ngờ.

Cơ bản, người tới đây, đều là tế phẩm được bộ lạc đưa tới, là đưa cho Tế Thần ăn.

Hiến tế cho nó, đổi lại là nó bảo vệ bộ lạc bình an.

Thế nhưng, loại bình an như vậy, Cổ Trần thà không cần cũng được, dùng sinh mệnh của tộc nhân đổi lấy bình an, đây là bình an sao?

Sưu!

Cổ Trần tới, tốc độ của hắn rất nhanh, một đường chạy vội mà tới, xung quanh chỉ có một cảnh hoang vu, không có nổi một ngọn cỏ tươi.

Hoàn cảnh nơi này, rất quỷ dị.

Sâu trong dãy núi, có một cỗ cường đại áp bách truyền ra, chưa cần tới gần, đã cảm nhận được hương vị nguy hiểm

Cổ Trần biết, đó là khí tức của Tế Thần.

Hắn không biết Tế Thần là gì.

Trước đó, ngoại trừ lão Vu Chúc, người từng gặp Tế Thần, cơ bản đều đã trở thành tế phẩm.

Ngay vừa mới rồi, tên Tế Thần này lại đòi bộ lạc lập tức đem tới hai mươi tế phẩm, thêm mười đứa trẻ nhỏ, uy hϊếp trần trụi, không theo thì diệt toàn tộc.

Này đâu phải Tế Thần, càng không phải thủ hộ thần, mà là một tên hung thần, hung vật ăn người.

Phía trước, một cỗ quang mang như ẩn như hiện, Cổ Trần lờ mờ nhìn thấy trong khe núi có một cái hang lớn, ánh sáng truyền ra từ đó.

Tế Thần, chính là ở bên trong.

Hắn đi tới trước hang động, sắc mặt ngưng trọng, cảm nhận cỗ áp bách từ trong động quật, nguy hiểm, cực nguy hiểm.

Cỗ khí tức này khiến hắn bất an, vốn nghĩ là còn hai ngày để mạnh lên, đáng tiếc lại không kịp.

Tên Tế Thần này trực tiếp hiển hiện, yêu cầu lập tức đưa tế phẩm tới, Cổ Trần biết không thể đợi, đành phải trực tiếp tới.

Vô phương, thân là tộc trưởng, tuyệt không thể cho phép chuyện này xảy ra được, hắn tuyệt không dùng tộc nhân của mình làm tế phẩm cầu an.

- Ngươi là tộc trưởng Hoang Lang bộ lạc? Sao chỉ có mình ngươi? Tế phẩm của bản tọa đâu?

Một giọng nói đột nhiên truyền ra từ trong động quật.

Ánh mắt Cổ Trần ngưng lại, nhìn chòng chọc về trong hang phía trước, chỉ cảm thấy một cỗ nguy cơ thật sâu.

- Tế Thần đại nhân, ta đã chọn ba mươi trai tráng, cộng thêm hai mươi đứa nhỏ trong bộ lạc, bọn chúng đang đi ở phía sau, tốc độ chậm hơn một chút.

- Ta tới trước báo cáo Tế Thần đại nhân.

Cổ Trần hít sâu một hơi, chắp tay tỉnh táo nói với hang động.

Trong động khẽ yên lặng, tên Tế Thần này như kinh ngạc một chút:

- Tốt, các ngươi làm không tệ!

Trong động lần nữa truyền ra âm thanh hài lòng, vô cùng hài lòng.

Tiếp đó, lại truyền tới một câu:

- Vậy ngươi vào trước đi, bản tọa muốn khen thưởng vị tân tộc trưởng này của chúng ta một chút.

- Vâng, Tế Thần đại nhân!

Ánh mắt Cổ Trần ngưng lại, nắm chặt Cốt mâu, từng bước đi vào hang động, trong đó có Tế Thần.

Hang động rất lớn, vừa tối vừa sâu, mới bước vào một bước đã liền cảm nhận được một cỗ áp bách đánh tới, tựa như đè một ngọn núi lên người hắn, vô cùng nặng nề.

Nhưng Cổ Trần mặt không đổi sắc, từng bước vững vàng đi vào trong, tâm lý cảnh giác tới cực điểm.

Hiện hắn rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên đối mặt với tồn tại mà mọi người luôn phải e sợ, tự nhiên không thể không cảm thấy bất an.

Không rõ tên Tế Thần đáng sợ này đến cùng là cái gì, nhưng bất kể nó có khủng bố tới cỡ nào, hôm nay Cổ Trần đều quyết phải trừ nó.

Hô!

Trong động, từng đoàn quang vụ bốc lên, không thể nhìn rõ vào trong.

Khi Cổ Trần đi tới chỗ sâu trong động, nơi này có một khoảng trống, rốt cục nhìn thấy được Tế Thần mà bộ lạc cung phụng kia.

Trong sương mù lấp lóa, một tôn quái vật khổng lồ phủ phục trên mặt đất, khí tức khủng bố khiến Cổ Trần cảm thấy trầm trọng chưa từng có, hô hấp cũng khó khăn.

Nó chính là Tế Thần!

- Ngươi, rất không tệ!

Một âm thanh truyền tới, quang vụ tán đi, lộ ra thân ảnh to lớn.

Cổ Trần ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử lập tức co rút, rốt cục thấy rõ Tế Thần khiến người e ngại...

Nó, là một con sói!

Tế Thần của bộ lạc, lại là một con sói?

Cổ Trần chấn động, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con sói trước mắt, toàn thân lông vàng, thân dài ba mét, đỉnh đầu có một cái sừng màu cam, nằm phục trên đất, ánh mắt lộ ra u quang khát máu.

Nó, chính là Tế Thần!

- Tiểu tử, tế phẩm đâu? Con nữa, ngươi mang theo binh khí tới, là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản tọa sao?

Con sói kia bỗng đứng lên, miệng nói tiếng người, hai mắt trực câu câu nhìn Cổ Trần, ánh mắt lộ u quang, toàn thân tản ra áp bách cường đại.

Rắc một tiếng, mặt đất nham thạch đều bị nó giẫm vụn.

Cổ Trần thầm căng thẳng, lòng kinh hãi không thôi, Tế Thần của bộ lạc lại là một con soi.

Không biết mới thấy đáng sợ, giờ đã thấy chân diện mục của Tế Thần, Cổ Trần dù chấn kinh, nhưng đã dần bình tĩnh, cho dù nó cường đại cũng không cần e ngại!

- Hóa ra là một đầu Lang yêu, ngươi chính là cái gọi là Tế Thần?

Cổ Trần hít suâ một hơi, đè lại chấn động trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng về con sói trước mặt, thân dài ba mét, cau tới hai mét phủ đầu lông tóc cam vàng.

Đặc biệt là đỉnh đầu nó còn có một cái sừng chừng chín tấc, hiện lên cam quang, thực sự khiến người chấn kinh.

- Hừm, xem ra là không mang tế phẩm tới, vậy bản tọa trước ăn ngươi, sau lại ăn sạch bộ lạc của ngươi.

Lang yên nghiến răng nói, sát khí um tùm, khiến người kinh hãi.

Bên trong hang núi này, tán loạn từng đống xương vụn, hiển nhiên là những tộc nhân trước nó làm tế phẩm cho nó để lại.

Nhìn tới nơi này, Cổ Trần liền không kìm được nộ hỏa cùng sát ý, nhìn chòng chọc vào Tế Thần.

Đông!

Một tiếng chấn động truyền tới, Lang yêu trực tiếp lao tới, mặt đất ầm ầm rạn vỡ.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến Cổ Trần không kịp suy tư, chỉ có thể bản năng lăn tránh một bên.

Một tiếng ấm vang, sơn động lay động, đá vụn tán loạn, nơi Cổ Trần mới đứng đã bị con sói kia đâm tới, vỡ ra một cái hố không lớn không nhỏ.

Cổ Trần đứng lên, lòng thầm kinh dị, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, trách không được lão Vu Chúc nói, không ai có thể chống lại Tế Thần này!

Quả thực rất cường đại!

- Thú vị!

Con sói kia quay người, hai mắt ánh lục quang, nghiến răng cười:

- Không nghĩ tới, khí huyết của ngươi lại cường tráng như vậy, ăn ngươi nhất định có thể giúp bản tọa khôi phục.

Lời này truyền vào trong tai, tâm tư Cổ Trần khẽ run lên, nhớ lời lão Vu Chúc nói, lão nói Tế Thần bị trọng thương, xem ra là thật.

- Lão đầu trước kia vậy mà dám phản đối bản tọa, giờ con kiến hôi ngươi cũng dám phản kháng bản tọa, xem ra đám huyết thực các ngươi đã không an phận.

Lang yêu dữ tợn nhe răng, từng bước đi tới gần Cổ Trần, dịch nhờn buồn nôn từ trong miệng nó nhiễu xuống.

- Nghiệt súc, ngươi ăn vô số tộc nhân tộc ra, hôm nay, dù ngươi có là Thần, ta cũng muốn đồ tên súc sinh Tế Thần ngươi.

Cổ Trần cầm Cốt mâu, hai mắt lóe hàn quang, sát khí tràn ra.

- Ngu xuẩn, vô tri.

Con sói kia khinh thường giễu cợt:

- Kiến hôi cũng dám phản kháng bản tọa, các ngươi chỉ là đồ ăn của bản tọa, không có tư cách phản kháng.

- Cho ngươi mở mang chút thế nào là lực lượng.

Nói vừa nói, toàn thân liền bốc lệ một đợt cam quang, há miệng nhẹ nhàng phun hướng Cổ Trần.

Ầm ầm!

Một đoàn hắc khí cuồn cuộn đánh tới.