Hóa Ra Bổn Vương Mới Là Thế Thân

Chương 12

Edit: Sarielivy, Ngọc.

Beta: ChiiChoo, Cẩm.

Mùa đông ngày rằm tháng 10, Thái Tử tiến hành lễ nạp phi.

Vua ban sắc lệnh trước Thừa Thiên Môn trong ba ngày để cùng dân chúng hành lễ, ban phát ân xá cho thiên hạ.

Hôn sự long trọng lần này cũng làm cho mùa thu xơ xác, tiêu điều, hiu quạnh ở Trường An thêm tươi vui, náo nhiệt.

Vào ngày nghênh đón, rất nhiều nam tử chưa vợ trong Kinh thành đều đi lên phố, tranh nhau đổ xô ra đường để xem.

Ninh Viễn Hầu phủ nghỉ ngơi ở Phường Tường thành phía tây, đội đón dâu của Thái Tử đi ra từ cửa Trọng Minh ở phía nam Đông Cung, dọc theo hướng phía tây ven phố, tất cả các con đường đều là ngự đạo [1], hai bên tường cao dựng đứng, lại được Kim Ngô vệ bảo vệ chu toàn, bách tính cũng chỉ có thể nghe được tiếng nhạc kết hợp với tiếng trống ở phía xa xa, tiếng xe ngựa mà thôi.

[1] Đường dành cho vua đi.

Các công khanh [2] quyền quý đều đến Đông Cung dự yến, còn một số không đủ tư cách thì dùng một ít tiểu xảo, chiếm giữ vị trí thuận lợi trong các tháp, bệ cao, lễ đường Phật giáo dọc đường, quan sát từ xa nghi thức của Thái Tử một chút, đệ nhất mỹ nhân Trường An mười dặm thập lý hồng trang [3], cũng xem như đời này không uổng.

[2] Viết tắt của tam công cửu khanh, tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo; cửu khanh là chín chức quan cao cấp được thành lập để phụ trách quản lý các bộ khác nhau.

[3] Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.

Ven đường Chu Tước là nơi duy nhất trên phố có thể quan sát ở gần, muốn nhìn rõ khuôn mặt từng người cũng chỉ có Thất Trọng Phật Các trong chùa Hội Xương.

Chùa Đại Hộ Quốc nằm ở Kim Thành phường đối diện với Ninh Viễn Hầu phủ, cách hầu phủ một con phố.

Lúc này Tùy Tùy và Xuân Điều đang ở trên tầng một của Phật các.

Các tầng dưới người người đông đúc, nhìn quanh chỉ thấy váy áo rực rỡ, trang sức chói mắt.

Bọn họ ở tầng chín chỉ có hơn mười người, giường trà được đặt bên cạnh lan can, được ngăn cách nhau bằng tấm bình phong, có thể vừa thưởng thức trà và các món ăn chay nổi tiếng trong chùa Hội Xương, lại vừa có thể dựa vào lan can ngắm nhìn khung cảnh xa xa.

Chỗ ngồi là do người của Cao Mai sắp xếp, nói như thế nào thì Tùy Tùy cũng là nữ nhân của Tề Vương, cho nên không thể giống người thường chen chúc lẫn nhau.

Lần đầu tiên, Xuân Điều cảm thấy số tiền mình bỏ ra để hối lộ thống đốc tỉnh là đáng giá.

Khuôn mặt tròn trịa ửng hồng vì phấn khích, nàng ta thường xuyên ngửa cổ nhìn ra ngoài: "Tiếng chiêng và tiếng trống này đã vang lên một thời gian rồi, sao đến bây giờ còn chưa thấy xe của Thái Tử điện hạ?"

REPORT THIS AD

Vừa dứt lời, liền thấy bốn phía ầm ĩ lên, chỉ nghe có người kêu to "Tới rồi!" Sau đó thấy một đội vệ binh mặc giáp bọc sắt, nghi vệ Đông Cung cưỡi ngựa từ cuối phố đi đến.

Lúc này áo giáp vàng rực, cờ hiệu che trời, tiếng kèn trống và tiếng bánh xe như sấm rền, tiếng vó ngựa vang vọng cả bầu trời.

Xuân Điều kích động kéo Tùy Tùy đứng dậy, đứng gần lan can, chỉ vào nhóm nghi vệ vây quanh chiếc xe màu đỏ lộng lẫy: "Nhìn kìa! Chiếc xe kia trông thật khí phách, có một, hai... Sáu con ngựa kéo! Hai nam tử cưỡi ngựa phía trước cũng rất tuấn tú..."

Ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn bởi hai nam tử kia.

Hai người đều mặc áo tím đai ngọc mũ vàng, một người cưỡi bạch mã, một người cưỡi hắc mã.

Người cưỡi bạch mã phong lưu tuấn dật, môi đỏ răng trắng, tuy ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhưng dáng vẻ lại bất cần đời, dường như không phải đang làm phù rể cho Thái Tử, mà giống đang du xuân.

Còn người cưỡi hắc mã thì có dáng người cao hơn, vai rộng chân dài, mặt mày thâm thúy, biểu tình lạnh lùng, như một thanh kiếm đang rút ra khỏi vỏ.

Hô hấp Tùy Tùy khựng lại, máu cả người dường như đông lại, ngay sau đó mới ý thức được đó chính là Hoàn Huyên.

Xuân Điều cuối cùng cũng tỉnh táo lại, kêu lên, nói vào tai Tùy Tùy: "Phù rể của Thái Tử chẳng phải là điện hạ nhà chúng ta hay sao?"

Tùy Tùy nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nam tử cưỡi bạch mã.

Nếu nàng đoán không sai, thì đó chính là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê tiếng tăm lừng lẫy.

Vị quận vương này là cháu trai của hoàng thượng, phụ thân hắn là Tấn Vương tài hoa hơn người, âm luật, thi phú, thi họa đều tinh thông, trong triều đại của tiên hoàng từng được phong Thái Tử, nhưng lại nhất quyết đem vị trí Thái Tử nhường cho đệ đệ, từ đó trở đi thì gửi gắm tình cảm cho thiên nhiên, cả ngày cùng với các cao tăng danh tiếng, văn nhân môn khách [4] nói về thơ họa.

[4] Các vị khách có trình độ học vấn cao.

Cha nào con nấy, tới con của hắn Dự Chương Vương càng làm nghiêm trọng hơn, từ nhỏ đã coi việc hô gió gọi trăng, cưỡi ngựa, là sự nghiệp chân chính của mình. Là một người giàu có rảnh rỗi có tiếng, phong lưu ăn chơi trác táng.

"Người cưỡi ngựa trắng kia không biết là công tử nhà ai, quả là một người tuấn tú..."

Ánh mắt của Xuân Điều đảo qua đảo lại trên người hai người, chỉ cảm thấy một người như lạnh lẽo như băng tuyết tháng mười hai, người còn lại ấm áp như nước mùa xuân, khó có thể phân biệt, mỗi người một vẻ, rất khó để lựa chọn.

Nhớ tới bản thân có thể ngồi đây ngắm mỹ nam cũng là nhờ một phần phúc của Tề Vương, liền nói: "Theo ý của nô tỳ, Điện hạ của chúng ta oai vệ hơn người, vai rộng, eo hẹp, lưng thẳng ..."

Trong khi nói chuyện, xe của Thái Tử đã đến trước cửa Ninh Viễn Hầu.

Cảm xúc Xuân Điều dâng trào, nhịn không được kéo tay áo Tùy Tùy: "Thái Tử điện hạ chuẩn bị xuống xe!"

Những người hầu cận lần lượt dừng ngựa, Thái Tử bước xuống xe với sự giúp đỡ của một viên quan.

Chính là giờ phút này, mọi người đều chờ mong, trong chốc lát mọi người đều tập trung, nín thở nhìn chằm chằm cửa xe.

Thái Tử với áo choàng đỏ thẫm toàn thân đứng dậy, lộ ra sườn mặt.

Chỉ nhìn thôi thì coi như mi thanh mục tú, dáng vẻ đoan chính, nhưng nếu so với hai nam tử tuấn tú bất phàm bên cạnh, thì lập tức thua kém, cho dù là tướng mạo hay là khí chất đều bình thường.

Xuân Điều tuy biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng vẫn thấy có chút thất vọng.

Những người khác trong Phật các dường như cũng cảm thấy như vậy, sau một khoảng thời gian im lặng, lại bắt đầu ồn ào bàn luận.

Không có người dám lớn tiếng xoi mói Thái Tử, nhưng trong Phật các nhiều người, chỗ ngồi san sát nhau, dù ngăn cách bằng tấm bình phong cũng không tránh khỏi những tiếng xì xào.

Vài nữ tử trẻ tuổi bên cạnh, khi nhìn thấy nam tử tuấn tú, không khỏi nói vài câu.

"Tề Vương điện hạ trăm nghe không bằng một thấy, thật sự là phong thần như ngọc, tuấn mỹ vô song..."

"Bề ngoài thì tốt, nhưng lạnh lùng quá, nhìn khó gần... Còn Dự Chương Vương kia tuấn nhã phong lưu, thật giống như trích tiên bị giáng xuống trần..."

Có người cười trêu chọc: "Vậy tiểu cô nương này muốn tới gần người ta sao..."

Mấy người cười đùa trong chốc lát, chợt có một người nói: "Hơn nữa, Thái Tử điện hạ và Tề Vương tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng bề ngoài lại không giống nhau..."

"Sinh đôi chưa chắc đã giống nhau, huống chi là cùng một mẹ."

"Nghe nói mặt mày của Tề Vương và cố Thái Tử thật ra rất giống nhau..."

"Gia gia của ta đã từng may mắn được chứng kiến phong thái của cố Thái Tử trong lễ Nguyên Đán trước kia, đó mới là long phượng chân chính, quả là xứng với danh "trích tiên"." Giọng nói nữ tử trần ngập tiếc nuối.

Các tiểu cô nương nhất thời im lặng, dường như đang than thở tiếc nuối cho vị thái tử anh tài tiếng thơm bay xa, phong hoa tuyệt đại nhưng lại mất sớm.

Các nữ tử gần ấy bắt đầu đề tài về Thái Tử là không dừng lại được - so với dung mạo không có gì nổi bật và chẳng có tiếng tăm gì của Nhị hoàng tử, cố Thái Tử thật sự rất chói mắt.

Nhắc tới cố Thái Tử, không tránh được việc nhắc đến duyên phận giữa hắn và Tiêu Linh - con gái của Tam trấn tiết độ sứ tiền nhiệm Hà Sóc kia.

Có người nói: "Cũng chưa từng nghe nói Thái Tử lúc trước bệnh tật ốm yếu, vậy mà đột nhiên liền... ài..."

"Còn không phải nữ nhân sát thần kia trong mệnh mang sát, khắc chết lục thân, đã hại chết nhà ngoại nàng, lại còn hại đến cố Thái Tử..."

"Không phải nói là mệnh Thiên Sát Cô Tinh [5] sao?" Có người nghi ngờ, "Nữ sát thần kia bản thân cô ta cũng đã chết, lẽ nào là do tự khắc chết chính bản thân nàng?"

[5] Đó là sao chiếu mệnh của một người.Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.

Người lúc trước nói chắc như đinh đóng cột bây giờ nhất thời lại nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Các ngươi nghĩ xem, nữ tử muốn xuất đầu trong quân doanh, chẳng lẽ không phải độc ác hơn nam tử gấp chục gấp trăm lần sao? Có lẽ là báo ứng do gϊếŧ quá nhiều người, làm gì có sát tinh nào làm việc xấu mà được sống tốt..."

Xuân Điều đang dựng lỗ tai lên nghe chăm chú, ngoài dự đoán nghe được một người nói: "Đừng nhắc lại chuyện gây mất hứng này nữ, cố Thái Tử đã cưỡi hạc về trời, không phải ở đây có sẵn một người sao?"

Đám nữ lang đều cười rộ lên giống như mười mấy chiếc lục lạc cùng vang lên vậy.

"Tiểu nương tử này thật không biết xấu hổ." Một người nói, "Mau kêu gia nương nhà ngươi mời bà mối tới phủ Tề Vương cầu hôn đi!"

"Thôi, ta không có phúc hưởng đâu." Nữ lang vừa rồi nói, "Trong kinh thành ai mà không biết Tề Vương điện hạ đối với ý trung nhân một lòng không đổi chứ, trong lòng toàn là hình bóng của nữ tử khác, vậy thì có gì hay..."

"Nếu là ta thì ta cũng không vui, suốt ngày bị so sánh với "mỹ nhân đệ nhất Trường An", ai mà chịu nổi..."

"Ta lại không chú ý điều đó." Một người khác cười nói, "Ta được hưởng phúc đầy mình..."

"A nha nha, nói lời như thế mà cũng không biết e lệ!"

...

Xuân Điều như bị sét đánh, đương nhiên nàng ta biết hôm nay Thái Tử Phi xuất giá, chính là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An được công nhận.

Nghe ý tứ trong lời nói bóng nói gió của bọn họ, thì ý trung nhân của Tề Vương điện hạ lại chính là chị dâu của mình sao?

Nàng ta liếc nhìn sắc mặt Tùy Tùy, chỉ thấy nàng đang ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.

Xuân Điều nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy mặt trời lặn về hướng tây, ánh nắng chiều khiến không trung đỏ ửng một vùng, giống như như hai má của nàng dâu mới cưới.

"Nương tử..." Xuân Điều thật cẩn thận nắm tay áo nàng, "Người không sao chứ?"

Thật ra hôm nay khi ra ngoài, biểu cảm của Lộc Tùy Tùy đã có chút uể oải, hình như cứ luôn thất thần.

REPORT THIS AD

Chẳng lẽ đã nghe được lời đồn đại nào rồi?

Chỉ là dù cho Tề Vương điện hạ không có ý trung nhân, Lộc Tùy Tùy cũng không trèo cao nổi, người lấy sắc trèo lên, cái kết tốt nhất đã là nên tranh thủ sinh được một đứa con trước khi nhan sắc tàn phai, có được một danh phận.

Xuân Điều nhớ tới một lòng say mê của nàng, âm thầm thở dài, muốn khuyên nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tùy Tùy thu hồi ánh mắt, cười với nàng ta: "Không có việc gì, chỉ là nhớ tới một người... Bằng hữu."

"Nương tử nói vậy hẳn là rất nhớ vị bằng hữu kia, là đồng hương sao? Sau ngày hôm nay, nói không chừng còn có thể gặp nhau lại." Xuân Điều không đành lòng vạch trần nàng, liền an ủi theo lời nói của nàng.

Tùy Tùy trầm mặc một lát, cười cười: "Mượn lời hay của ngươi vậy."

Nửa bên mặt của nàng bị ánh tà dương chiếu thành màu ráng hồng, nửa bên khác ẩn trong bóng che khuất.

Nụ cười kia giống như đang khóc.

Đầu quả tim Xuân Điều đau xót, tựa như bị nhéo một cái.

Không đợi nàng ta phân biệt rõ đây tư vị gì, Tùy Tùy đã đứng dậy: "Ta đi xuống dưới lầu một chút."

Xuân Điều không bỏ: "Nương tử đi xuống bây giờ sao? Thái Tử điện hạ mới vừa đi vào đó..."

Cô dâu xuất giá là chuyện trọng đại, tuy rằng Thái Tử Phi yếu ớt, nhưng trang điểm mặc lễ y đeo trang sức, tôi tớ phô trương, thập lí hồng trang cũng coi như không uổng công cuộc đời này.

Tùy Tùy nói: "Trên lầu có hơi buồn, ta chỉ đi trong chùa hít thở không khí một chút thôi, ngươi không cần đi cùng ta."

"Nhưng mà..."

"Ta muốn đi một mình." Tùy Tùy nói, trong giọng nói lại có sự chân thật đáng tin xa lạ.

Xuân Điều bất giác bị nàng thu hút, gật gật đầu: "Nương tử cẩn thận."

Tùy Tùy đi xuống lầu, lang thang đi lại trong chùa không có mục tiêu.

Sĩ thứ toàn thành đều đi trên đường xem náo nhiệt, những xe ngựa ngày thường tụ tập tại chùa hôm nay lại quạnh quẽ hơn không ít.

Nàng đi dọc theo hành lang gấp khúc vào bên trong, xuyên qua đình giữa.

Giữa trời truyền đến một tiếng nhạn kêu, Tùy Tùy nhìn theo tiếng chim, chỉ thấy một con chim nhạn cô độc bay qua, dần dần đi xa, ẩn vào giữa trời chiều tim tím.

Nàng bất tri bất giác đi sâu vào một rặng thông xanh và bách, khi nhìn lại, đã thấy nàng đang đứng ở trước một tòa Phật đường nhỏ lặng yên.

Không biết trong đường thờ phụng vị thần phật nào, một tăng nhân quần áo xộc xệch, tay cầm trượng đi ra từ trong Phật đường, khi tới bên cạnh Tùy Tùy thì bỗng nhiên dừng lại.

Tùy Tùy lúc này mới chú ý tới đây là một Hồ tăng, tăng y cũ nát dơ bẩn, còn dính một vết mực.

Hắn nghiêng đầu, dùng cặp mắt xanh hoàn hảo kia liếc mắt đánh giá nàng một cái, chắp tay trước ngực thi lễ: "Thí chủ đi vào thắp hương đi."

Tùy Tùy liếc mắt nhìn bên trong một cái, chỉ thấy Phật đường thấp thoáng sau chỗ cây cối, ánh mặt trời chiếu không đến, chỉ có một chiếc đèn dầu phát ra ánh sáng mỏng manh, khuôn mặt của thần phật ngồi trên đài sen cũng không nhìn thấy rõ.

Nàng cười nhợt nhạt với vị Hồ tăng kia: "Ta không tin Phật."

Hắn cũng không buồn bực: "Vị thần phật khác thí chủ có thể không bái, nhưng ở đây lại không thể không bái."

Tùy Tùy nói: "Vì sao?"

Hồ tăng nói: "Ở đây thờ phụng hộ pháp, tiểu tăng thấy sát nghiệp của thí chỉ rất nặng, phải nên bái một bái mới được."

Tùy Tùy nao nao, ngay sau đó cười nói "Không nghĩ tới cách mũ rèm mà sư cũng có thể xem được tướng. Thỏ chồn hoang chết dưới mũi tên của ta quả thật không ít."

Mắt xanh của hồ tăng chớp động ánh sáng kỳ dị: "Tiểu tăng không những xem được tướng, còn có thể xem nhân duyên. Tiểu tăng nhìn thấy, nhân duyên của thí chủ tới rồi."

Tùy Tùy không nhịn được cười rộ lên: "Sợ là a sư nhìn nhầm rồi."

Hồ tăng cười: "Thí chủ đi dạo thong thả."

Dứt lời hành lễ thành hình chữ thập, thản nhiên đi qua bên cạnh nàng.

Tùy Tùy đứng tại chỗ một chút, xoay người, trở về theo đường cũ.

Chiều hôm buông xuống, chân trời cuối cùng cũng hiện lên tia nắng chiều, tựa như ngọn đèn dầu toả sáng trên bầu trời của cả hầu phủ.

Nơi xa lại truyền đến tiếng nhạc, đã đến lúc cô dâu ra ngoài rồi.

Tùy Tùy bước trên tiếng nhạc hỉ trở về, lá cây rền vang rung động trong gió đêm, nàng nhớ tới lời hồ tăng kia nói, nụ cười lại tràn ngập trên khóe miệng.

Nhân duyên là của người khác, người mang nợ cũng chỉ bị lừa dối như trăng trong hồ, hoa trong gương mà thôi.