Hóa Ra Bổn Vương Mới Là Thế Thân

Chương 3

Tề Vương Hoàn Huyên sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, như thể cơn buồn nôn kéo theo đau tới trong óc. Một lát sau, hắn nhớ lại chuyện đêm qua - tuy rằng hơi say nhưng hắn vẫn chưa mất thần trí, chuyện gì đã xảy ra hay không xảy ra, sau khi hồi tưởng lại liền trở nên rành mạch.

Lông mày hắn nhíu chặt hơn.

Thấy chủ nhân ấn huyệt Thái Dương, Cao Mại biết hắn đang bị men rượu phát tác, vội vàng phân phó người bưng canh giải rượu đến: "Vẫn còn sớm, điện hạ uống một chén canh rồi nghỉ ngơi một lát đi."

Hoàn Huyên lắc đầu, ngồi dậy: "Ta không ngủ, hôm nay còn phải vào cung thỉnh an."

Cao Mại lập tức hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục, khi dọn dẹp giường thấy chăn đệm vẫn sạch sẽ không có dấu vết gì khác thường, trong lòng tự hiểu.

Khó trách tiểu cô nương kia chưa đầy nửa canh giờ đã ra rồi, thì ra thị tẩm không thành.

Nhưng thân là kẻ hầu thân cân, hắn biết như thế này đã là khó có được rồi.

Mấy năm nay bên cạnh Tề Vương không ít mỹ nhân, vài kẻ đầu cơ trục lợi, biết được điện hạ bọn họ một lòng thương nhớ Tam tiểu thư Ninh Viễn Hầu phủ nên đã tìm các nữ tử có bộ dạng tương tự khắp nơi để đưa tới.

Trong đó không thiếu những người giống hơn so với Tùy Tùy, có một người gần như có thể giả đánh tráo nhưng điện hạ bọn họ lười đến chẳng xem lấy một người, không chút do dự tặng lại nguyên dạng.

Có thể thấy, thế thân không phải ai cũng cũng có thể làm, còn phải thiên thời địa lợi nhân hòa.

Cao Mại hầu hạ Tề Vương rửa mặt chải đầu thay y phục rồi dùng xong bữa sáng mới cẩn thận xin chỉ thị: "Điện hạ, hôm nay hồi phủ nhưng chỗ ở của Lộc cô nương vẫn chưa quyết định, không biết nên an bài ở viện nào thì tốt?"

Hắn phỏng đoán tâm ý của Tề Vương, hẳn là muốn giữ nữ nhân này lại, nên không hỏi đến cho người vào phủ hay không, trực tiếp hỏi nên an bài ở viện nào.

Tề Vương liếc hắn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Tìm một nhà khác an trí."

Đó chính là không cho người vào phủ, Cao Mại thầm kinh ngạc, điện hạ bọn họ không có một thê thϊếp nào, nội viện Vương phủ trống không, còn rất nhiều phòng trống, tùy tiện lấy hai gian cũng tiện hơn so với ngoại trạch.

Nếu như sợ Vương phi tương lai để ý thì không cho danh phận là được.

Nhưng cũng chính vì thế mà nội trạch của điện hạ bọn họ rất sạch sẽ, những thân vương khác ai mà chẳng có một đoàn oanh oanh yến yến ở hậu viện.

Dù là Thái tử có danh xưng "giữ mình trong sạch", đến nay chưa nghênh Thái tử phi qua cửa, cũng đã lâm hạnh mấy cung nữ rồi. Cao Mại trộm liếc sang chủ nhân, chỉ thấy vẻ mặt hắn lãnh đạm thậm chí có chút chán ghét, không rõ vì sao, chẳng lẽ tiểu cô nương kia làm sai chuyện gì khiến hắn ghét bỏ sao?

Hắn cân nhắc một chút, sau đó ngập ngừng: "Ở kinh thành điện hạ có mười mấy căn nhà, không biết an bài Lộc cô nương ở đâu thì thích hợp?"

"Chuyện vặt vãnh này ngươi tự xem mà làm." Hoàn Huyên nhàn nhạt nói.

Cái Cao Mại sợ nhất chính là "Ngươi tự xem mà làm?" này, làm không hợp ý còn phải bị ăn mắng.

"Nhà ở Thắng Nghiệp phường gần Vương phủ, khá yên tĩnh giữa nơi nhộn nhịp, cũng thanh tịnh..." Cao Mại cẩn thận hỏi.

Hoàn Huyên không lên tiếng, chỉ hơi nhướng mi.

Cao Mại cảm thấy không khí đột nhiên đóng băng, sống lưng ớn lạnh.

Sau một lúc lâu, Hoàn Huyên mới nói: "Thường An phường Có phải có một tòa Sơn Trì Viện phải không?"

Cao Mại sửng sốt, phủ Tề Vương ở phía Đông Bắc thành Trường An, mà Sơn Trì Viện lại ở phía Tây Nam, đều ở sát ngoại thành, khắp nơi vắng vẻ ít người, phần lớn là các trang viên và thủ phủ của các đại quan quý nhân, hầu hết quanh năm suốt tháng đi đến không quá hai lần.

Trừ điều này, đó còn là nơi thôn quê,

Nói khó nghe một chút, chính là nhắm mắt làm ngơ, ném người ta đến nơi thôn trang, chẳng khác gì để tự sinh tự diệt, chỉ cấp thức ăn đầy đủ.

Cao Mại chưa từng nghĩ tới điện hạ bọn họ nhẫn tâm như vậy - dù cuối cùng thị tẩm không thành, nhưng trải qua một đêm này, nàng cũng xem như là nữ nhân của Tề Vương.

Qua một đêm rồi vứt bỏ như giày rách, thực sự bạc tình.

Cao Mại ăn không ít thịt muối khô từ Lộc Tùy Tùy, thế nên chột dạ liền nghĩ cách giúp nàng cứu vãn: "Điện hạ, phường Thường An ở nơi hẻo lánh, nữ nhân còn trẻ như Lộc cô nương cùng tiểu tỳ nữ vô dụng ở đó, còn là người tha hương lạ nước lạ cái, e rằng sẽ có bất tiện..."

Thấy trên mặt Tề Vương không có biểu cảm gì, Cao Mại càng lớn gan đến gần hơn: "Điện hạ, Lộc cô nương xa cố hương cũng không dễ dàng chút nào, đêm qua nô tài nhìn nàng lúc ra ngoài như sắp khóc..."

Hoàn Huyên nhướng mắt, ánh mắt tựa như lưỡi dao lướt qua mặt hắn.

Cao Mại cảm thấy ớn lạnh, quỳ rạp xuống "bộp" một tiếng, dập đầu tạ tội: "Nô tài quá giới hạn, xin điện hạ trách phạt."

Hoàn Huyên không lên tiếng, chỉ mải uống trà, một lúc sau mới nói: "Quản việc của bản thân cho tốt."

Cao Mại nghe ngữ khí của hắn hơi hòa hoãn, thầm thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ dạy phải."

"Lui ra đi."

Cao Mại đứng lên tạ ơn, hai chân còn hơi run rẩy.

Hắn run run lui đến cạnh cửa, lại nghe Hoàn Huyên nói: "Điều hai thị vệ đến Sơn Trì Viện."

Cao Mại vội nói: "Nô tài làm ngay."

Sau này chuyện trong phòng của điện hạ, hắn không dám lắm miệng nữa.

...

Một lát sau, bên Tùy Tùy đã nhận được tin.

Xuân Điều hỏi rõ địa điểm Sơn Trì Viện, cách phủ Tề Vương bao xa, khuôn mặt lập tức sụp đổ.

Tùy Tùy thật ra chẳng sao cả, thậm chí còn rất vui vẻ: "Ở nơi hơi không tốt cũng được, an tĩnh tự tại."

Với nàng mà nói, so với vào vương phủ bị vô số ánh mắt chăm

chăm vào từng hành động, lời nói thì chi bằng sống ở ngoài, truyền tin cũng tiện hơn.

Sắc mặt Xuân Điều càng kém, bĩu môi: "Nô tỳ hỏi thăm rồi, nơi đó gần như là vùng ngoại thành, cách chợ rất xa, mua kim chỉ cũng phải đi cả buổi."

"Coi như luyện tập thân thể." Tùy Tùy có ý tốt an ủi, "Xuân Điều tỷ tỷ không thích đi, ta đi là được."

Xuân Điều giậm chân: "Cách Vương phủ xa như vậy, điện hạ sẽ không tiện tới."

"Chưa chắc điện hạ sẽ tới đâu." Tùy Tùy nói rõ.

Xuân Điều nghẹn họng, thẹn quá hóa giận: "Cô nương thật rộng lượng."

Nữ tử này thật kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy Tề Vương điện hạ, cho dù nhìn từ phía xa nàng cũng vươn cổ si ngốc nhìn theo nửa ngày.

Tề Vương sắp quên luôn người là nàng, nàng cũng không nóng lòng chút nào, vẫn vui vẻ sống tiếp.

Khi nhắc tới Tề Vương điện hạ, sắc mặt nàng không chút dao động, như thể đang nói đến một người không liên quan.

Xuân Điều không thể hiểu nổi trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ thế nào.

Nhưng ở nơi nào cũng không phải do bọn họ quyết định, dù không cam lòng Xuân Điều cũng chỉ có thể lầm bầm thu dọn hành lý.

Sáng sớm Tề Vương mang theo mấy người hầu thân cận vào cung thỉnh an, Tùy Tùy ở lại trạm dịch đến giữa trưa, lúc này mới vào thành cùng với số tùy tùng còn lại.

Lần đầu tiên Xuân Điều đến Trường An, xe ngựa vừa vào cổng thành đã ngồi không yên, vén rèm cửa sổ tò mò nhìn quang cảnh bên ngoài, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.

"Cô nương, mau nhìn xem, bên đó là cung Bồng Lai, người nhìn hai tầng lầu kìa, vừa cao vừa khí phái!" Xuân Điều kéo Tùy Tùy muốn nàng xem.

Tùy Tùy thản nhiên liếc mắt sang, chỉ "Ừm" một tiếng, trong mắt nàng, cung Bồng Lai cao lớn ở phía bắc chỉ như dã thú đang ngủ yên, đôi lầu cao cao kia chính là một vực thẳm sâu rộng lớn. Những người quan trọng trong sinh mệnh của nàng đều bị vực thẳm khổng lồ này nuốt chửng.

"Từ nay về sau chúng ta cũng là người kinh thành rồi!" Xuân Điều vui vẻ giật giật tay áo của nàng.

Tùy Tùy không nói lời nào, từ nhỏ nàng đã không thích Trường An, đối với nàng, biên quan mới là cố hương.

Khi còn nhỏ, mỗi khi trăng tròn, phụ thân đều đưa nàng lên vọng lâu, đứng ở nơi cao nhất trong thành, chỉ cho nàng xem hướng về Trường An.

Khi đó nàng còn chưa hiểu, vì sao mẫu thân ôn nhu mỹ lệ, tổ mẫu từ ái lại không thể đến Ngụy Bác đoàn tụ cùng bọn họ.

Phụ thân giải thích, một đứa trẻ như nàng không hiểu được, ông chỉ lấy sáo ngọc trong người ra chậm rãi thổi một khúc [Trường Tương Tư].

Niềm tương tư trải dài, đến nơi Trường An.

Khi đó, Trường An trong lòng nàng không phải là một tòa thành, mà là l*иg giam.

Mẫu thân cùng tổ mẫu của nàng lần lượt chết trong l*иg giam đó, không hề được nhìn thấy lần cuối.

Xuân Điều vẫn còn lải nhải bên tai nàng.

"Ui, đúng là kinh thành, đám cô nương phu nhân kia ăn mặc thật đẹp...!Những cặp phượng thoa kia cũng nặng gần năm sáu lạng nhỉ?"

"Loại tơ đó làm bằng sợi gì thế, trông thật nhẹ tựa như mây trôi..." Nàng buồn bực nói: "Không phải đây là lần đầu tiên cô nương vào kinh sao? Sao chẳng hiếu kỳ chút nào vậy?"

Tùy Tùy nói: "Sau này sẽ có nhiều cơ hội xem, không vội."

Xuân Điều nghe nàng nói thế, tâm trạng phấn khởi hơn, cười rộ lên.

Càng đi về phía Nam, ngựa xe bên đường càng thưa thớt, những nữ nhân thế gia ăn mặc đẹp đẽ cũng dần biến mất.

Cuối cùng cái miệng của Xuân Điều cũng dừng lại.

Xe ngựa tiếp tục về hướng nam, dân cư trở nên thưa thớt dần. Đại loạn hơn hai mươi năm trước, quân An Tây đánh vào thành Vĩnh An, đốt gϊếŧ đánh cướp, lúc đó mười hộ dân hết chín hộ không còn, hiện tại vẫn chưa khôi phục phồn hoa lúc xưa.

Phía Nam thành cực kỳ nghèo nàn, những bức tường sụp đổ bởi đại loạn vẫn chưa được tu sửa, nhìn qua vùng đổ nát thê lương kia, nửa là đồng ruộng nửa là cỏ hoang.

Đang là cuối thu, hoa màu ngoài đồng đã thu hoạch hết, chỉ còn trơ lại vài bụi cỏ khô, điểm vàng cả một vùng, lác đác vài hộ dân thấp bé, có nhà còn không có ngói che mái, chỉ dùng cỏ tranh để lợp, muốn mộc mạc bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thành phía nam bần hàn tiêu điều quả thực khác hẳn với phía bắc phồn hoa.

Sắc mặt Xuân Điều càng lúc càng khó coi, Tề Vương ném Lộc Tùy Tùy đến nơi như thế này, e là không có ý định quan tâm tới. Nàng một bên suy nghĩ một bên lén nhìn sang Tùy Tùy, lại thấy nàng đang dựa nghiêng vào thùng xe, biểu tình trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy tư điều gì.

Xuân Điều cảm thấy lúc nàng không cười dường như sẽ biến thành con người khác, vừa xa lạ vừa xa cách.

Xe ngựa tiếp tục tiến lên phía trước, vào phường Thường An dọc theo con đường chữ thập theo hướng Tây.

Một lát sau, biệt viện Sơn Trì của Tề Vương hiện lên trước mắt. Nhìn hai bức tường cao ngất cùng cánh cửa đen tuyền, sắc mặt Xuân Điều khá hơn.

Hai người cùng xuống xe, cánh cổng đen từ từ mở ra, một lão nhân mặc áo ngắn vải thô bước ra.

Lão nhân kia một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, hai mắt nheo lại, cái mũi ửng đỏ vì uống nhiều rượu.

Hắn nhìn lướt qua hai người họ, sau đó dừng lại trên mặt Tùy Tùy, ngừng một chút liền cúi đầu xuống.

Có mỹ nhân khiến người không thể dời mắt, có mỹ nhân khiến người không dám nhìn lâu, tựa như nếu nhìn lâu sẽ bỏng mắt. Tùy Tùy chính là loại thứ hai.

Tuy lão nhân đã rất già, nhưng mặc kệ mười tám hay tám mươi tuổi thì lúc nhìn một mỹ nhân như vậy đều khó tránh khỏi kinh hãi. "Vị này hẳn là Lộc cô nương, mời đi cùng lão nô."

Tùy Tùy cười nói: "Xưng hô với lão trượng thế nào đây?"

Lão nhân cung kính cúi đầu nói: "Cô nương gọi lão nô A Phúc là được."

Mặt Tùy Tùy sáng lên: "Phúc bá."

"Cô nương đề cao lão nô rồi."

Hắn vừa nói vừa đẩy cửa ra để xe ngựa đi vào.

Mọi người vòng qua cửa ngăn, Xuân Điều vừa ngẩng đầu lên nhìn, mặt nàng lập tức sa sầm xuống.