Triệu Hùng lái xe đuổi theo chiếc xe màu đen.
Trong những tình huống thông thường, người lái xe đều sẽ làm theo luật an toàn giao thông. Nhưng người trên chiếc xe màu đen này, dường như phát hiện Triệu Hùng đang đuổi theo anh ta. Anh ta tăng gia, liên tục bấm còi inh ỏi, cứ như vậy đã vượt qua ít nhất 5, 6 cái đèn đỏ.
Càng như vậy, càng chứng minh suy đoán của Triệu Hùng là đúng.
Nghĩ đến việc con gái mình ở trong xe hắn ta sẽ gặp nguy hiểm, Triệu Hùng giữ chặt bánh và vô lăng, liên tục vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Khi chỉ còn cách chiếc xe màu đen một đoạn, Triệu Hùng nhấn mạnh chân ga, chiếc xe tiến ngang bằng với chiếc xe màu đen. Anh ra hiệu cho người lái xe, yêu cầu anh ta lập tức dừng xe lại.
Người lái xe giơ “ngón giữa” về phía Triệu Hùng, bẻ ngoặt vô lăng, chen vào khoảng cách giữa hai chiếc xe đi qua.
Triệu Hùng đạp chân ga, cũng chen vào khoảng cách giữa hai chiếc xe đi qua.
Trong chớp mắt, trong đầu Triệu Hùng có vô số suy nghĩ. Nếu cứ như vậy đυ.ng mạnh vào chiếc xe đó, thì rất có khả năng sẽ làm bị thương cả con gái của mình. Nhưng người lái chiếc xe màu đen đó rõ ràng không có ý định dừng xe lại, trước tiên phải tìm cách buộc chiếc xe đó dừng lại.
Triệu Hùng thấy chiếc xe màu đen hướng về phía đường vành đai ngoài thành phố, chỗ đó phần lớn là những chiếc xe tải dài trở hàng hoặc là những xe trọng tải lớn. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn xung quanh lần nữa, phía trước đường không xa có một bãi cỏ mới sửa chữa xong. Có lẽ là của dự án mới nhằm phủ xanh thành phố.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng đạp hết chân ga, chiếc xe đột ngột tăng tốc, trực tiếp đυ.ng vào sau đuôi của chiếc xe màu đen.
Bởi vì tốc độ của hai xe đều cực kỳ nhanh, người đàn ông lái xe nhất thời không chú ý, chiếc xe theo bản năng nghiêng về phía bên cạnh. Lúc này người lái xe theo bản năng muốn điều chỉnh lại thì đã không kịp nữa rồi. Lực đâm và góc đâm lần này của Triệu Hùng cực kỳ vừa vặn, trực tiếp đâm chiếc xe màu đen xuống bãi cỏ.
Chiếc xe của Triệu Hùng cũng đâm xuống bãi cỏ. Anh vừa lái xe, vừa áp sát đối phương. Nếu luận về khả năng lái xe, Triệu Hùng hoàn toàn có thể xếp ở những thứ hạng hàng đầu trong các giải đấu chuyên nghiệp. Vì vậy, khả năng lái xe của chủ nhân chiếc xe màu đen, hiển nhiên là thua kém hơn rất nhiều nếu đem ra so sánh với Triệu Hùng. Không hiểu vì sao Triệu Hùng làm như vậy, còn tưởng rằng anh ấy tự hại mình.
Mục đích thực sự của Triệu Hùng khi làm như thế là để giảm tốc độ của người lái xe. Bởi vì khi va chạm với nhau, nhất định phải giữ chặt vô lăng, nếu không giữ chặt vô lăng thì rất có khả năng sẽ bị đẩy ra ngoài.
Sau khi hai chiếc xe va chạm nhau mấy lần trên bãi cỏ, đi đến phía trước có một vườn cây ăn quả. Nếu như không thể buộc xe dừng lại, thì rất có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm, anh tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra. Chỉ thấy Triệu Hùng đột nhiên không tiếp ép vào nữa, lần nữa tăng tốc vượt lên phía trước mặt chiếc xe màu đen. Anh dùng nửa thân trước của chiếc xe, chắn ngang trước mặt chiếc xe màu đen. Từ ép bên hông liền chuyển thành cú ép xiên ngay phía trước, hai chiếc xe va vào nhau, tạo ra âm thanh “Rầm! Rầm!”.
Tốc độ của chiếc xe màu đen dần dần giảm về 0, bị thân xe của Triệu Hùng ép đến chết máy. Triệu Hùng dùng cùng một lực đạo, từ đầu đến cuối ép vào chiếc xe màu đen.
Ở trong tình thế tương tự nhau, lực của hai người cũng dần dần suy yếu. Rốt cục cũng vượt qua được khu vực trồng cây ăn quả, phía trước là một đầm nước nhỏ, người lái xe màu đen thấy Triệu Hùng giống như keo dính chuột, từ đầu đến cuối đều dính chặt không rời. Nếu như không thể thoát khỏi hoặc đánh bại anh ta, thì hôm nay chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ta.
Anh ta dần dần dừng xe lại, Triệu Hùng thấy đối phương đã giảm tốc độ, cũng giảm tốc độ theo. Sau khi hai chiếc xe đồng thời dừng lại, hai người cũng từ trên xe bước xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang. Cao khoảng 1 mét 85 trở lên, cao hơn khoảng 10cm so với chiều cao 1 mét 78 của Triệu Hùng.
Tay người đàn ông đội mũ lưỡi trai cầm một con dao gọt hoa quả dài khoảng 30cm, lưỡi dao sắc nhọn, cán dao ánh lên tia sáng lạnh.
Triệu Hùng thấy con gấu hoạt hình trên xe động đậy, càng khẳng định trong xe có người.
Khi Triệu Hùng đang chìm trong suy nghĩ, người đàn ông mũ lưỡi trai cầm con dao lao tới, Triệu Hùng liên tục làm động tác né tránh.
Sau khi né tránh khoảng 4, 5 lần, Triệu Hùng chớp lấy thời cơ, đưa tay nắm lấy cổ tay cầm dao của đối phương, bẻ gập tay về phía sau, người đó bị đau liền thả con dao sắc xuống dưới đất, sau đó bị Triệu Hùng đá bay ra chỗ khác.
Người đàn ông mũ lưỡi trai mất đi hung khí trong tay, giống như đại bàng gãy cánh, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Hùng. Triệu Hùng liên tục đánh vào ngực đối phương 2 lần, lại một cước đạp đối phương xuống đất.
Không đợi người đàn ông mũ lưỡi trai đứng lên, Triệu Hùng đã lao đến và ngồi lên người hắn, liên tục giáng xuống cho hắn vài cú đấm, đánh liên tục vào mặt hắn đến khi máu me be bét. Sau đó, nhấc ngón tay giữa đã chỉ vào mặt mình lên, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, ngón tay đã bị bẻ gãy.
“ĐM! Dám giơ ngón tay giữa vào mặt ta, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?” Triệu Hùng đấm mạnh vào phía sau đầu đối thương, làm cho người đàn ông đội ngũ lưỡi trai bị đánh đến ngất xỉu.
Lúc này Triệu Hùng mới đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía chiếc xe màu đen.
Mở cửa ghế phụ của xe, Triệu Hùng vội vã tháo xuống mặt nạ con gấu hoạt hình, một khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lập tức hiện ra, không phải con gái Triệu Dao Châu của mình thì là ai?
“Bố ơi!...” Triệu Dao Châu khóc lên thành tiếng, mặt đầy nước mắt.
Triệu Hùng vội vàng ôm chặt lấy con gái, dường như sợ mất đi Dao Châu lần nữa.
Anh dịu dàng an ủi con gái: “Dao Châu ngoan, không sao rồi! Con xem bố đánh người xấu lợi hại đến thế kia! Bố không hề lừa con, là siêu nhân đã bảo vệ chúng ta đó!”
Dao Châu vừa khóc vừa gật đầu.
Dưới sự vỗ về của Triệu Hùng, tinh thần Dao Châu dần dần tốt lên. Lúc này mới chầm chậm kể lại chuyện xảy ra, nói lúc dì nhỏ Lý Diệu Diệu đi mua bánh rán ngọt cho cô bé, người chú xấu xa đội mũ lưỡi trai đã trực tiếp bịt miệng cô, sau đó ôm cô rời đi. Sau đó ông ta mặc lên người cô bộ trang phục gấu đỏ, bế ra khỏi trung tâm mua sắm.
Lúc này, từ xa đến gần vang lên tiếng còi.
Triệu Hùng thấy cảnh sát đã đến, bế con gái đợi ở chỗ đó. Điều khiến Triệu Hùng thấy kinh ngạc là, bên trong đám người của cảnh sát còn có dì nhỏ Lý Diệu Diệu.
Lý Diệu Diệu để lạc mất Dao Châu, trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi. Nếu như không tìm thấy con bé, hoặc là Dao Châu xảy ra chuyện gì, cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Nhìn thấy Dao Châu được Triệu Hùng ôm trong lòng, Lý Diệu Diệu vội vàng lao tới, ôm lấy Triệu Hùng và Dao Châu.
Lý Diệu Diệu khóc như mưa, khóc đến tan nát cõi lòng: “Dao Châu, đều do dì nhỏ không tốt! Dì nhỏ có tội, dì nhỏ không tốt.”
Triệu Dao Châu trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của dì nhỏ, cười nói: “Dì nhỏ, dì khóc trông thật là xấu.”
Lý Diệu Diệu nghe vậy liền lấy tay lau nước mắt trên mặt đi, nhéo nhẹ mấy cái vào mông Dao Châu, bĩu môi nói: “Hừ! Con bé này, mới tí tuổi mà đã dám chê dì nhỏ rồi!”
Lúc này, một nữ cảnh sát trẻ trung xinh đẹp đi về phía Triệu Hùng. Nói với Triệu Hùng: “Chào anh, người bên kia là do anh đánh phải không?”
“Đúng vậy! Anh ta bắt cóc con gái của tôi, vì thế không thể không nặng tay được.” Triệu Hùng đưa Dao Châu cho dì nhỏ Lý Diệu Diệu bế.
Sau đó Triệu Hùng đi theo nữ cảnh sát, đến chỗ người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nằm. Lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã bị cảnh sát đánh thức.
Nữ cảnh sát giới thiệu với Triệu Hùng, nói người này là một tên buôn người, vẫn luôn là đối tượng truy nã của cảnh sát. Nếu như không phải Triệu Hùng bắt được hắn, chỉ sợ hắn sẽ tiếp tục đi làm hại những đứa trẻ khác.
Nữ cảnh sát đưa cho Triệu Hùng một tấm danh thϊếp, nói cô tên là Trương Cầm, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, Triệu Hùng có thể gọi điện cho cô. Còn nói sẽ cố gắng xin cho anh giải thưởng “Công dân tốt”.
Triệu Hùng không quan tâm đến mấy cái giải thưởng gì đó, anh chỉ quan tâm xem phía cảnh sát sẽ xử lý tên buôn người thế nào. Nói những tên buôn người này thực sự quá độc ác, bắt cóc những đứa trẻ của người ta đem đi bán.
Trương Cầm đảm bảo với Triệu Hùng, phía cảnh sát nhất định sẽ xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.
Trương Cầm là một cô gái rất xinh đẹp, nếu như tính theo thang điểm 10, vẻ đẹp của cô cũng phải được 9.5 điểm. Sau khi mặc lên người bộ quân phục, càng toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ.
Triệu Hùng dường như tưởng tượng ra dáng vẻ con gái sau khi trưởng thành mặc lên mình bộ quân phục. Con gái Dao Châu rất thích trở thành nữ cảnh sát, nói lớn lên rồi sẽ làm nữ cảnh sát, vì vậy, Triệu Hùng nhìn về phía Trương Tần, không khỏi liếc mắt thêm vài cái.
Lúc này, Triệu Hùng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Phía sau anh đều là những cảnh sát đang bận rộn kiểm tra hiện trường, vì thế anh mới buông lỏng cảnh giác, anh không ngờ rằng sẽ có người tấn công mình ngay trước mặt cảnh sát.
Triệu Từ loạng choạng tiến về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông không quen biết. Chỉ thấy người đàn ông chỉ vào Triệu Hùng, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chính là người này ăn trộm xe của tôi! Các đồng ý mau bắt lấy anh ta, xử bắt anh ta cho tôi.”