Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 22: Rốt cuộc là ai

Bên này Đinh Trung Kiên không lấy được tiền ra, Đỗ Mỹ Ngân sốt ruột liền mắng Đinh Trung Kiên là “đồ ngu”, nói lúc hai người ở với nhau thì toàn nói những lời lãng mạn ngọt ngào, bây giờ cô ta gặp chuyện, Đinh Trung Kiên lại tìm mọi cách để không lấy tiền ra.

Đinh Trung Kiên bị Đỗ Mỹ Ngân mắng thì tức đến nỗi đứng dậy gào lên: "Đỗ Mỹ Ngân, cmn sao cô không tự soi gương nhìn mình đi, cô mà đáng giá 3 tỷ rưỡi á? Có 3 tỷ rưỡi, tôi còn phải theo đuổi cô chắc?"

Nói xong, cậu ta nói với gã đầu trọc: "Anh Báo, em không quan tâm chuyện ở đây nữa. Anh muốn bán Đỗ Mỹ Ngân đến hộp đêm nào thì bán đi!"

Nói xong, cậu ta tức giận rời khỏi phòng.

Văn Báo bước đến, thẳng tay tát Đỗ Mỹ Ngân một cái, khiến Đỗ Mỹ Ngân bật khóc. Mục đích của hắn là muốn kiếm chút tiền từ gia đình Đỗ Mỹ Ngân và Lý Diệu Linh, nhưng Đỗ Mỹ Ngân lại cứ chửi mắng khiến tên Đinh Trung Kiên kia chạy mất.

Triệu Hùng và Nông Tuyền vừa nhìn đã biết là loại không có tiền. Văn Báo tức giận ra lệnh cho đàn em: "Còn đứng đần ra đấy làm gì? Dạy cho chúng một bài học!"

“Nông Tuyền, lên đi!” Triệu Hùng ra lệnh cho Nông Tuyền.

Nông Tuyền tung người lên phía trước, đá bay kẻ trước mặt. Tiếp đến, hai kẻ hai bên vung nắm đấm đến, Nông Tuyền vươn tay ra, nắm lấy cổ tay bọn chúng, tung chưởng rồi ném hai tên bay ra ngoài. Kẻ còn lại bị Nông Tuyền xử lý bằng một cú đá bên hông, cậu ấy kéo người kẻ đó lại, đấm một cú vào ngực, khiến đối ngã xuống đất, cả buổi cũng chẳng thể đứng dậy được.

Văn Báo nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sửng sốt, hắn ta không ngờ rằng một kẻ đù đờ như Nông Tuyền lại là “một tay hạng nặng”. Hắn lấy một con dao găm ra, chĩa nó về phía Nông Tuyền.

Nông Tuyền lùi về phía sau, áp sát người vào tường. Văn Báo từ từ đến trước mặt cậu.

Hai tay Nông Tuyền tung một chưởng, chân đá vào ngực Văn Báo, đá hắn ta về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng lại đá bay Văn Báo về phía Nông Tuyền. Hai người lúc nhỏ rất hay chơi trò đá chuyền bóng, sớm đã chơi đến điêu luyện rồi.

Văn Báo bị đá đến choáng váng, chưa kịp phản ứng, Nông Tuyền đã giật lấy con dao. Một tay giữ Văn Báo, một tay kề dao găm vào cổ hắn, Nông Tuyền thô bạo nói: "Không được nhúc nhích! Cẩn thận tao cho mày máu chảy thành sông đấy."

Lý Diệu Linh, Đỗ Mỹ Ngân và hai cô gái khác đều trợn tròn mắt.

Lý Diệu Linh chưa từng thấy Triệu Hùng đánh nhau, đặc biệt là cái tên Tuyền ngốc này, trong ấn tượng của cô, anh ta là một tên cực kì ngốc nghếch, nhưng không ngờ Tuyền ngốc này lại lợi hại đến vậy, Triệu Hùng cũng thế, võ công cũng không hề kém.

“Anh rể, anh ngầu quá!” Lý Diệu Linh hoan hô vỗ tay khen ngợi Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi tới gần Văn Báo, nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, thả hắn ra đi!"

Nông Tuyền bỏ dao ra, Triệu Hùng nói với Văn Báo: "Chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi rồi chứ?"

Người trong nghề ra vừa ra tay, liền biết có hay không. Văn Báo biết rõ thực lực của mình không sánh được với đối phương, kể cả có thêm tám người, cũng không phải đối thủ của hai người này. Hắn thấy rất lạ, Hải Phòng có nhân vật máu mặt như vậy từ khi nào vậy?

Văn Báo và Triệu Hùng ngồi xuống, Triệu Hùng mở một lon bia, cầm lên uống cạn. “Ợ” một hơi, anh hỏi Văn Báo: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao em vợ tôi và những người kia lại nợ tiền anh?"

"Cái này..." Văn Báo do dự cả buổi không nói ra được.

Lý Diệu Linh cướp lời, nói: "Để tôi nói!"

Thế là, Lý Diệu Linh kể lại với Triệu Hùng những gì đã xảy ra. Văn Báo mở một công ty truyền thông, nhân viên của công ty hắn ta đã lôi kéo Lý Diệu Linh những bạn nữ khác thử vai cho một bộ phim. Kết quả, cô đến đó thử vai rồi bị lừa ký hợp đồng. Sau đó Lý Diệu Linh, Đỗ Mỹ Ngân và những người khác mới biết bộ phim họ sẽ đóng chính là thể loại "phim đen" không phù hợp với trẻ nhỏ.

Lý Diệu Linh và mấy người Đỗ Mỹ Ngân lập tức từ chối diễn. Văn Báo lấy hợp đồng ra uy hϊếp, không đóng cũng không sao, nhưng phải đền 3 tỷ rưỡi mới có thể giải quyết ổn thỏa. Nếu không trả tiền, họ đe dọa sẽ bán Lý Diệu Linh mấy người Đỗ Mỹ Ngân vào hộp đêm.

Sau khi nghe chuyện xảy ra, Triệu Hùng nói với Văn Báo: "Hợp đồng bọn họ đã ký ở đâu?"

"Không có ở đây, ở trong công ty của tôi."

"Sai người của anh lập tức đi lấy."

Thấy Nông Tuyền nhìn mình chằm chằm, Văn Báo nào dám nói "không". Hắn ta lập tức gọi cho một tên thuộc hạ, dặn cậu ta vài câu.

Triệu Hùng nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em đưa bạn học của em về trước đi! Anh có chuyện muốn nói với anh Báo đây."

“Anh rể, anh ở lại làm gì?” Lý Diệu Linh khó hiểu hỏi.

"Những thứ không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều. Đưa bạn em đi đi!" Triệu Hùng nghiêm nghị nói với Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh bị sự nghiêm nghị của Triệu Hùng làm chùn chân, lúc này, anh làm gì còn bóng dáng của kẻ vô dụng nữa? Nhưng giờ cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ hận không thể lắp hai cánh biến khỏi nơi thị phi này.

Triệu Hùng an ủi Lý Diệu Linh, nói: "Diệu Linh, yên tâm! Anh sẽ lấy hợp đồng lại cho em."

Lý Diệu Linh "Ừm!" một tiếng, rồi đưa Đỗ Mỹ Ngân và hai cô gái khác đi.

Sau khi Lý Diệu Linh rời khỏi, ánh mắt Triệu Hùng dán chặt vào mặt Văn Báo, Văn Báo có chút chột dạ, không ngờ ánh mắt Triệu Hùng lại sắc lẹm đến vậy.

“Văn Báo, anh mở quán Hoa Tư này đúng không?” Triệu Hùng đột nhiên hỏi.

“Là tôi mở.” Văn Báo không biết Triệu Hùng có ý gì, cẩn thận trả lời.

"Ra giá đi, quán bar này bao nhiêu tiền, tôi mua!"

Văn Báo nghĩ rằng mình nghe nhầm, nghi ngờ hỏi lại: "Anh muốn mua quán của tôi?"

"Đúng thế! Tôi thích không khí ở đây."

"Người anh em, đừng đùa với tôi. Tôi không thể bán được đâu, nó là chỗ kiếm cơm của tôi đó."

Triệu Hùng phân tích nói: "Với quy mô và lượng khách hàng của quán anh, mỗi tháng anh có thể kiếm được vài trăm triệu, một năm tầm vài tỷ. Thôi thì tôi sẽ bỏ ra bảy mươi tỷ để mua, anh giúp tôi quản lý. Sau này anh có thể đi theo tôi, tôi đưa anh theo làm giàu. "

"Cái gì? Bảy... Bảy mươi tỷ?" Văn Báo sửng sốt nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, anh ta có bảy mươi tỷ thật sao?

Triệu Hùng hỏi: "Sao, anh không bán à? Bảy mươi tỷ là rất nhiều đó, tôi dám cam đoan, ở Hải Phòng không có người thứ hai có thể đưa ra giá này."

"Người anh em, nếu anh thật sự có thể bỏ ra bảy mươi tỷ, đương nhiên tôi sẽ bán."

"Nói đi, tiền mặt hay chuyển khoản?"

"Chuyển khoản đi!"

"Gửi cho tôi số thẻ, tôi sẽ chuyển cho anh ngay bây giờ."

Văn Báo đọc số thẻ, ngay sau đó nhận được một tin nhắn văn bản ghi rõ: Thẻ ngân hàng có số cuối là XX56 của hắn ta đã nhận được bảy mươi tỷ.

Triệu Hùng không sợ Văn Báo nuốt lời, nếu hắn ta dám nuốt lời, anh có hàng tá phương pháp để cho Văn Báo nhả tiền ra.

"Người anh em, không! Đại ca, không biết quý danh của anh là gì?" Văn Báo trưng ra vẻ mặt hưng phấn.

"Cứ gọi tôi là Triệu Hùng!

"Anh Hùng! Tôi thật sự không ngờ anh lại giàu có đến vậy. Nếu thật sự có thể theo anh làm ăn, sau này tôi phát tài rồi.”

Triệu Hùng nâng ly rượu lên, cười nói: "Nào có, chúng ta hợp tác, nâng ly chúc mừng!"

"Zô!" Văn Báo cũng nâng ly rượu lên hô.

Hai người uống rượu một lúc, uống khá nhiều.

Triệu Hùng nói sáng mai anh sẽ đến lấy hợp đồng, vỗ vai hắn ta vài cái rồi rời đi cùng Nông Tuyền.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Văn Báo lập tức ra lệnh cho “Cá mè hoa” kiểm tra thông tin của Triệu Hùng. Kết quả, Vương Đức Giang nói với hắn ta rằng Triệu Hùng và Nông Tuyền chính là hai kẻ đã phá rối sòng bạc hôm nọ, cũng có thể nói hai người đó là những người đã khiến bọn họ phá sản.

Văn Báo sửng sốt, tự nghĩ: "Trời đất! Triệu Hùng này rốt cuộc là ai?"