Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 7: Nhìn xem con nhà người ta được giáo dục như thế nào kìa

Tại phòng bảo vệ của trường, Triệu Hùng đã gặp phụ huynh của đứa trẻ đó.

Phụ huynh đứa bé là một người thanh niên cao to vạm vỡ tuổi tầm hai tám, hai chín tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng bằng ngón tay út, tóc cạo ngắn. Nhìn vừa giống một tên nhà giàu mới nổi, vừa giống lưu manh côn đồ.

Lâm Thảo giới thiệu: “Anh Cương, vị này là bố của Dao Châu, anh Hùng.”

“Anh Hùng, vị này là bố của Đặng Hiếu. Hai người đều là người lớn rồi, chúng ta có gì từ từ nói.”

Người đàn ông họ Đặng và Triệu Hùng trừng mắt nhìn nhau, đều phớt lờ Lâm Thảo.

Nghe thấy người đàn ông họ Đặng nói: “Con gái anh cào khiến con trai tôi bị thương, anh xem việc này nên giải quyết thế nào?”

Triệu Hùng quay đầu nói với Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, phiền cô đưa bọn trẻ qua đây một chút. Tôi muốn xem qua vết thương, rồi mới quyết định.”

“Được!”

Trong lòng Lâm Thảo trước sau thấp thỏm lo âu, lo Triệu Hùng và bố của Đặng Hiếu sẽ đánh nhau.

Sau khi đưa hai đứa trẻ tới, Dao Châu và Đặng Hiếu lần lượt nhào về phía bố mình.

Triệu Hùng nhìn con gái Dao Châu mặc dù không bị thương, nhưng trên khuôn mặt bé bỏng có dấu tay rõ ràng. Mà thằng bé tên Đặng Hiếu, trên hai cánh tay đều có vết cào rớm máu.

Dựa vào vết thương, quả thực vết thương của Đặng Hiếu nghiêm trọng hơn một chút. Nhưng dấu tay trên mặt Dao Châu, vừa nhìn liền biết do người lớn ra tay đánh.

Trẻ con đánh nhau, không có chừng mực, đánh xong rồi bồi thường không có gì đáng quở trách. Nhưng anh ta là người lớn lại can thiệp vào chuyện bọn trẻ con, Triệu Hùng sao có thể để yên.

Bố Đặng Hiếu hắng giọng nói: “Này, nhìn thấy chưa, hai cánh tay con trai tôi đều bị con gái anh cào chảy máu rồi. Không phải anh nên bồi thường sao?”

“Cái này phải bồi thường! Tiền thuốc của thằng bé tôi sẽ trả.”

“Ngoài ra, ai mà biết trong móng tay con nhà anh có vì khuẩn gì không, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì phiền. Tiêm thêm cho thằng bé một mũi uốn ván nữa?”

“Được, nên vậy!”

Triệu Hùng chỉ vào dấu tay đỏ trên mặt con gái Dao Châu hỏi: “Anh Cương, dấu tay đỏ trên mặt con gái tôi, là anh đánh đúng không?”

“Không sai, là do tôi đánh! Làm bố mẹ không dạy được tốt con cái, tôi chỉ có thể ra tay dạy dỗ một chút. Chỉ tát nhẹ con gái anh hai cái, nếu không thì dựa lực tay của tôi, một cái tát cũng có thể thổi bay con gái anh rồi.”

Tuyền ngốc vừa nghe xong, nào còn có thể kiềm chế được, tiến lên muốn đánh bố Đặng Hiếu thì bị Triệu Hùng ra hiệu cản lại.

Triệu Hùng vuốt má con gái Dao Châu, đau lòng hỏi: “Dao Châu, còn đau không?”

“Bố, lúc mới bị đánh hơi đau một chút, bây giờ không đau nữa.”

Bố Đặng Hiếu tiếp lời nói: “Sao nào, tôi đã nói tôi ra tay có chừng mực mà!”

Triệu Hùng đứng lên, nói với Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, phiền cô đưa bọn trẻ về lớp!”

“Được!” Lâm Thảo gật đầu, dặn dò Triệu Hùng và bố Đặng Hiếu: “Các anh có gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu.”

Chờ sau khi Lâm Thảo rời đi, Triệu Hùng nói với bố Đặng Hiếu: “Anh Cương, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi! Ở đây nói chuyện không tiện.”

“Được thôi! Lên xe tôi nói chuyện.”

“Được!”

Triệu Hùng đi theo bố Đặng Hiếu ra bên ngoài trường, nhìn xe bố Đặng Hiếu lái là một chiếc Land Rover, biết rằng anh ta đang khoe khoang với mình là lái một chiếc xe xịn.

Bây giờ bọn trẻ có xu hướng so bì, thường xuyên nói với các bạn: “Bố tớ lái xe **.

Bố Đặng Hiếu nói với Triệu Hùng: “Người anh em, tiêm mũi uốn ván cũng chỉ có hơn triệu, khử trùng vết thương cho con trai tôi, cũng không tốn mười mấy đồng. Có điều, để lại vết thương trong lòng thằng bé, anh kiểu gì cũng phải đền bảy triệu chứ?”

“Bảy triệu đúng không? Được thôi!” Đôi mắt sắc lạnh của Triệu Hùng nhìn bố Đặng Hiếu hỏi: “Vậy anh tát con gái tôi hai cái, tính sao?”

“Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi cũng chẳng đánh mạnh.”

Ánh mắt Triệu Hùng sắc lạnh như dao, nhìn chằm chằm bố Đặng Hiếu nói: “Vốn dĩ, bọn trẻ đánh loạn là việc rất bình thường. Nếu khiến con trai anh bị thương, tôi bồi thường cũng không một lời oán trách. Nhưng bây giờ anh đánh con gái tôi hai cái, cũng để lại vết thương trong lòng con bé đấy. Trong lòng con gái tôi bị tổn thương, không đủ bảy trăm triệu, việc này Triệu Hùng tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Cái gì, bảy trăm triệu? Có phải anh muốn tiền đến phát điên rồi? Sao anh không đi cướp đi?”

Triệu Hùng nói: “Bảy trăm triệu, tôi có thể không cần, đưa mặt qua đây, tôi muốn thay con gái tôi đòi lại hai cái tát.”

“Anh thật sự là không cần thể diện nữa đúng không?” Bố Đặng Hiếu lật mặt, chỉ vào Triệu Hùng mắng: “Tôi vốn không muốn làm to chuyện. Nhưng nếu như anh muốn chơi, tôi sẽ tiếp anh.”

Triệu Hùng cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ sợ anh chơi không nổi! Nếu như anh đánh thắng tôi, tôi đền anh ba mươi lăm triệu tiền thuốc. Nếu như anh thua, thì đi xin lỗi con gái tôi. Nếu không, tôi đánh cho anh không thể tự lo liệu cuộc sống luôn.”

Đặng Cương xuất thân là huấn luận viên thể hình, bây giờ tự mình mở một phòng tập. Sao lại có thể coi trọng loại công tử dáng dấp nho nhã yếu đuối như Triệu Hùng.

Nông Tuyền lo lắng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, để tôi đi?”

“Không cần! Để tự tôi.”

Sau khi Triệu Hùng và Đặng Cương đứng cách nhau ba mét, Triệu Hùng nhìn Đặng Cương vẫy vẫy tay.

Đặng Cương sải bước, nắm chặt nắm đấm đánh về phía Triệu Hùng.

Từ nhỏ vệ sĩ riêng của Triệu Khải Thời đã dạy võ cho Triệu Hùng, không nói đến chuyện võ nghệ của Triệu Hùng lợi hại thế nào, nhưng đối phó với người bình thường, ba người cũng không phải đối thủ của anh.

Chỉ thấy Triệu Hùng nhẹ nhàng tránh né, đưa tay nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Đặng Cương, thúc cùi trỏ đánh vào nách của Đặng Cương.

Mặc dù Đặng Cương vạm vỡ, nhưng chỉ biết luyện tập giữ dáng, cơ bản không biết công phu võ thuật gì. Cả người lảo đảo lao về phía trước, suýt nữa không kịp đứng vững, giống như chó giành cứt.

Một hiệp đã bị Triệu Hùng suýt nữa đánh bại. Mắt Đặng Cương ngập tràn phẫn nộ, sao có thể nuốt cục tức này. Anh ta lại xông lên, đá chân liên tục về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng tránh được, ngắm chuẩn một khe hở, nắm lấy mắt cá chân của Đặng Cương. Chân đạp nhanh về phía đùi đang đứng trụ của anh ta.

Đặng Cương đau đớn đứng không vững, Triệu Hùng bẻ chân anh ta, nhào người về phía trước, đấm vào mũi Đặng Cương. Lúc này, đánh Đặng Cương chảy máu mũi. Sau đó lại tát liên tục hai cái bạt tai, cuối cùng đá chân lên, đạp bay Đặng Cương ra.

“Anh thua rồi!” Triệu Hùng phủi phủi tay, lạnh nhạt nói: “Anh đánh con gái tôi hai cái bạt tai, tôi đã lấy lại rồi. Nể tình anh bị thương chảy máu mũi, tôi dự định cũng cho anh tiêm một mũi uốn ván. Tiền, tôi đền anh ba mươi lăm triệu tiền thuốc, bây giờ anh lập tức đi xin lỗi con gái tôi. Nếu như không xin lỗi, nhìn thấy người anh em bên cạnh tôi chứ? Cậu ta là kẻ hung hãn số một, đảm bảo sẽ đánh cho anh không thể tự lo liệu cuộc sống đấy.”

Đặng Cương sớm đã nhìn ra Nông Tuyền là một kẻ hung hãn, bản thân đến Triệu Hùng cũng đánh không nổi. Nếu như cái tên dáng vẻ công nhân đó ra tay, thật sự sẽ nguy hiểm tính mạng. Nhưng để một người đàn ông như hắn đi xin lỗi một đứa trẻ bốn năm tuổi, thì chẳng còn chút thể diện nào cả.

Triệu Hùng nhìn thấy Đặng Cương do dự, liền nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, đưa cho anh ta ba mươi lăm triệu trước.”

Trước đó, Triệu Hùng rút cho Nông Tuyền bảy mươi triệu. Bây giờ vừa hay cần dùng.

Nông Tuyền móc từ túi áo ra ba mươi lăm triệu, ném đến bên người Đặng Cương, cộc lốc nói: “Mẹ nó lề mề cái gì? Nếu không phải cậu chủ tao ngăn cản, dựa vào việc mày dám đánh Dao Châu, Nông Tuyền tao nhất định đã tháo rời mày thành từng mảnh rồi.”

“Được, hi vọng các người sau này đừng rơi vào tay tôi.” Sau khi Đặng Cương nhặt tiền lên liền để lại một câu dằn mặt.

Khi Triệu Hùng đưa Đặng Cương quay lại nhà trẻ, Lâm Thảo nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Đặng Cương, trên mặt vẫn còn sót lại máu mũi. Không cần nghĩ cũng biết, hai người này đánh nhau rồi.

“Anh… Các anh….” Lâm Thảo cạn lời, không biết nên nói gì.

Triệu Hùng lịch sự nói với Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, bố Đặng Hiếu cảm thấy không nên đánh các bạn nhỏ, đặc biệt đến xin lỗi con gái tôi. Cô để con bé ra đây, tôi cũng đón con bé trước luôn.”

Việc Lâm Thảo không muốn nhìn thấy nhất, cũng xảy ra rồi. Thở dài nói: “Được rồi! Bây giờ tôi đi gọi Dao Châu.”

Sau khi Lâm Thảo đưa Dao Châu ra, Dao Châu nhìn thấy ánh mắt hung dữ của bố Đặng Hiếu thì sợ tới mức trốn ra phía sau Lâm Thảo,

Triệu Hùng gõ vào đầu bố Đặng Hiếu một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy chưa, anh đã để lại bóng đen trong lòng con gái tôi rồi.”

Nhìn thấy Triệu Hùng có thể nhẹ nhàng lấy ra ba mươi lăm triệu, có lẽ là người không thiếu tiền. Chỉ là kỳ lạ, quần áo trên người anh ta nhìn như là hàng bán rong ba bốn trăm nghìn, mà cái người đi theo bên cạnh tên Nông Tuyền, ăn mặc càng giống như công nhân hơn.

Đánh cũng không đánh lại người ta, chỉ đành nhận tội.

Đặng Cương nói với tiểu Dao Châu: “Dao Châu, chú sai rồi, chú không nên ra tay đánh cháu.”

“Chú, cháu cũng sai rồi! Sau này cháu sẽ cố gắng nhường nhịn Đặng Hiếu. Bọn cháu sẽ không đánh nhau nữa!”

Nghe xong lời Dao Châu, Đặng Cương áy náy một lúc. Con trai ở nhà đã quen thói ngang ngược, nhìn xem con nhà người ta được giáo dục thế nào kìa.