Công Thức Mỹ Học

Chương 14: Không hiểu phong tình

Edit + Beta: Heo

Xe của Hoắc Chấp Tiêu đậu ở cổng làng, anh phải băng qua sông để tới làng.

Đinh Dĩ Nam chỉ đơn giản đi đến nhà dân gần nhất và mượn hai chiếc khăn từ bà lão. Thấy anh ướt sũng khắp người, bà lão tốt bụng lấy máy sấy tóc ra.

“Hai người làm sao vậy? Tóc tai đều ướt.” Bà lão hỏi.

Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đối mắt nhìn, Hoắc Chấp Tiêu ăn ý không có hé răng, Đinh Dĩ Nam nói: “Vừa nãy không cẩn thận rơi xuống sông.”

“Cái sông kia cũng có thể rơi vào à?” Bà lão cười ha ha hai tiếng, “Bà thấy hai người hẳn là muốn bắt cá đi? Cá dưới sông không dễ bắt.”

Đinh Dĩ Nam xấu hổ không dám nói bọn họ xuống sông nghịch nước, nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh, cậu nên nhận ra hành vi vừa rồi của trẻ con như thế nào, vì vậy câuh vùi đầu và chỉ lo lau nước trên người mình.

“Vâng, đúng vậy.” Đinh Dĩ Nam nghe theo lời của bà lão, chí ít cũng bằng lòng với suy đoán của bà. Ít nhất, lý do đánh bắt cá chính đáng hơn là chiến đấu trong một cuộc thủy chiến.

Dùng khăn lau, dùng máy sấy tóc thổi khô, quần áo trên người hai người vẫn còn hơi ẩm, nhưng ít nhất cũng không còn khó chịu như trước.

Hai người nói tạm biệt với bà lão, tiếp tục hướng cửa thôn đi tới.

Lúc này, mặt trời đã dần lặn về phía tây, tàn dư màu cam chiếu vào sau lưng hai người, để lại hai cái bóng dài trên con đường đất lầy lội. Hai bóng đen đung đưa theo nhịp điệu. Ở đất nước yên tĩnh này, họ giống như hai nhân vật chính trong một bộ phim câm đen trắng. Họ có thể hiểu ngầm mà không cần lời nói.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói lời nào. Đinh Dĩ Nam cảm thấy lúng túng, vì tính ấu trĩ của Hoắc Chấp Tiêu mà cậu lại cùng ông chủ mình phát rồ, điều này thật sự không giống tác phong của cậu.

Lúc trước, sau khi được chọn làm lớp trưởng, Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ cùng bạn học vui cười, đánh nhau chửi bậy, chính là sợ sau này không tiện cho việc đi làm. Sau này đi làm cũng vậy, cậu vẫn luôn duy trì con người xã hội nghiêm túc, chủ lưu lại ấn tượng đáng tin với người khác.

Kết quả hiện tại thì hay rồi, cậu khổ cực xây dựng hình tượng chuyên nghiệp ba năm lại bị huỷ hoại trong một ngày, không nhịn được cùng Hoắc Chấp Tiêu nghịch nước. Đều nói ngu ngốc có thể truyền nhiễm, tính ấu trĩ cũng tương tự.

Về phần Hoắc Chấp Tiêu, anh dường như đã giày vò nửa ngày rồi, lúc này rốt cuộc cũng mệt mỏi, bước đi uể oải, giống như đang tận hưởng bầu không khí đồng quê.

Nhưng đúng lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía lộ ra bên cạnh một cây đại thụ. Đinh Dĩ Nam cùng dừng lại, rất nhanh liền phát hiện phía sau đại thụ có một vật nhỏ đang co ro buồn bã ỉu xìu.

“Đây không phải là con chó ngày hôm qua cắn quần tôi sao?” Hoắc Chấp Tiêu nhìn hướng chó con đi đến, tiếp ngồi xổm xuống trước mặt nó, đâm đầu chó, “Ngươi ngày hôm nay sao không cắn ta nữa đi?”

Toàn bộ cơ thể của con chó cỏ nhỏ này có màu vàng, và chỉ có bốn bàn chân là màu trắng. Nhìn như bốn chiếc găng tay.

Đinh Dĩ Nam quan sát chó con một cái, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Nó bị bệnh.”

Chân tay và bụng của chú chó dính đầy bùn bẩn. Có thể thấy trận mưa lớn ngày hôm qua đã khiến nó bị ảnh hưởng rất nhiều. Sức sống của chú chó bản địa ở quê ngoan cường, nhưng chú chó con này mới ba bốn tháng tuổi đã không chịu được mưa gió như đêm qua.

“Bị bệnh?” Hoắc Chấp Tiêu nháy mắt kinh ngạc, anh không quá tin tưởng mà đâm chó con, thấy nó thật sự không phản ứng, liền hỏi Đinh Dĩ Nam: “Nó bị bệnh gì?”

“Chắc bị cảm.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Chó con sức đề kháng yếu, dính mưa nên dễ bị cảm.”

“Ra vậy.” Hoắc Chấp Tiêu ngồi xổm không nhúc nhích, như là vẫn không tin chó con nghịch ngợm hôm qua lại thành dáng vẻ này.

“Chúng ta đi thôi.” Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ, giục Hoắc Chấp Tiêu, “Có thể sống hay không phải xem vận mệnh của nó.“

Hoắc Chấp Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Đinh Dĩ Nam: “Cậu nói nó sẽ chết?”

Đinh Dĩ Nam không có phủ định: “Cảm đối chó con mà nói là bệnh nặng.”

Hoắc Chấp Tiêu lại nhìn con chó con ốm yếu, vẻ mặt cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Kỳ thực Đinh Dĩ Nam không phải là người thông cảm, hắn vừa nhìn đã thấy thực tế hơn Hoắc Chấp Tiêu. Chó bị ốm ở nông thôn giống như những người ăn xin lang thang trong thành phố, muốn giúp đỡ cũng không được. Nếu quá đồng cảm, cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu mà thôi.

Nhưng thấy Hoắc Chấp Tiêu chậm chạp không chịu rời đi, Đinh Dĩ Nam vẫn có thể đoán được suy nghĩ của anh – anh không muốn bỏ mặc con chó con.

Không thể để một người mà suy nghĩ bị giới hạn trong thực tế tạo ra cầu vồng, người ta nói Hoắc Chấp Tiêu là người hay thay đổi trí tưởng tượng, nói tóm lại, anh ta là một người lãng mạn tiêu chuẩn.

Quy tắc ứng xử của anh luôn dựa trên tâm trạng hiện tại. Anh sẽ không cân nhắc xem mình sẽ gặp phải vấn đề gì sau khi cứu con chó này, liệu anh có chịu trách nhiệm về mạng sống của nó hay không, hay nó sẽ được thả ra đồng và để nó tự sinh tự diệt.

Đinh Dĩ Nam nhìn thời gian một lần nữa, cuối cùng bất lực thở ra, hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Có nên đưa nó đến bệnh viện thú y của quận không?”

“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng đứng lên, giống như đang đợi Đinh Dĩ Nam nói lời này. Tuy nhiên, rõ ràng là anh muốn cứu con chó, sau khi đứng dậy, anh nhường chỗ cho Đinh Dĩ Nam, nói rõ rằng con chó quá bẩn và anh không muốn chạm vào nó.

Đinh Dĩ Nam từ lâu đã quen với tính đại gia của Hoắc Chấp Tiêu, anh lấy khăn tay đã sấy khô trên người cậu ra, quấn lấy cơ thể con chó con và ôm nó.

May mắn thay, có một bệnh viện thú y ở thị trấn, mặc dù môi trường của bệnh viện này bẩn thỉu và tồi tệ, và không khí vẫn có mùi lạ, nhưng tốt hơn là không có gì.

Bác sĩ đo nhiệt độ hậu môn của chó con và quan sát các triệu chứng của nó. Như Đinh Dĩ Nam đoán, con chó con bị cảm lạnh thông thường và sốt.

“Anh có thời gian để cho nó uống thuốc không?” Bác sĩ hỏi.

“Không.” Đinh Dĩ Nam trả lời dứt khoát, không cho Hoắc Chấp Tiêu cơ hội đặt câu hỏi, miễn thêm việc cho bản thân, “chỉ cần truyền nước cho nó được rồi.”

Nếu là một người chủ yêu quý thú cưng của mình, chắc hẳn bạn sẽ lo sợ việc truyền dịch sẽ làm giảm sức đề kháng của thú cưng. Nhưng Đinh Dĩ Nam đương nhiên sẽ không có những lo lắng này, cậu chỉ muốn con chó con khỏe lại càng nhanh càng tốt, không để Hoắc Chấp Tiêu mất thêm thời gian cho chuyện này nữa.

Sau khi đợi con chó con truyền nước, Hoắc Chấp Tiêu không có rời đi ngay lập tức mà ở bên cạnh quan sát một hồi. Anh chọc đầu chó một hồi, nghịch đuôi một hồi, con chó rõ ràng nóng nảy, nhưng không còn sức để đối phó với anh, nên nó đã gào lên hai lần như cảnh cáo.

“Đinh trợ,” Hoắc Chấp Tiêu nhướng mắt, khóe mắt vẫn mang theo ý cười, “Đặt tên cho nó đi.”

“Anh đặt đi.” Đinh Dĩ Nam thản nhiên nói.

“Gọi là sống lâu thì sao?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi ước nó nhanh chóng hồi phục.”

Đinh Dĩ Nam mím môi, có chút khó chịu nhưng thực tế nói: “Con chó sẽ không sống lâu như vậy đâu.”

Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên có chút không vui, ánh mắt Đinh Dĩ Nam giống như đang nhìn thẳng vào một người đàn ông không hiểu phong tình. Anh nói: “Đây là chúc phúc. Vì nó là một con chó ở thôn Tam Dương, hãy gọi nó là 300 tuổi.”

Đinh Dĩ Nam không bày tỏ thêm ý kiến, trong nội quy làm việc của mình, điều quan trọng nhất là sếp phải vui.

“300 tuổi.” Hoắc Chấp Tiêu sờ sờ đầu chó lần nữa, khí lực của con chó có vẻ tốt hơn trước, nó mở miệng xua đuổi tay của Hoắc Chấp Tiêu.

“Anh hành hạ nó như thế này,” Đinh Dĩ Nam không thể không nói, “Anh không sợ nó sẽ cắn anh sau khi lành sao?”

“Nó làm sao có thể cắn cha?” Hoắc Chấp Tiêu mặt không chút thay đổi nói, “300 tuổi là một con chó ngoan.”

Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ biết Hoắc Chấp Tiêu thích động vật nhỏ đến vậy, thông thường đồng nghiệp bị bệnh cũng chưa từng nhìn thấy anh chào hỏi, nhưng trước mặt một con chó, anh đã tự nhận mình là cha.

Điều này khiến Đinh Dĩ Nam có chút bất ngờ, cậu luôn cho rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ chỉ quan tâm đến bản thân mình. Có một lần Hoắc Huân bị ốm phải nhập viện, Hoắc Chấp Tiêu còn không có đến bệnh viện thăm mà chỉ sai cậu gửi một giỏ trái cây.

Nhưng bây giờ, xem ra có lẽ Hoắc Chấp Tiêu không phải là người không có nhiệt độ, anh chỉ có giới hạn về nhiệt độ và keo kiệt trong việc nhường người khác.

Lúc này, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam.

“300 tuổi.” Hoắc Chấp Tiêu cúi người đến bên đầu chó con, như muốn thì thầm với nó, nhưng ánh mắt lại nhìn Đinh Dĩ Nam.

Hoắc Chấp Tiêu nở một nụ cười đùa quen thuộc trên khóe môi, khẽ hé môi nói với con chó con: “Gọi mẹ đi con.”

Đinh trợ: …?