Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 49

"Cho nên chặn hết đường đi, không cho họ tự ý hành động?"

Phương Hoà ở trong không gian đợi nửa ngày vẫn không thấy Lê Chấn xuất hiện, tên ngu ngốc Lê Chấn lại phát điên cái gì rồi, Phương Hoà đang định ra ngoài xem sao thì lại phát hiện xe và xăng bị thiếu, loại cảm giác này rất là vi diệu, kiểu như bạn vốn không biết mình có bao nhiêu đồ, nhưng chỉ cần một món biến mất thì bạn lại nhớ đến ngay.

Cho nên là Lê Chấn tính rời khỏi chỗ này? Phương Hoà ngửa đầu nhìn trời, không có mặt trời nhưng trong không gian vẫn sáng trưng, bây giờ mới được mấy ngày thoải mái.

Phương Hoà ra khỏi không gian thì thấy một ngọn lửa cao tới tận trời cùng với xác tang thi và mùi xăng dầu, Phương Hoà đoán là Lê Chấn đang chất đống xác tang thi rồi đốt.

Phương Hoà quay đầu nhìn Lê Chấn, dưới ánh sáng vàng của chạng vạng, hắn tập trung lái xe đi về hướng Tây Nam, gương mặt lạnh tạnh giống như ai mắc nợ hắn vậy.

Vuốt mèo của Phương Hoà chỉ hướng ngược lại: "Mặc dù phía sau có lửa nhưng mà tôi vẫn muốn nói, con sen Lê Chấn, anh đi sai đường rồi. Mẹ con Lê Nguyệt tới thành phố A."

Lê Chấn lắc đầu: "Chị gái tôi có thể tự bảo vệ chính mình, chúng ta tới thành phố T trước."

Thành phố T...

Phương Hoà cọ đầu vào tay đang lái xe của Lê Chấn, đột nhiên hắn đạp chân phanh, một mèo một người đối diện nhìn nhau.

Lúc lâu sau, Phương Hoà chịu thua, mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen như hắc diệu thạch* của Lê Chấn, Phương Hoà không có chút ưu thế nào, mắt mèo của cậu có thể trừng cùng lắm là hai phút, nhưng đôi mắt thuần đen của Lê Chấn thì không hề chớp lấy một cái, luôn nhìn cậu chăm chăm, tim Phương Hoà đập càng lúc càng nhanh, cậu không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, Phương Hoàng sợ nhìn thêm chút nữa mặt cậu lại nóng lên.

*Hắc diệu thạch (Obsidian, hay còn gọi là đá vỏ chai) là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào. (Nguồn: Wikipedia)

Phương Hoà nhảy xuống đầu gối Lê Chấn, ngửa đầu nhìn hắn.

"Anh muốn đi tìm "tôi"?"

Lê Chấn theo tầm mắt Phương Hoà nhìn xuống, nhưng nắm tay đặt trên vô lăng vô thức siết chặt, tay lái không chịu nổi sức mạnh của hắn, nháy mắt nát vụn.

Phương Hoà quay đầu nhìn vô lăng bị khuyết hai góc, Lê Chấn ngu ngốc, anh bạo lực với nó vừa thôi.

Lê Chấn nhắm mắt, ném đi phần vô lăng bị hắn bóp nát, nâng Phương Hoà lên.

"Em không tính đi xem sao?"

Phương Hoà cảm thấy vừa buồn rầu vừa phiền toái, cậu không biết trên đời sẽ có hai Phương Hoà tồn tại song song không, Phương Hoà do dự, nhưng cậu thấy được cố chấp trong mắt Lê Chấn, giống như đây là khúc mắc của hắn chứ không phải của cậu vậy. Phương Hoà nhìn Lê Chấn, cuối cùng gật đầu: "Đi."

Lê Chấn nhìn mắt mèo của Phương Hoà, giang tay ôm cậu một lúc, sau đó cẩn thận đặt cậu lên vai mình.

Phương Hoà nằm trên vai Lê Chấn, nhìn hắn tiếp tục lái xe bằng chiếc vô lăng không nguyên vẹn.

Phương Hoà không rõ tình hình mạt thế kiếp trước lắm, mà Lê Chấn cũng không thấy được rõ ràng trong kí ức của cậu, chỉ biết đại khái nhà cậu của Phương Hoà ở thành phố T. Cái này không quan trọng, đợi tới thành phố T thì đi tìm một vòng, hắn nhất định có thể tìm được cả nhà kia.

Một đường này nhanh hơn khi bọn họ đi từ thành phố J rất nhiều, một người một mèo phối hợp ăn ý, gặp được tang thi liền không chút do dự xuống xe giải quyết, đánh tới mức không còn con tang thi nào trong tầm mắt nữa mới thôi, lấy tinh hạch xong lại tiếp tục lên đường, giống như tang thi không là gì nguy hiểm gì với họ.

Lê Chấn giải quyết chướng ngại vật cũng không giống với lúc trước cứ thế ném đi nữa mà là bắt đầu mang chúng vào không gian, khi Phương Hoà thấy cảnh này, hai mắt híp lại, nhìn về phía Lê Chấn, từ bao giờ mà con sen nhà cậu học được chiêu này?

Lê Chấn lái xe, nhìn Phương Hoà.

"Tinh thần lực thăng cấp."

Phương Hoà hiểu ra, lúc trước cậu không thấy Lê Chấn gϊếŧ tang thi cho nên không biết dị năng của hắn đã thăng cấp, nhưng mà cái Phương Hoà lo nghĩ là tại sao Lê Chấn lại thu nhiều đồ linh tinh như vậy làm gì.

Cậu vẫn cảm thấy Lê Chấn có chỗ nào là lạ. Mong là cậu nghĩ nhiều thôi.

Chờ sau khi tới thành phố T, Phương Hoà mới rõ ràng mọi chuyện, xem ra Lê Chấn đã chuẩn bị tất cả ngay từ đầu.

Phương Hoà thấy Lê Chấn mang những đồ linh tinh bọn họ nhặt trên đường, ném ra phía sau xe, đây chính là con đường từ thành phố T tới thành phố A, Lê Chấn chỉ ném ra một phần, hơn hai mươi chiếc ô tô và các loại xe vận tải khác, tất cả chặn kín con đường phía sau.

Đương nhiên thành phố T không chỉ có một con đường, nhưng trong kí ức mơ hồ của cậu, khi bị đưa đi đã qua con đường này.

Hiện tại vẫn được coi là thời kì đầu mạt thế, phần lớn người sống sot đều trốn trong nhà, chờ đội cứu hộ tới cứu bọn họ, trên đường vẫn có xe nhưng không giống như kí ức kiếp trước, tụ tập thành một đội lớn, đi tới thành phố A.

Lúc này vẫn là nửa đêm, thời điểm tang thi hoạt động mạnh mẽ nhất, trên đường căn bản không có ai.

Mặc dù Lê Chấn làm vậy sẽ không ai phát hiện nhưng Phương Hoà vẫn không nhịn được mà đỡ trán.

Con sen nhà cậu rõ ràng là cảnh sát đó, Phương Hoà không phân biệt được cảnh sát và pháp y nhưng cậu nhìn quân phục của Lê Chấn, cảm tháy đây là nghề nghiệp chính trực nhất.

Hơn nữa, dựa vào những hành vi của Lê Chấn trong khoảng thời gian này, Phương Hoà biết Lê Chấn là người vô cùng chính trực, nếu không đã sớm không nhịn được mà ăn thịt người, cũng sẽ không cứu hơn nửa huyện người sống sót.

Nhưng mà ai có thể nói cho cậu nghe là Lê Chấn bị cái gì rồi không? Nhận thức về sự thiện lành liêm chính của Lê Chấn trong lòng Phương Hoà ầm một cái sụp đổ.

Lúc Phương Hoà cảm thấy Lê Chấn đủ rồi thì hắn xách ra một thùng sơn, cũng không biết là lấy trong xe vận chuyển trên đường hay như nào, Lê Chấn nhẹ nhàng cạy nắp thùng sơn, sử dụng tinh thần lực, sơn chảy trên mặt đất, viết ra bốn chữ đĩnh đạc: "Ra vào đăng kí."

Ra vào đăng kí? Lê Chấn đầu óc nảy số à? Tự nhiên lại nghĩ ra?

Mấy chữ này Phương Hoà nhận biết được, nhưng là người viết khiến cậu cạn lời, cậu cảm thấy mình không quen tên Lê Chấn này, hắn xem thành phố T là sân vườn nhà mình à?

Sau khi Lê Chấn viết xong, hắn ném thùng sơn, vung vẩy tay rồi ôm Phương Hoà đi tớt một con đường khác.

Phương Hoà mở to mắt hung dữ trừng hắn, Lê Chấn vẫn không nói năng gì. Sau đó, Lê Chấn phong toả tổng cộng 4 con đường phía Bắc thành phố T, thành phố T là thành phố núi, đường tới thành phố A cũng chỉ có từng đó đường đi, trừ phi những người này bỏ gần tìm xa đi vòng qua thành phố S, nhưng mà trong thời điểm tang thi hoành hành này, có lẽ phần lớn người ở phía Bắc thành phố vẫn chọn đi tới thành phố A.

Hành vi thiếu đạo thức của Lê Chấn khiến Phương Hoà không biết phải bày ra biểu cảm gì: "Anh không sợ bị chửi chết à?"

Lê Chấn duỗi tay xoa xoa đầu Phương Hòa: "Không."

Phương Hoà trợn trừng mắt.

"Anh không sợ? Lê Chấn, anh bây giờ người ta gọi là đạo đức suy đồi đấy."

Suy đồi đạo đức? Lê Chấn nghe thấy thì bật cười, nhóc con này nửa chữ bẻ đôi còn chưa sõi lại nói ra được một câu đầy thâm ý như vậy.

Lê Chấn bế Phương Hoà lên, chóp mũi cọ cọ đầu cậu, Phương Hoà khinh thường nhìn hắn, vuốt mèo đẩy mũi hắn ra: "Anh có kế hoạch gì thì nói nhanh lên. Đừng để tới lúc bị chửi chết, tôi không muốn chịu trận cùng anh đâu."

Lê Chấn nhéo nhéo chân mèo của Phương Hoà: "Không có gì, chỉ là muốn tập hợp lại nhóm người trong trí nhớ của em thôi."

Chặn kín đường thoát của người ta, đây mà là biện pháp ban đầu à? Phương Hoà nghĩ mãi không ra là làm sao.

"Sức mạnh hiện tại của tang thi vẫn chưa quá nguy hiểm, dù cho chúng đã tiến hoá ra tinh hạch nhưng tinh hạch vẫn chưa có năng lượng gì, cho nên việc gϊếŧ tang thi không khó khăn lắm. Đầu tiên tập hợp một nhóm người, sau đó dựa vào tình trạng mỗi người tổ chức phân công hợp lý, bọn họ có thể bình an tới được thành phố A."

Phương Hoà gãi gãi đầu, cậu cảm thấy Lê Chấn nói cũng có vẻ hợp tình hợp lý.

Kiếp trước, khi mạt thế bùng nổ, mọi người đều trốn trong nhà mình, nhưng thành phố T là thành phố du lịch, không có nhiều phương tiện đi lại, còn có một vài kiến trúc cổ xưa, đúng là không thích hợp làm căn cứ, cho nên những người sống sót tụ tập lại, muốn tới thành phố A lánh nạn.

Nhưng bọn họ đã lỡ mất tiên cơ, tang thi lúc này đã trở nên rất mạnh, dọc đường đi không biết đã chết bao nhiêu người, lúc tới thành phố A, thì đã là một thời gian rất lâu sau đó, tin tức của họ không nhanh nhạy, rất nhiều người đã uống phải nước bị ô nhiễm, không ít người dính phải virus tang thi.

"Cho nên anh chặn hết đường đi, không cho họ tự ý hành động?" Phương Hoà hỏi.

Lê Chấn gật đầu, đưa mắt đến gần mắt mèo của Phương Hoà, hắn cảm thấy thị lực của mình hình như đã khôi phục đôi chút, hắn có thể nhìn ra mơ hồ màu mắt của Phương Hoà.

Phương Hoà lần thứ hai đẩy mặt Lê Chấn ra xa, khoảng cách gần như vậy cậu rất áp lực, biết không?, "Thật ra anh nghĩ cách để cậu mợ dẫn tôi ra đây đúng không?"

Lê Chấn dừng lại một lát, sau đó gật đầu, cách này là nhanh nhất, sau khi tìm được cả nhà kia, hắn sẽ hộ tống họ tới thành phố A an toàn.

Phương Hoà lắc đuôi, không thể phủ nhận, Lê Chấn vô cùng thông minh, đến cách này mà hắn cũng có thể nghĩ ra được, cậu còn nghĩ rằng bọn họ sẽ tới tìm từng nhà một, dù sao thì khi đó cậu còn rất nhỏ, kí ức cùng sớm trở nên không rõ ràng.

Một người một mèo dùng thời gian ban đêm diệt sạch đa số tang thi ở phía Bắc thánh phố.

Sau đó, Lê Chấn dùng tinh thần lực viết một số truyền đơn, sau đó dùng dị năng hệ phong của Phương Hoà, khi trời vừa sáng thì phát tán truyền đơn, thu hút những người sống sót đi tới phía Bắc nội thành.

Ban đầu nhất định là sẽ có không ít người không tin, nghỉ ngơi thêm lát, Phương Hoà cùng với Lê Chấn đã võ trang kín người tới phía Bắc nội thành, đi xung quanh một con phố gϊếŧ tang thi, giống như khi ở huyện X, gϊếŧ tang thi càng ngày càng nhiều, dần dần có dị năng giả gia nhập với bọn họ, đúng thật là không nên xem thường bản năng sinh tồn của con người.

"Chàng trai trẻ, cậu thật sự có thể cho chúng tôi chỗ lánh nạn sao?" Vừa gϊếŧ xong một con tang thi đến gần, Phương Hoà thấy một người trung niên cầm tờ giấy nhăn nhúm đi về phía bọn họ.

Lê Chấn chỉ gật đầu, đưa tay vuốt ve lông mèo, dị năng giả và người thường tụ tập lại một chỗ vẫn khiến hắn tốn chút lực lượng để khống chế bản năng tang thi, mà vuốt ve nhóc mèo trong lòng ngực có thể giúp hắn ổn định cảm xúc.

Người trung niên kia nhìn nhìn tang thi xung quanh đều bị Lê Chấn và Phương Hoà gϊếŧ sạch, cắn chặt răng: "Để tôi gọi người đến."

Phương Hoà chớp mắt, ông chú này có thể gọi tất cả mọi người tập trung được hả?

Chỉ thấy người trung niên ho khan một tiếng, nhìn xung quanh: "Mọi người che tai lại trước đi đã."

Ánh mắt sau lớp kính râm của Lê Chấn hơi mị lại, ôm Phương Hoà lên che chắn lỗ tai cậu, thuận tiện dùng thêm tinh thần lực hỗ trợ.

Ông chú trung niên thấy mọi người đều đã che lỗ tai, chỉ có duy nhất người trẻ tuổi gϊếŧ nhiều tang thi khác thì không, ông vốn định nhắc nhở hắn nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của người này, chỉ nhìn hắn cười cười, tay đặt bên miệng, sau đó có phát ra một loại sóng âm, cho dù đã bịt kín lỗ tai nhưng nhiều người vẫn cản thấy âm thanh này quá khó nghe, âm thanh của ông chú rất lớn, giống như có mấy chục cái loa vậy.

Chờ ông chú truyền tin xong mọi người mới bỏ tay trên tai xuống, thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy đáng sợ vừa kinh ngạc nhìn ông chú.

Sau đó, rất nhiều người tập trung lại đây, dưới sự chỉ huy của Lê Chấn, tất cả dị năng giả bước ra cùng hắn tiếp tục đánh gϊếŧ tang thi trong nội thành phía Bắc, sau khoảng một tuần, phía Bắc đã sạch sẽ tang thi.

Một khi đã xây được chỗ tạm lánh, mặc dù ở đây không có hệ thống thông tin mọi người vẫn có thể tìm tới dựa vào truyền âm của ông chú trung niên, rất nhanh sau đó, phía Bắc thành phố tập trung rất nhiều người sống sót.