"Tôi muốn biết em đã trải qua những gì."
Phương Hoà rốt cuộc không chờ được nữa, cậu chui ra khỏi áo leo núi, người hơi cong lên, móng vuốt duỗi ra, phóng ra vô số lưỡi dao gió, sau khi dị năng phóng ra, dùng tư thế hổ săn mồi vọt vào trong bệnh viện.
Sau khi cậu nhảy xuống khỏi biển quảng cáo, nháy mắt xông vào trong thì một màn quỷ dị xảy ra, toàn bộ dây leo bao phủ phía trên bệnh viện đột nhiên bắt đầu thối rữa, từ trên tường không ngừng rơi xuống lả tả, những con tang thi bị dung hoà cũng theo những dây leo đó rơi xuống đất, đứt ra thành nhiều đoạn, rơi xuống nước mưa đọng trên đất bị hoà tan, những thứ chất lỏng giống như nhựa đường cũng chảy khắp mặt đường.
Hành động của Phương Hoà không ngừng được, lưỡi đao gió chém ra đường đi, bên trong đều là những đoạn dây leo đứt đoạn, Phương Hoà không biết tìm Lê Chấn ở đâu, đành chạy xuyên qua đám dây leo hư thối.
Men theo những dây leo, Phương Hoà kinh ngạc nhận ra gốc đằng leo này cắm sâu vào bệnh viện cũng phải hơn 10m, khắp nơi đều là mảnh vụn của xác tang thi, Phương Hoà rất muốn lên tiếng gọi Lê Chấn nhưng không khí bên trong vô cùng kém, cậu chỉ có thể nín thở tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ngay lúc Phương Hoà vừa chạy qua một dây leo thật to thì lập tức ngừng bước, thiếu chút nữa đâm sầm vào một người vừa xuất hiện, Phương Hoà ngửa đầu nhìn hắn.
Lê Chấn nhìn có vẻ hơi chật vật, quần áo trên người bị ăn mòn trở nên rách rưới, nay mà năng lực tự hồi phục của hắn tốt, không thì bây giờ người hắn đã đầy vết thương rồi, Lê Chấn nhìn nhóc mèo hối hả trước mắt, đáy lòng thở dài, ôm cậu lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Phương Hoà co người trên cánh ray hắn, vuốt mèo vươn lên ở vị trí trái tim của Lê Chấn, tuy rằng không có nhịp tim nhưng giờ khắc này cậu lại cảm thấy, tuy rằng không đập, nhưng mà, Phương Hoà lại thấy an lòng trước đây chưa từng có.
Chờ một mèo một người chạy ra khỏi bệnh viện, cả toà nhà lung lay như sắp đổ, không bao lâu nữa những chỗ bị dây leo phá huỷ sẽ sụp xuống.
Phương Hoà vươn vuốt vỗ vỗ cái đầu đầy nước của mình, không đợi cậu nói gì thì cả hai đã rơi xuống hồ nước trong không gian.
Toàn bộ hồ nước trong veo ngoài dự kiến, vốn dĩ lúc Phương Hoà mang ngọc có thể chất thành một núi nhỏ vào không gian, đã tinh lọc xung quanh núi đá đó được vài trăm mét, bây giờ lại trong hơn lúc ấy rất nhiều.
Phương Hoà cảm nhận năng lượng từ hồ nước, cơ thể vốn dĩ đang nhiễm lạnh ngâm trong nước thoải mái lên không ít, tâm trạng cũng tốt lên.
Hồ nước mang năng lượng càng lớn thì khả năng khôi phục hoàn toàn của Lê Chấn càng lớn, Phương Hoà duỗi móng thư giãn, đột nhiên nghĩ đến một điều, Phương Hoà nhìn về phía Lê Chấn đang ở một bên cởϊ qυầи áo, có chút kì lạ hỏi: "Sức mạnh trong nước hồ tăng lên không ít nhưng mà tinh hạch của một con tang thi tiến hoá đâu hiệu quả tới vậy đâu?"
Lê Chấn ném quần áo lên bờ, một tay ôm Phương Hoà lên, tay còn lại té nước rửa sạch lông cho cậu, nhóc con này không quan tâm gì cả mà chạy vào trong bệnh viện, người dính đầy vết bẩn.
Nhìn Lê Chấn bình tĩnh, Phương Hoà lại vội muốn chết, ra sức giãy khỏi tay hắn tự chìm xuống nước, ở trong nước vùng vẫy một hồi, lúc ngoi lên thì cả người cũng được rửa sạch sẽ, sau đó lại chăm chăm nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn nhìn mèo con dính nước biến thành bé xíu, chậm rãi nói: "Những tang thi khác cũng có tinh hạch."
Tang thi thực vật này hấp thụ rất nhiều tang thi cấp thấp, khoảnh khắc trước khi Lê Chấn khống chế được nó, hắn cảm nhận được virus trong thân thể nháy mắt sôi trào.
Sau đó, những tang thi dung hoà với dây leo xung quanh hắn rục rịch tiến hoá ra tinh hạch, tang thi thực vật này đã dung hoà vô số tang thi, lượng tinh hạch được sinh ra cũng rất nhiều, nếu không phải vì tinh hạch, hắn cũng không chậm trễ như vậy.
Sau khi tất cả tang thi cấp thấp đều tiến hoá ra tinh hạch, Lê Chấn mới giải quyết triệt để con tang thi thực vật kia.
Tuy rằng hắn có thể khống thế tang thi này như tang thi hệ tốc độ kia, nhưng lại nhớ tới con tang thi này khiến Phương Hoà sợ hãi, hắn không có ý định sẽ biến con tang thi ghê tởm này thành thuộc hạ.
Hắn sẽ không để cho thứ khiến Mèo Con nhà hắn hoảng sợ còn sống, mặc dù tang thi tiến hoá này không những có lực lượng cực mạnh, còn có thể hấp thu tất cả sức mạnh của các tang thi khác.
Lê Chấn giải quyết nó xong thì bắt đầu nhặt tinh hạch, đem vào trong không gian, tinh hạch rất nhanh bị nước hồ hấp thu, hồ nước cũng trở nên trong hơn.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn vẫn không nói gì mà tập trung tắm rửa, cậu cuống muốn chết, vuốt mèo cào một cái: "Anh còn thảnh thơi được? Sóng tang thi sắp bùng nổ rồi."
Khả năng của bọn họ chắc chắn không đủ chống đỡ thi triều, chỉ một mèo một người, gϊếŧ mấy ngày cũng chỉ hết được 1/4 số tang thi của cả huyện thành, mà tang thi cấp thấp bây giờ lại tiến hoá ra tinh hạch, sức mạnh cũng tăng lên, tất cả đều chạy tới vị trí của mẹ con Lê Nguyệt, cơ hội chạy trốn của mẹ con cô là bằng không, dù đi tới nơi nào cũng sẽ bị tang thi truy đuổi.
Phương Hoà sốt ruột nhảy ra khỏi hồ nước bị Lê Chấn bắt được: "Mèo Con, đừng nóng vội."
Phương Hoà không nói gì, nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn duỗi tay vuốt vuốt mớ lông ướt nhẹp của Phương Hoà: "Hiện tại tôi có đủ năng lượng rồi, có thể dựng rào chắn cho Lương Tư."
"Vậy anh nhanh lên!" Đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám vội, à không, con sen chưa vội thì boss mèo vội.
Lê Chấn ôm Phương Hoà lên: "Chúng ta vẫn còn thời gian, tốc độ của tang thi không nhanh vậy đâu."
Lê Chấn đương nhiên là lo lắng cho cháu trai nhỏ, nhưng hiện tại hắn muốn làm rõ một việc trước khi tiến hành dựng rào chắn bảo vệ cho Lương Tư, nếu lúc này không hỏi thì e rằng rất lâu sau hắn mới biết câu trả lời.
Vuốt mèo của Phương Hoà quơ quơ trên không trung: "Lỡ có một con tang thi tiến hoá tốc độ thì phải làm sao? Rất nguy hiểm đó."
Lê Chấn lắc đầu: "Không có."
Phương Hoà lập tức trừng hắn.
Lê Chấn thành thật nói: "Quanh đây không có tang thi tiến hoá nào."
Nếu nói là tang thi tiến hoá thì chỉ có con tang thi thực vật, nó có thể cảm ứng được, nhưng Lê Chấn hiểu được ý thức đơn giản của nó, nó muốn làm vua một cõi nên xung quanh không còn tang thi tiến hoá nào khác.
Huống hồ mấy ngày nay bọn họ đều gϊếŧ tang thi, tang thi cấp thấp cũng không còn mấy, quả thực là trừ con tang thi thực vật thì không còn.
Phương Hoà biết Lê Chấn nói thật, nhưng cậu vẫn lo lắng: "Nếu tang thi đột nhiên biến dị thì phải làm sao? Nhưng mà đúng là sẽ không nhanh như vậy."
Lê Chấn trấn an cậu: "Xung quang Lương Tư đều là những quả cầu điện, tang thi tiến hoá cũng khó mà lợi gần nó được."
Cho nên cuối cùng là cậu quá lo lắng? Phương Hoà trừng mắt nhìn Lê Chấn. "Anh nói nhiều như vậy là vì có kế hoạch khác đúng không?"
Lê Chấn nhìn Phương Hoà: "Tôi muốn biết em đã trải qua những gì."
Phương Hoà sửng sốt, từ nãy tới giờ nói nhiều vậy là vì chuyện này?
Phương Hoà nhìn khuôn mặt đẹp trai đến vô lí của Lê Chấn, rất muốn vỗ cho một cái, chuyện này lúc nào nói chẳng được, lại hỏi cái lúc nguy cấp như này? Phương Hoà duỗi vuốt đạp lên cánh tay hắn: "Thu xếp chuyện của mẹ con Lê Nguyệt xong nói vẫn kịp."
Khóe miệng Lê Chấn giật giật: "Em sẽ nói cho tôi?"
Phương Hoà tức giận trợn mắt: "Sẽ nói! Được chưa? Bây giờ đi nhanh đi."
Lê Chấn nhìn Phương Hoà, lại xoa đầu mèo, có những lời này là được.
Tuy rằng sau khi dựng rào chắn cho cháu trai xong chưa chắc hắn đã giữ được tỉnh táo để nghe Phương Hoà kể nhưng lời hứa này hắn nhất định sẽ nhớ kĩ.
Cuối cùng cũng ngăn được Lê Chấn lên cơn, Phương Hoà vội vàng chạy đi, tốc độ của cậu nhanh, cậu phải nhanh chóng chạy tới chỗ của Lương Tư.
Nhưng mà Lê Chấn giữ cậu lại, bắt đầu mặc quần áo, sấy khô lông cho cậu sau đó mới ra khỏi không gian.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn cùng ra ngoài với mình, bất đắc dĩ nói: "Lê Chấn ngu ngốc anh ngoan ngoãn ở trong không gian không được sao? Thời gian không có nhiều, lái xe về thì không kịp đâu."
Lê Chấn lắc đầu, nhìn về một phía, Phương Hoà nhìn theo ánh mắt của hắn, khoé miệng giật giật, vuốt mèo chỉ đàn em tang thi vừa xuất hiện: "Anh bảo nó đến đây làm gì?"
Con tang thi tốc độ này không biết thay quần áo từ bao giờ, máu đen trên người đã bị mưa xối sạch, cho nên nhìn qua cũng coi như nhanh nhẹn, so với lúc trước thuận mắt hơn nhiều.
Đương nhiên Phương Hoà không để ý tới điều này, mà là tang thi đàn em đang ôm một cái giỏ trúc trông khá kín đáo.
Lê Chấn thả Phương Hoà vào đó.
"Đưa em ấy đi."
Phương Hoà bám vào thành giỏ trúc nhìn Lê Chấn, con sen, anh đủ rồi đó. Anh không để nó cõng anh lại bảo nó mang tui chạy? Nhìn bộ dáng này còn không chịu để con đàn em này trực tiếp ôm cậu, chẳng biết kiếm đâu ra cái giỏ trúc có nắp che mưa.
Nhưng mà Phương Hoà vẫn lo lắng: "Anh chắc nó chịu đựng được sức hấp dẫn từ cháu trai nhỏ à?"
Lê Chấn xoa xoa lông cậu, nhẹ lắc đầu: "Tôi sẽ để nó dừng lại ở khoảng cách an toàn."
Đối mặt với Lương Tư hắn còn khó khống chế, đừng nói là một con tang thi tiến hoá cấp 1, nó chắc chắn không thể kiềm chế được. Cho nên hắn khống chế thời gian và khoảng cách thích hợp để tang thi tốc độ dừng lại, đoạn đường tiếp theo cũng không xa lắm, đến lúc đó lại tính sau, Lê Chấn không thể để Phương Hoà đội mưa chạy được.
Lê Chấn lại dặn dò lên xuống một hồi, cuối cùng Phương Hoà vẫy vẫy móng vuốt hắn mới đậy nắp giỏ lại.
Đôi mắt thuần đen của Lê Chấn nhìn tang thi một hồi, sau khi cả hai đã chạy xa mới vào lại không gian.
Phương Hoà từ khe hở của sọt trúc nhìn ra bên ngoài, giữa màn đêm, cậu có thể cảm nhận được có rất nhiều tang thi đang hướng tới vị trí của Lê Chấn, tang thi cấp thấp sau khi có tinh hạch thì nhanh hơn một chút, bằng với tốc độ của người bình thường khi chạy, giống Lê Chấn nói, bọn họ vẫn còn thời gian, chỉ sợ xảy ra chuyện đột xuất gì.