"Tui đang rất tức giận, không thèm quan tâm đến anh."
Phương Hoà bật mod hầm cá, ngồi xổm bên cạnh nồi, cậu nghiêm túc suy nghĩ. Rõ ràng cậu là một con mèo mà nhỉ? Cậu có đúng là một con mèo con mới hai tháng tuổi đúng không? Sao tự nhiên cậu lại phải nấu cơm nuôi chủ vậy?
Phương Hoà thấy hơi bực mình muốn lén lút cào cào cho Lê Chấn mấy cái nhưng cuối cùng cậu không làm vậy. Cậu tiếp tục công việc đầu bếp mèo của mình.
Nhóc mèo con chỉ sợ Lê Chấn ăn không đủ no, chạy ra ngoài cắn người thì hỏng.
Phương Hoà vất vả chạy qua chạy lại một lúc lâu mới xử lý xong mấy con cá, rồi tốn thêm kha khá thời gian mới hấp chín được, tên ngu ngốc tham ăn Lê Chấn cuối cùng cũng có chút dáng vẻ no bụng.
Phương Hoà mệt tới mức nằm nhoài trên bệ bếp, việc này lúc mới trọng sinh cậu đâu có tính đến đâu nhỉ? Rõ ràng cậu muốn dự trữ vật tư kĩ lưỡng vượt qua thời mạt thế mà? Miêu sinh đúng là quá khó khăn.
Phương Hòa liếc cái nồi trước mặt, rất nghiêm túc suy nghĩ, nếu không phải nấu bên ngoài còn cần tìm củi đốt gì đó, thì một lần vẫn có thể hầm nhiều cá lắm.
Nghĩ tới một lúc nữa con sen Lê Chấn lại đói bụng, cậu đã làm nhiều cá lắm rồi, vuốt mèo nhỏ nhắn mỏi nhừ, không biết có loại máy nào mổ cá tự động không nhỉ? Cậu muốn năm cái!
Đang miên man nghĩ, Lê Chấn đột nhiên đưa tay đến trước mặt Phương Hoà, cậu nhìn một chút thì phát hiện trong tay hắn là ruốc cá quen thuộc.
Phương Hoà nháy mắt muốn nổi điên, cậu lao lực nấu ăn cả ngày, tên ngu ngốc này ăn tới mức cặn cũng không còn, bây giờ hắn nghĩ có thể dùng một chút ruốc cá có thể mua chuộc bổn miêu sao?
Phương Hoà hờn dỗi quay đầu sang chỗ khác, cuộn tròn người. Meo, mùi cá hấp rất thơm đó, cậu còn chưa được ăn miếng nào, mỗi lần nấu xong là bị tên ngu ngốc Lê Chấn ăn hết, tức chết mèo.
Cậu đang dỗi, Lê Chấn lại dùng ngón tay lạnh như băng của mình chọc bụng cậu, Phương Hoà bực mình càng cuộn người chặt hơn. Tui đang rất tức giận, không thèm quan tâm đến anh.
Ngón tay Lê Chấn lại chọc chọc cái đuôi đang đặt trên bụng Phương Hoà, lại còn cầm lên vuốt một cái, Phương Hoà phẫn nộ mở mắt, đôi mắt mèo ngọc bích hung dữ nhìn Lê Chấn.
Nhưng khi Phương Hoà quay đầu lại thì mũi đυ.ng phải một cái chén sứ nhỏ, trong chén là thịt cá trắng như tuyết, bên dưới là canh cá cũng như vậy, ngửi một chút liền thấy tươi ngon.
Phương Hoà ngồi dậy nhìn thịt cá trong bát, lại nhìn Lê Chấn mặt không có biểu tình gì, Phương Hoà đột nhiên cảm thấy, Lê Chấn ban nãy lấy ruốc cá cho cậu ăn là đang trêu chọc cậu.
Cho nên, cuối cùng là Phương Hoà nên vui vẻ hay là thấy bất lực đây? Tên tham ăn này giấu cá kiểu gì vậy?
Phương Hoà cúi đầu ăn một ngụm cá, cậu phát hiện cá không có một cái xương nào. Phương Hoà ăn thêm vài miếng, đúng thật là không hề có xương, bụng kêu lên mấy tiếng rột rột, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa mà cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn no rồi Phương Hoà mới thoải mái duỗi duỗi eo, cậu ngẩng đầu nhìn Lê Chấn đứng cạnh bàn bếp, so với lúc mới đi từ nhà ra thì bây giờ hắn đã ổn lắm rồi. Phương Hoà không biết Lê Chấn giấu cá và lọc xương cá như nào nhưng hắn có thể chu đáo như vậy tuyệt đối là đã lấy lại được chút bản tính con người.
Cả hai sau khi ăn no thì thời gian có thể ở lại trong không gian cũng không còn nhiều nữa, Lê Chấn ôm Phương Hoà đi ra ngoài. Nhìn ánh chiều tà rọi xuống hồ cá trống không, cậu vươn vuốt chỉ về phía cửa hàng gần đó.
Bây giờ Phương Hoà mới thấy tốc độ thật sự của Lê Chấn, hắn đi vô cùng vững vàng nhưng nhanh hơn gấp năm lần người bình thường, Phương Hoà ngạo kiều nghĩ, tui đây có dị năng tốc độ, nếu mà chạy còn nhanh hơn anh nhiều, lêu lêu.
Hai người (hoặc mèo?) đến gần mới phát hiện khu nhà hàng kia là nhà hàng nông gia nhạc của đập nước cạnh đó, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Phương Hoà lại không phải nhà hàng mà là đập nước to lớn kia.
Phương Hoà nhìn mặt sóng lấp lánh, nếu bọn bọn họ có thể mang hết số nước này vào không gian thì có thể có rất nhiều cá để ăn đó, hơn nữa, bọn họ có thể dùng những trang thiết bị lọc nước ở đây thì không sợ ở mạt thế bị thiếu nguồn nước rồi.
Phương Hoà càng nghĩ càng thấy bản thân quá may mắn, cậu meo meo ra hiệu cho Lê Chấn đi tới gần đập nước.
Nhưng Lê Chấn lại đi tới nhà hàng, không để ý tới móng mèo của Phương Hoà, cậu quyết định mặc kệ lại Lê Chấn, cậu định nhảy xuống tự đi tới đập chứa nước.
Tốc độ của Phương Hoà nhanh hơn Lê Chấn, cho nên chưa kịp giữ lấy cậu thì cậu đã chạy được một đoạn rồi, Lê Chấn có đuổi cũng không bắt được cậu nên đành theo cậu đến đập chứa nước.
Phương Hoà học theo Lê Chấn nhảy vào trong nước bơi qua bơi lại nhưng mà trời không chiều lòng mèo, nước trong đập không đưa được vào không gian như hồ cá ở trại nuôi trồng.
Phương Hoà bơi lặn trong đập hồi lâu vẫn không thể nào mang nước vào không gian được.
Lúc Lê Chấn chạy đến thì thấy Mèo Con nhà mình đang bơi loạn ở trong nước, nhìn vô cùng đáng thương, lông mao ướt nhẹp dính vào da, đã vậy còn ra sức vùng vẫy trong nước.
Lê Chấn cong người nhanh chóng vớt mèo con lên, Phương Hoà tựa vào lòng Lê Chấn trừng đập nước mênh mông, đến cái đập nước cũng bắt nạt mèo. Tại sao Lê Chấn làm được mà cậu lại không thể?
Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà vươn vuốt túm tay Lê Chấn, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa kêu vừa chỉ xuống đập nước, nỗ lực bày tỏ mong muốn.
Nhưng Lê Chấn lại không hiểu ý Mèo Con của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lông ướt nhẹp của cậu, từ tromg không gian lấy ra một cái khăn bọc cả người cậu lại.
Phương Hoà thật sự giận luôn rồi, con sen chết tiệt này, lúc thông minh thì khiến cậu sợ hãi mà lúc não bị đơ thì làm cậu muốn đập cho vài cái.
Nếu bỏ qua cơ hội lần này chính là lãng phí tài nguyên nước mà sau này có khi không có nữa. Chỉ một thời gian ngắn sau, nguồn nước sạch sẽ bị bệnh dịch làm cho ô nhiễm, uống nước còn phải đun sôi, trong mạt thế làm gì có thể nhàn rỗi tới mức ấy chứ.
Nhưng một mèo một người không thể giao tiếp với nhau, cho dù trừng mắt đối mắt cả ngày cũng không thể làm cho người kia hiểu ý mình. Phương Hoà nhụt chí không trừng Lê Chấn nữa nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định của mình nhìn đập nước.
Trong lúc Lê Chấn ôm cậu đi qua một cây cầu đá, Phương Hoà vẫn không thể bỏ qua cái đập này, cậu lập tức từ trong lòng Lê Chấn nhảy ra, lao từ trên cầu xuống nước.
Lần thứ hai thử mang đập nước vào không gian vẫn không thành công, Phương Hoà đột nhiên phát hiện ra khi nãy cậu bơi gần bờ, vuốt mèo vẫn có thể chạm đất, nhưng bây giờ cậu đang ở giữa đập nước, xung quanh không có gì để bám vào. Phương Hoà hoảng sợ nghĩ đây không phải dòng suối trong không gian, dòng suối sẽ đẩy cậu lên bờ nhưng mà con đập này thì không.
Phương Hoà ra sức vùng vẫy, cậu nghe được một tiếng ai đó nhảy vào nước, hiển nhiên là Lê Chấn đã nhảy xuống. Sau đó cậu được hắn ôm vào ngực, tiếp theo cậu cảm nhận được thân thể của cả hai bỗng nhiên nhẹ bẫng, dưới chân họ bây giờ là đáy đập với những hòn đá to nhỏ.
Phương Hoà mở to mắt nhìn nước rút đi lộ ra bùn đá, cậu hưng phấn kêu mấy tiếng, hai chân trước cũng vươn lên ôm cổ Lê Chấn.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc đơn giản như vậy, Phương Hoà quét ý thức vào xem xét thành quả trong không gian thì đột nhiên cảm thấy, hình như mình gây hoạ rồi.
Dòng suối trong không gian biến mất tăm, mà vị trí đó lại xuất hiện một cái hồ nước, hồ nước rất lớn, chiếm dụng một phần mảnh đất cạnh suối, ngược lại ngôi nhà trong hạt đào do có địa thế cao nên không bị nhấn chìm, cũng so với toàn bộ diện tích thì cái hồ này không quá lớn.
Phương Hoà nhìn cái hồ chiếm mất chỗ của dòng suối nhỏ có xúc cảm muốn khóc.
Phương Hoà lấy lại tinh thần nhìn Lê Chấn. "Meo meo."
Hồ nước này mình quăng ra ngoài được hông anh?
Sau khi thử, cậu cảm thấy có một luồng sức mạnh ngăn cản cậu mang hồ nước ra ngoài, nước trong con đập này đã dung hoà với dòng suối, trở thành một phần trong không gian, nếu Phương Hoà muốn mang nước hồ ra ngoài thì đồng nghĩa với việc mang tất cả sức mạnh của dòng suối ra ngoài.
Phương Hoà ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn Lê Chấn, mà Lê Chấn cũng đang tập trung lau lông cho cậu, không có bất kì thái độ gì.
Phương Hoà bất đắc dĩ nghĩ tới một điều mà có thể Lê Chấn cũng không nhận ra. Đó chính là khả năng cái dòng suối nhỏ là thứ duy nhất có thể giúp Lê Chấn một lần nữa làm người, nhưng mà giờ bị cậu phá hỏng rồi.
Chờ lông Phương Hoà đã khô, Lê Chấn ngẩng đầu nhìn lên trên, nhún chân bật nhảy lên lại cầu, đập nước trống rỗng có chút kì quái, mấy dòng sông quanh đó lẳng lặng chảy xuôi.
Phương Hoà vô cùng muốn khóc dựa đầu vào ngực Lê Chấn, cậu đang suy nghĩ xem có cách nào có thể khôi phục dòng sông như ban đầu không.
Lê Chấn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hắn tiếp tục đi về hướng nhà hàng nông gia nhạc. Phương Hoà nhìn hướng đi của hắn, thấy cũng quái lạ, tại sao Lê Chấn lại quyết định đi tới đó? Cũng cảm thấy được kỳ quái, Lê Chấn sao lại quyết định đi hướng này.
Đợi đến khi cả hai vào cửa hàng, thấy tang thi bên trong thì Phương Hoà đã biết được lí do, động tác cùng sức mạnh của tang thi này nhanh dị thường, đây là một tang thi đã tiến hoá, hơn nữa có vẻ rất mạnh.
Phương Hoà lập tức lên tinh thần, cậu tạm gác chuyện dòng suối qua một bên, lợi dụng sơ hở mà từ trong vòng bảo vệ của Lê Chấn nhảy xuống, hợp sức với hắn tấn công tang thi tiến hoá.
Cũng không biết tang thi này tiến hoá thành loại hình gì, sức mạnh hơn không nói, tốc độ cũng có vẻ ngang cơ Lê Chấn.
Thực lực của Lê Chấn thì cậu đã biết, bất kể là tang thi cấp thấp hay tang thi tiến hoá bình thường khi gặp hắn đều không sống nổi hơn 2 phút. Thế mà tang thi này lợi hại vô cùng, nó với Lê Chấn đánh túi bụi một lúc rồi mà không hề rơi vào thế yếu.
Phương Hoà tấn công nó mấy lần, cậu nhận ra rằng, mục tiêu của tang thi này không phải là cậu mà nó đang nhằm vào Lê Chấn.
Phương Hoà sợ hãi, vốn dĩ cậu nghĩ chuyện tang thi tiến hoá phải xảy ra vào sau này, khi mọi người thành lập căn cứ, cùng nhau gϊếŧ tang thi, tang thi không có gì ăn đành ăn lẫn nhau. Tang thi ăn thịt đồng loại nhiều, khiến số lượng tang thi tiến hoá tăng vọt, xuất hiện cả những tang thi tiến hoá cấp cao.
Bây giờ nghĩ lại thì hoá ra ngay từ thời kì đầu mạt thế tang thi đã cắn nuốt nhau để tiến hoá rồi.
Tang thi mạnh đến đáng sợ trước mắt này hiển nhiên là muốn muốt chửng Lê Chấn để gia tăng sức mạnh đây mà.
Phương Hoà đột nhiên cảm thấy con đường đường sau này của bọn họ vô cùng gian nan, trọng trách trên vai cậu sẽ vô cùng nặng, không chỉ phải ngăn cản Lê Chấn ăn thịt người, còn phải đề phòng các tang thi khác xem Lê Chấn là đồ ăn.