*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại nhà hàng kiểu Nhật được trang trí tinh tế.
Ánh đèn ấm áp, cách bài trí cổ điển và trang nhã, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng trò chuyện, nhưng chẳng mấy chốc bị chìm lắng trong giai điệu của nhạc cụ dây.
Anh chàng đầu bếp điển trai đặt miếng bít tết đã được cắt sẵn vào trong đĩa của khách.
“Xin hãy từ từ thưởng thức.”
Ánh mắt của Dung Dung đều dồn vào bông cải xanh được trang trí trên đĩa.
Bữa ăn này vô cùng gượng gạo.
Bò bít tết Kobe thơm ngon mà không ngấy, tan chảy trong miệng. Dung Dung chỉ đắm chìm trong hương vị tuyệt vời này khoảng chừng ba giây, sau đó lại lén nghiêng đầu qua, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô.
Thẩm Độ cũng đang xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, hơi chuyển động cằm, lịch sự nhai kỹ.
Kể từ sau khi gọi món ăn, bọn họ đều không nói câu nào. Hai người đã thực sự làm được cái gọi là không nói chuyện khi miệng đang nhai.
Mặc dù ngồi cạnh nhau, nhưng bầu không khí lại giống như người xa lạ ngồi ghép bàn.
Dung Dung thở dài, đặt đũa tre xuống, khẽ khàng hỏi: “Ngài Thẩm ăn ngon không?”
Thẩm Độ gật đầu, “Ừ.”
“Bò bít tết của nhà hàng này là chính tông nhất. Mặc dù không thể so sánh với nơi xuất xứ, nhưng đây là nhà hàng kiểu Nhật được cả thành phố đánh giá cao nhất.” Dung Dung mỉm cười, “Có hợp khẩu vị không?”
Thẩm Độ nhìn sang cô, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng hình cô.
“Cảm ơn đã mời.”
“Nếu thích thì có muốn gọi thêm món khác không? Tempura ở đây cũng rất ngon.” Độ cong khóe miệng Dung Dung đã sắp không trụ nổi, nhưng vẫn cố nói ra câu này.
Bò bít tết của nhà hàng này cần phải đặt trước, mỗi ngày giới hạn số phần, dù muốn vẫn không ăn được miếng thứ hai.
Giọng của Thẩm Độ trầm khàn, “Không cần.”
Sau đó tiếp tục ăn phần của mình.
Dung Dung thầm đấm ngực giậm chân, người đàn ông này đúng là nhạt nhẽo.
Chỉ mới thầm lặp lại cuộc đối thoại lúc nãy, cô đã xấu hổ muốn độn thổ.
Cô không có thói quen tán dóc đủ thứ chuyện trong lúc ăn. Nhưng ngồi ăn với người mình quen biết, không nói chuyện còn khiến người ta khó chịu hơn nói chuyện vụng về.
Cái miệng được sinh ra không chỉ dùng để ăn uống, mà còn phải nói chuyện.
Điện thoại trong túi xách rung lên vài lần, Dung Dung thở phào một hơi, hơi đưa lưng về phía Thẩm Độ lấy điện thoại ra.
Chẳng trách ngày nay mọi người đều không thể rời khỏi điện thoại.
Là chó Lương gửi tin nhắn tới.
【Chó Dung, tình hình chiến đấu sao rồi?】
Dung Dung biết cho dù mình có giải thích như thế nào, chó Lương cũng sẽ không tin đây không phải là hẹn hò, vì vậy lười nói lại.
【Đúng chán.】
【Mày chọn chủ đề đi, hai người cũng không thể cứ ăn uống mà không nói câu nào.】
Chó Lương núp sau tấm bình phong, quan sát hai người ở cách đó không xa.
Cô ngồi đây đã được 20 phút, thời gian hai người đó nhìn nhau chưa vượt quá hai phút.
Chó Lương thở dài thườn thượt, xoay người rót cho mình một ly rượu Soju, bực bội ngửa đầu uống một hơi.
Độ ngấm của rượu Nhật rất kinh người, vừa uống vào sẽ không có cảm giác gì, 10 giây sau cổ họng bắt đầu nóng rát.
Mặc dù cô miễn cưỡng được xem là một tư sản nhỏ, nhưng quả thật giá cả của nhà hàng này đắt đến mức khiến người ta giận tím người.
Gọi một phần sushi, kết quả trọng lượng lại không tỉ lệ thuận với giá cả. Trong chiếc đĩa nhỏ tinh xảo chỉ có sáu miếng sushi, mỗi năm phút ăn một miếng, nháy mắt đã gần ăn xong.
Đây đúng là phong cách ẩm thực Nhật Bản.
“Hừ, đồ ăn Nhật thật độc ác.” Chó Lương tức giận đấm ngực, quyết định lát nữa ra ngoài sẽ đi ăn thêm một chầu lẩu cay malatang* Dương Quốc Phúc.
*Lẩu cay malatang: Malatang có nghĩa là cay – tê – nóng để diễn tả những vị chính của món lẩu xiên đường phố này.Lẩu cay malatang (hình minh họa)Chó Lương gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm một chai rượu Soju.
Cắn vào miệng ly rượu, chó Lương tiếp tục giám sát từng hành động của hai người.
“Ngài Thẩm, ngài suy xét như thế nào về chuyện hợp tác?” Dung Dung nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến chủ đề rất nhàm chán này.
Lúc này Thẩm Độ mới có phản ứng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thờ ơ, “Tôi đã trả lời quý công ty rồi, cô không nhận được tin nhắn sao?”
Dung Dung sửng sốt, cô không làm việc trong công ty, sao có thể nhận được tin nhắn?
Thẩm Độ hơi nhíu mày, “Hơn nữa còn gửi đến người phụ trách, cũng là trong hộp thư của cô.”
“…” Dung Dung há miệng, ồ lên, “Tôi quên mất.”
Thấy ánh mắt né tránh của cô ấy, cuối cùng Thẩm Độ nhận ra chuyện gì đó, mở miệng hỏi: “Cô Dung tốt nghiệp vào năm ngoái đúng chứ?”
Dung Dung lắc đầu, “Không phải, năm nay tôi mới tốt nghiệp.”
“Hoa Uyên đúng là rất coi trọng lớp trẻ.” Thẩm Độ bình tĩnh nói.
Dung Dung biết Thẩm Độ đã xem cô là người phụ trách của lần hợp tác này, nhưng cô lại không thể nói ra sự thật.
Nếu nói thật, cô phải giải thích như thế nào? Tại sao Thẩm Độ lại thêm WeChat của cô?
Tuyệt đối không thể nói ra.
“Lần này quý công ty tham gia dự án mới của Trung Nhuận, chắc hẳn cô Dung đã biết tình hình lô đất mà chúng ta sắp mở rộng lần này.” Thẩm Độ bưng tách trà xanh lên, để bên miệng nhưng không uống, hơi nhíu mày, “Không biết cô Dung có ý kiến gì không?”
Dung Dung chết lặng.
Cô hiểu từng câu từng chữ mà Thẩm Độ nói, nhưng không thể trả lời.
Cô hoàn toàn không biết lô đất mà Trung Nhuận sắp mở rộng ở đâu, là đất đỏ hay đất đen, sắp xây khu vui chơi hay nhà cao tầng.
“Tôi không có ý kiến gì. Khu đất đó rất đẹp, bằng không chúng tôi sẽ chẳng đến tận nơi xin hợp tác.”
Dù gì cũng không biết, khen một câu là được rồi.
Từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, Thẩm Độ không có biểu hiện gì đã hơi nhíu mày.
Anh nhấp một ngụm trà, vị đắng lan tỏa trong miệng.
Thẩm Độ không vội vàng đặt tách trà xuống, đôi môi mỏng áp lên thành tách, che đi khóe môi của anh.
Cũng che đi nụ cười mờ nhạt, không thể nhận ra của anh.
Dung Dung đảo mắt, muốn suy luận xem mình có bị lộ tẩy từ biểu cảm nhỏ nhặt của anh ta hay không.
Kết quả là người đàn ông này vẫn vô cảm.
Chẳng qua bàn tay thon dài với khớp xương hiện ra rõ cầm lấy tách trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, làm tách trà chuyển động chậm rãi bên khóe môi anh ta.
Cô không ngờ Thẩm Độ còn có thói quen nghịch tách trà.
Màn hình điện thoại bên tay trái sáng lên.
Dung Dung vội vàng cầm điện thoại lên, vẫn là chó Lương gửi tin nhắn tới.
【Đàm đạo chưa?】
【Rồi.】
【Đàm đạo thế nào?】
【Rất tốt.】
Dung Dung tự thôi miên mình.
Chó Lương nhíu chặt lông mày, nhìn khoảng cách xa tít giữa hai người đó có thể nhét một đứa con nít vào.
“Chó Dung nhát thế mà sao lại hẹn được tổng giám đốc Thẩm đi ăn tối?” Cô rối rắm cả buổi, đột nhiên não nhạy bén, “Chẳng lẽ công lao thật sự là nhờ gương mặt đó?”
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của chó Dung, chó Lương thở dài nặng nề.
Uổng cho gương mặt đó, kết quả là ế từ trong bụng mẹ, cua trai mà cũng không biết cách.
Ế là đáng.
Cô cầm điện thoại lên, đầu ngón tay bay lượn trên màn hình.
【Mày vào nhà vệ sinh đi, tao có chuyện muốn nói với mày.】
Dung Dung cau mày, cẩn thận nhìn sang Thẩm Độ bên cạnh.
Dường như Thẩm Độ nhận ra ánh mắt của cô, hờ hững liếc nhìn cô, trong đôi mắt đen láy không có gì bất thường, “Hửm?”
“Tôi đi vệ sinh.”
“Ừ.”
Dung Dung cầm túi xách lên rồi đi về phía nhà vệ sinh bên kia.
Thẩm Độ nhìn theo bóng lưng của cô ấy khuất vào tấm rèm trắng.
Anh gọi phục vụ tới, “Hóa đơn.”
“Vâng, xin anh đợi một lát.”
Sau khi thanh toán xong, Thẩm Độ nhìn miếng thịt bò bít tết còn dang dở trong đĩa của cô ấy.
Rõ ràng cô ấy nhiệt liệt giới thiệu nhà hàng này, nhưng trông cô ấy chẳng có chút hứng thú gì. Miếng thịt bò Kobe bỏ vào miệng của cô ấy nhạt như nước ốc, không thể nuốt trôi.
“Chó Dung, biểu hiện lúc nãy đúng là quá lãng phí cho gương mặt của mày.”
Trong nhà hàng vốn dĩ yên tĩnh, đề-xi-ben hơi lớn rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Thẩm Độ chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa cách gọi trong câu nói cũng rất quen thuộc.
Anh đứng dậy, thong thả đi từng bước đến gần nguồn phát ra âm thanh.
Đằng sau tấm bình phong kiểu Nhật là một cô gái trẻ.
Hình như cô gái cũng nhận ra giọng nói lúc nãy hơi lớn, một tay cầm điện thoại, một tay che miệng nhỏ giọng khiển trách: “Mày xem rất nhiều phim Hàn mà vẫn không biết cách cua trai hả?”
Thẩm Độ đứng nhìn đỉnh đầu của cô gái từ trên xuống, vẫn thản nhiên đứng đằng sau tấm bình phong.
“Chỉ cần Thẩm Độ không yếu sinh lý thì không thể không có phản ứng với phụ nữ.” Chó Lương tặc lưỡi vài tiếng, sau đó chất vấn: “Tụi mày ngồi xa cách như thế làm gì? Người ngoài không biết còn tưởng tụi mày ngồi ghép bàn đấy, tao quá thất vọng với mày. Hôm nay màu son mà mày đánh là đốn tim trai thẳng đó, vậy mà lại không đốn được một tên đàn ông. Tao tuyên bố sau này mày không xứng đáng với màu đó.”
Thẩm Độ nở nụ cười, thản nhiên nghe tiếp.
Chó Lương nghiêm túc phân tích cho Dung Dung cua trai thất bại, “Có phải hôm nay chọn sai nước hoa không? Hôm nay mày xịt nước hoa gì? Jo Malone English Pear? Sao lại xịt loại nước hoa thuần khiết đó? Thiếu nữ như mày vốn dĩ đã đủ thuần khiết rồi, không xịt chút nước hoa gợϊ ȶìиᏂ thì làm sao cua được Thẩm Độ cơ chứ?”
Tận tình khuyên bảo, dạy dỗ một hồi, cuối cùng đã cúp máy.
“Haiz, vào thời điểm mấu chốt vẫn phải nhờ vào quân sư trong nhà là mình.”
Cô lắc đầu rồi uống một ngụm rượu. Nhớ ra chó Dung đã đi vệ sinh, Thẩm Độ còn ngồi bên kia, cô muốn xem thử người đàn ông kia đang làm gì.
Sau đó vừa quay đầu lại.
Tất cả biểu cảm trên mặt chó Lương đều bay sạch.
“…” Còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn là lúc nãy vừa nói đến chức năng tìиɧ ɖu͙© của một người đàn ông, kết quả vừa quay đầu lại, người đàn ông đó đang đứng sau lưng mình?
Thẩm Độ cúi đầu nhìn cô, hơi nhếch môi lên, “Xin chào.”
“… Chào tổng giám đốc Thẩm.” Chó Lương chỉ cảm thấy hai tay hai chân của mình đang run rẩy.
“Cô là bạn của cô ấy à?”
Cô ấy là ai, không cần nói cũng biết.
“Vâng.” Chó Lương gật đầu cứng nhắc.
“Rất hân hạnh được gặp cô.” Thẩm Độ hạ giọng, thái độ lịch sự, trông có vẻ không nổi giận.
Chó Lương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ tổng giám đốc Thẩm này không khó gần như trong tưởng tượng.
Thẩm Độ nhàn nhạt nhìn lướt qua cô ấy, giọng điệu thờ ơ, giải thích cho mình: “Tôi rất bình thường.”
“…”
Nói xong câu đó, anh xoay người đi về phía nhà vệ sinh bên kia.
Chó Lương nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh ta, thầm nghĩ nên dùng điệu bộ nào để cầu xin chó Dung tha thứ mới có thể giữ được tình bạn đang trong bấp bênh đây?