Ở bến tàu Giang Thành, ánh chiều tà dần dần hạ xuống mặt nước biển, màn đêm bao phủ cả chân trời.
Một chiếc thuyền ca nô thật lớn cập bến ở ngoài khơi, đây là chiếc du thuyền từ Giang Thành tới Hong Kong, ba ngày một lần, đa số hành khách đã lên thuyền rồi cho nên bến tàu nhìn vắng vẻ.
Cô dâu nhà họ Cao ăn diện một bộ trang phục thời thượng, kéo theo một chiếc vali nhỏ, bị mấy người lớn tuổi vây quanh, dặn dò này nọ, còn rơi xuống một vài giọt nước mắt, mãi cho tới ca nô phát ra tiếng còi hơi thật dài rồi mới ngừng lại.
Một làn gió lạnh lẽo phất lên từ mặt biển, tuy đã là ban đêm vào mùa hạ, nhưng vẫn mang theo một cảm giác tươi mát.
Phó Niên run run, vì chỉ mặc có vỏn vẹn một bộ sườn xám thêu hoa hải đường rõ ràng là có chút không chịu nổi, cô lập tức nhích người về phía bên cạnh người đàn ông, muốn thân hình cao ngất của anh để che chắn gió.
Khoảng cách ngắn lại nửa inch nên tà áo của bộ sườn xám bay lượn trên ống quần của anh.
Hoắc Tùy Thuyền cảm nhận được bên chân có một chút ngứa ngáy, anh nâng mắt lên, làn váy của sườn xám kia đang tùy tiện phất phơ trên ống quần của anh, khi thì vỗ nhẹ hai cái, sự ngứa ngáy dọc theo đùi lên trên, lan ra xung quanh.
Ánh mắt của anh chậm rãi hướng lên trên, cơ thể của người phụ nữ hơi run rẩy, hận rằng không thể cuộn người mình lại thành một đoàn, lộ ra một nửa cánh tay trắng nõn nổi da gà, cũng giống như bản thân của cô, tinh tế đến mức tìm kiếm một hồi mới có thể nhìn thấy.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú một lúc lâu, từ chỗ làn da đang khẽ run rẩy ở cổ, tới vẻ mặt đang thay đổi dần của cô.
Không biết là do ngứa ngáy hay như thế nào, ngón tay của anh cởi nút áo của âu phục ra, vừa mới cởi được hai ba nút, lập tức nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng.
“Anh Tuỳ Thuyền, em có quà cho anh.” Ánh mắt của Phó Niên chậm rãi nhìn theo động tác tay của anh, nụ cười càng thêm xinh đẹp hơn.
“Em và Ngạn Tề sẽ về lại trường học cũ một chuyến, tới lúc đó em sẽ mang cho anh mấy món ăn vặt yêu thích từ thời đại học.”
Hoắc Tùy Thuyền buông tay xuống, mờ nhạt nói: “Ừ, mau lên thuyền đi.”
Phó Niên nhíu mày, tóm lại cô vẫn cảm thấy hôm nay anh có chút gì đó không thích hợp, từ lúc lên xe tới bây giờ vẫn luôn như vậy khiến ánh sáng nơi đáy mắt của cô phai nhạt đi rất nhiều.
Lúc trước khi cô nói như vậy, khoé miệng của anh chắc chắn sẽ cười tới mức chứa sự dịu dàng mà không dễ gì phát hiện được, tại sao hôm nay lại như vậy?
Cô đang chuẩn bị tiến lên để nói cái gì đó, thuyền lại truyền tới một vài tiếng bóp còi, Cao Ngạn Tề đã kéo cô đi lên thuyền, cô chỉ có thể nhịn xuống sự quái dị trong lòng mình, phất phất tay với mọi người rồi xoay người đi lên thuyền.
Vốn dĩ vợ chồng của chủ tịch tỉnh Cao cũng bận bịu, sau khi con trai mình lên thuyền thì lập tức lên xe riêng rời đi. Lúc đầu ông chủ Phó định nói với Phó Niên mấy câu, kết quả bị bà Phó liếc mắt một cái, ông ta ngượng ngùng rồi cùng rời đi.
Sau khi lên xe, Phó Niên và Hoắc Tùy Thuyền đều ngồi ở hàng ghế sau, Trần Tam nghe lời khởi động xe hơi, dọc theo đường quốc lộ chạy về biệt thự nhà họ Hoắc.
Không biết có phải vì trời tối hay không, nhưng mà khi đi ra từ bến tàu cũng không thấy người nào, xe qua lại cũng rất ít, Trần Tam cảm thấy có chút không hiểu được.
Biểu cảm của người đàn ông có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, híp mắt lại, hai bên đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên trên mặt anh, sáng tối đan vào nhau, Phó Niên đưa mắt nhìn anh vài cái, lời đang muốn nói tới miệng lại phải nuốt trở vào.
“Có việc gì?” Âm thanh trầm thấp vang lên bên trong xe.
Ánh mắt kia hận rằng không thể dính lên trên mặt anh, làm sao mà Hoắc Tùy Thuyền có thể không phát hiện được?
“Anh…” Một chữ ở trong miệng của Phó Niên một hồi lâu vẫn không nói ra được, nhưng vẫn quyết định nói ra nghi ngờ trong lòng mình, chẳng sợ đây không phải là thời điểm tốt nhưng do dự cũng đã hơn một năm rồi cô chắc chắn là mình muốn hỏi.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Cô ngước mắt nhìn anh, cổ họng nhỏ nhẹ nói ra: “Lúc đó… sao anh lại cưới em?”
Hoắc Tùy Thuyền rũ mắt xuống, buồn bực nghiêng đầu, âm thanh của người phụ nữ thật nhỏ, mang theo nhiều sự mong đợi, giống như đôi mắt của cô, ánh mắt óng ánh kia của cô khiến cho người ta hơi không dám nhìn thẳng.
Anh rũ mắt xuống, đáy mắt bao trùm cả một tầng bóng tối nói: “Này…”
Lời nói còn chưa dứt, một viên đạn đã xuyên qua cửa kính xe, bắn vào bờ vai của anh, trong chớp mắt máu tươi trào ra!”
“Chồng!”
“Ông chủ!”
Hai người bên trong xe đồng thời kêu lên một tiếng sợ hãi, Hoắc Tùy Thuyền đè lại chỗ vết thương ở bả vai đang chảy máu của mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc một âu phục màu đen ngồi ở xe hơi phía trước, trong bóng tối, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, ống súng nghiêm nghị trong tay tối đen đối diện với anh.
Hoắc Tùy Thuyền sợ hãi, rống to lên: “Nằm sấp xuống, quay đầu xe lại!”
Nói xong anh lập tức kéo Phó Niên nằm xuống đệm, dựa vào chiếc ghế nhựa ít ỏi kia để che chắn cho thân thể.
Nhưng mà những viên đạn vẫn đùng đùng phóng tới, sau một rừng súng mưa đạn, thân xe trong suốt “Cạch cạch” vài tiếng rồi tất cả vỡ thành những mảnh nhỏ, từng viên đạn xẹt qua bên cạnh người của họ, xe cũng đã run chuyển mạnh mẽ.
Trần Tam ngồi xổm xuống đánh tay lái, anh ta cũng đã sớm không thể khống chế chiếc xe nên nó di chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường cái, chiếc xe ở phía sau mau chóng đuổi theo.
Lúc này, chỉ nghe thấy nghe thấy tiếng rên lên, Hoắc Tùy Thuyền lại trúng đạn một lần nữa, máu ồ ạt chảy ra từ bả vai anh, ướt sũng khắp quần áo.
“Chồng…”
Phó Niên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông dựa vào trong không gian nhỏ hẹp, tay nhuộm đầy máu tươi đỏ thẫm, mồ hôi đổ đầy đầu. Cô bụm chặt miệng mình, âm thanh nức nở cùng với nước mắt cứ tuôn ra, len ra từ khe hở của ngón tay.
Ở phía sau, chiếc xe đã đuổi theo bọn họ, chạy song song, người đàn ông ở vị trí tay lái giơ súng lên, một tiếng "Đùng"!
“Chồng ơi cẩn thận!”
Đầu óc của Phó Niên quay cuồng, cơ thể đã tự động nhào vào người anh, vào lúc viên đạn sắp bắn trúng cô, một viên đạn từ phía sau bay tới, hai đầu viên đạn ở giữa không trung đâm vào nhau tỏa ra một tia xẹt lửa.
Sau đó chỉ còn nghe vài tiếng “Đùng đùng đùng!” mấy người đàn ông kêu la thảm
thiết, bất chấp mình đang làm nhiệm vụ, bỏ xe lại rồi chạy trốn.
Trần Tam thấy tình hình như thế lập tức quay tay lái, rẽ đi vào một đường khác.
Sau đó anh ta liếc mắt một cái, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, bên mặt là một vết sẹo dài lạnh đến thấu xương.
Anh ta đang nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong tay là cây súng với miệng súng còn đang bốc khói tối đen.
Trần Tam không dám nhìn thêm mà chỉ quay đầu mau chóng lái xe, sự hoảng hốt trong lòng vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Hoắc Tùy Thuyền ngồi ở ghế sau, ngơ ngác mà ôm người trong lòng ngực của mình đã bị doạ cho tới mức ngất xỉu, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy sự khϊếp sợ.