“Mẹ ơi, sao bố không thường xuyên trở về vậy ạ, ông ấy cũng không bao giờ cười với con?” Bé Tùy Thuyền bảy tám tuổi, mặc vest thắt cà vạt hỏi mẹ của cậu.
Cậu không hiểu gì về yêu thương mà chỉ biết rằng bố chưa từng hỏi thăm về bài tập của cậu, gặp mặt thì cũng chỉ nhìn thoáng qua cậu.
Không giống như bố của Phó Du và Ngạn Tề, mặt đầy hiền hòa, ân cần hỏi han, lúc trời mưa còn lái xe đến trường học để đưa đón, miệng thì suốt ngày gọi con trai, con gái cưng.
Cậu cũng rất muốn bố sẽ đối xử với cậu như vậy.
“Việc ở trong quân đội nhiều như vậy, chờ bố của con rảnh rồi thì sẽ trở về thăm con thôi.” Người phụ nữ len lén lau đi dòng nước nơi khóe mắt, vỗ về cậu bé trai.
À, thì ra là như vậy, thế thì cậu phải cố gắng để san sẻ với bố mới được.
Vì vậy, bé Tùy Thuyền càng ngày càng cố gắng, sự khen ngợi của thầy giáo trong trường học chỉ là một phần, luyện võ cưỡi ngựa càng ngày càng vượt xa bạn bè cùng lứa, chỉ mong bố có thể khen ngợi cậu, lúc gặp mặt tốt nhất là bố có thể cúi thân thể cao ngất của mình để xoa đầu cậu, như thế cậu đã rất vui vẻ rồi.
Nhưng một năm này trôi qua rồi lại một năm khác, cho dù cậu đã làm tốt như thế nào, bố của cậu vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt đó, những chuyện dù lớn dù nhỏ trong quân đội cũng đều quan trọng hơn bài tập của cậu, cũng hơn cả việc cậu bị bệnh.
Bé Tùy Thuyền dần dần ép bản thân phải quen với việc tính tình của bố là như vậy. Mặc dù vẻ mặt lạnh lùng nhưng chắc chắn cũng quan tâm tới cậu như mẹ vậy.
Cho đến khi, lúc cậu mười năm tuổi, Hoắc Tùy Thuyền nhìn thấy bố cậu dắt một bé trai tầm ba bốn tuổi, lúc bước qua dinh thự cũ bị vấp bậc cửa một tí, run rẩy mà té xuống đất.
“Diễn Chi, con trai ngoan, bị té rồi sao? Để bố xem thử nhé.” Hôm nay người bố vẻ mặt oai phong mà cậu vẫn luôn tôn trọng đã thay đổi tràn đầy sự yêu thương, vì một vết thương nhẹ này mà muốn hủy đi toàn bộ bậc cửa của dinh thự.
Mà người phụ nữ tràn đầy sức sống, nét mặt ngượng ngùng đứng bên cạnh cùng với người mẹ đang nước mắt lưng tròng, ngập ngừng không nói gì đã tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Ngay tại khoảnh khắc đó, sét đánh giữa trời quang!
À, thì ra không phải bố cậu không biết cách yêu thương người khác mà chỉ là do không thương cậu với mẹ mà thôi.
Lúc đi từ cầu thang xoắn ốc đến sảnh lớn, những kí ức đã bị phủ bụi rất lâu, được anh cố gắng che giấu đi lại một lần nữa hiện ra trong đầu của Hoắc Tùy Thuyền.
Trong giờ phút đã ngà ngà say này, dường như vũng nước đυ.c từ vùng đầm lầy hôi thối một lần lại một lần nữa mà giội về phía anh, muốn kéo anh vào đầm lầy sâu thẳm mà không ngừng văng vẳng bên tai anh.
Anh là một kẻ không xứng được yêu thương!
Dù có làm nhiều như thế nào đi nữa thì có ích lợi gì chứ? Người bố mà anh cho rằng rất kiêu căng không cần anh, vốn dĩ không cần anh!
Người mẹ hiền hậu bởi vì sự áp bức và nhục nhã đó mà treo cổ trên xà nhà, sắc mặt bà tái nhợt đến đáng sợ, vết hằn màu đen trên cổ, thi thể lạnh đến tận xương tủy.
Kể từ đó, bà không còn quan tâm chăm sóc mà bỏ lại đứa con chưa nên người là anh.
Còn nhớ loại cảm giác đó không? Bầu trời trắng xóa, tiếng khóc than không ngừng nghỉ, còn có gương mặt dù có nằm mơ cũng sẽ bị dọa cho thức giấc.
Cùng với đàn kiến rậm rạp chằng chịt, bò quanh cơ thể anh, nó muốn bò từ tay anh rồi bò vào trong lỗ mũi, vào trong miệng…
Nhìn đi, đây là món đồ cuối cùng mà bà để lại cho anh, bà cũng không còn cần anh nữa!
Anh là một kẻ không xứng để nhận được sự yêu thương!
Lúc đã đi đến sảnh lớn, trong đầu Hoắc Tùy Thuyền tràn ngập tiếng nói, có một giọng nói ma mị không ngừng đầu độc bên tai anh, rõ ràng xung quanh tràn đầy tiếng cười nói nhưng anh không nghe thấy được gì cả.
Chỉ có mỗi giọng nói kia, câu nói đầu độc đó, muốn giẫm anh thật mạnh dưới bàn chân, đẩy anh tới vực sâu thăm thẳm.
Không! Anh không phải!
Đôi mắt của Hoắc Tùy Thuyền dần dần đỏ lên, đèn treo bằng thủy tinh sáng chói ở xung quanh, đám người huyên náo, tiếng nhạc xa hoa, toàn bộ đều đang quay cuồng trong mắt anh, dần dần trở nên đen tối.
Anh siết thật chặt nắm đấm chống lên cây cột, trong đáy mắt là sự cố chấp đến điên cuồng, anh không phải! Có người thích anh mà!
“Anh Tùy Thuyền, anh cứ yên tâm, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“Anh là người mà em quan tâm nhất, Ngạn Tề cũng không quan trọng bằng anh, lúc anh buồn thì Du sẽ lập tức đến bên cạnh anh.” Trên nơi đặt linh cữu, một bé gái mặc váy trắng, trên tay cầm mũ cánh chuồn, đôi mắt đỏ lên, móc tay với cậu nói đảm bảo.
Câu nói đó, nụ cười đó cùng với hạc giấy được đặt trong phòng của cậu, từng con từng con đều tràn ngập thuốc nhuộm, vẽ những mặt cười nguệch ngoạc.
Đủ mọi màu sắc, cùng với nụ hoa mãi mãi không héo tàn.
Từ đó, đoạn thời gian tối tăm ngột ngạt đó cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng loang lổ yếu ớt, kiến trì muốn kéo cậu ra khỏi màn đêm u ám.
Nhìn đi, có người thích anh mà!
Hoắc Tùy Thuyền chợt ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh, tìm tia sáng đã từng chiếu rọi mình, tìm đến nụ cười nơi khóe miệng của cô ấy…
Nhưng mà, sau khi đã tìm được bóng dáng ấy, con ngươi của người đàn ông này lại co rút đi, sự trông chờ trong đáy mắt có hơi biến mất.
Cô bé từng nói rằng sẽ mãi mãi soi sáng cho anh bây giờ đang khiêu vũ cùng với chồng của cô ấy ở bên trong sàn nhảy, nụ cười của cô ấy, sự ấm ấp trong đáy mắt vẫn như cũ, hoặc có lẽ còn hơn thế.
Chỉ là… cô ấy không còn soi sáng cho anh nữa!
Suy cho cùng, cũng chỉ là lời nói bông đùa mà thôi. cũng chỉ có mình anh tưởng thật.
Tâm trạng khát khao kia dần dần chìm vào trong đáy nước, ngưng tụ thành một đầm lầy chết chóc.