Phố xá vừa lên đèn, ánh đèn neon trên đường Thái Bình Nam rực rỡ chói mắt, chắc có lẽ rằng đây là con đường phồn hoa nhất ở Giang Thành này.
Chỗ này giáp với sông Phổ, có rất nhiều doanh nghiệp lớn và tiệm tạp hóa tập trung ở đây, số lượng xe kéo và xe hơi tư nhân qua lại mỗi ngày ở nơi này nhiều vô số kể, những người đi đường đều ăn bận rất sành điệu, giai điệu bay bổng du dương từ trong máy phát nhạc Paramount cứ vang vọng ra ngoài.
“Chú Trương, chú quay về đi, không phải trong nhà có người bị bệnh rồi hay sao, chú về trước chăm sóc đi.” Sau khi Phó Niên từ trong xe bước xuống, hơi cúi người xuống nói với tài xế, nhìn thấy vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng của người hơn bốn mươi tuổi, cô nở nụ cười trấn an: “Không sao đâu, sau khi con với Nguyệt Thiền đi dạo xung quanh công ty thời trang xong thì sẽ đi xe kéo tay về.”
Sau khi chú Trương nghe vậy xong thì vô cùng biết ơn mà lái xe rời khỏi đường Thái Bình Nam.
Hai người chủ tớ men theo bậc thềm bằng đá đi vào bên trong công ty bách hóa Tường Vân, trên đỉnh công ty được trang trí theo kiểu cung điện, trên tường có khắc nổi những con rồng vàng rực rỡ, có chỗ được ốp vài tấm gương soi cả người, trên giá treo đầy âu phục và sườn xám, rực rỡ muôn màu.
Trước giờ Nguyệt Thiền chưa từng thấy qua nơi nào đẹp như vậy, đôi mắt nhỏ mở to hết cỡ, cả đường đi cứ nhìn trái nhìn phải, không ngớt lời khen ngợi. Phó Niên thấy vậy chỉ lén lút cười thầm, đột nhiên nhớ lại chuyện chạy đến quán trà nghe đọc sách lúc trước.
Người đọc sách đó gõ vào tấm ván gỗ, miêu tả dáng vẻ của của bà Lưu lúc bước chân vào khu du lịch, chắc cũng giống như dáng vẻ bây giờ của cô ta.
“Cô chủ, cô có muốn thử bộ âu phục kia không?” Nguyệt Thiền đẩy đẩy cánh tay của Phó Niên, vì kích động nên giọng nói của cô ta càng thêm lanh lảnh.
Cô đồng ý đi qua xem, trong tủ kính bày hàng có treo một bộ âu phục bằng ren màu hồng rực rỡ, tay áo, và cổ áo còn được may thêm bèo nhún vào, đẹp không thể tả.
Phó Niên ngắm nhìn hồi lâu, đến khi ánh nhìn hâm mộ của cô vụt tắt thì cô mới lắc đầu, cô không muốn bị người khác nói bản thân trở thành cái bóng của Phó Du nữa, hơn nữa đây là trong buổi tiệc sinh nhật của cô ta.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hai người họ ăn bận giống nhau một chút, thì đám người làm cứ liếc ngang liếc dọc, miệng không ngừng bàn tán chuyện gà bay lên cây biến thành phượng hoàng.
Cực khổ lắm cô mới thoát thân khỏi những tháng ngày như thế, sao lại có thể quay trở lại được chứ?
“Chúng ta đi xem sườn xám thử đi.” Phó Niên thu lại ánh nhìn, kéo Nguyệt Thiền đi đến quầy hàng bên cạnh.
Tối hôm qua, Hoắc Tùy Thuyền có đưa cho cô một khoản tiền, bảo cô đến công ty thời trang chọn vào bộ đồ, sắp đến sinh nhật của Phó Du rồi. Cô nhìn thái độ lạnh lùng của người đàn ông, ngập ngừng hồi lâu, rồi cũng lấy tiền quay về.
Thực ra Phó Niên muốn nói là bản thân cô cũng có tiền, từ nhỏ tới lớn cô cũng tích góp được một ít.
Nhưng lời đến miệng rồi lại không nói ra được, cô sờ sờ tờ tiền trong tay, đột nhiên có chút cảm động.
Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ cho cô bất kỳ thứ gì cả, đây là lần đầu tiên, vậy là Phó Niên nhét tờ tiền nhỏ đó vào trong một cái hộp, lấy tiền bản thân tích góp được đi mua đồ.
“Cô chủ, bộ này đẹp lắm nè.” Lời khen ngợi của Nguyệt Thiền đã kéo Phó Niên vốn đang ngây người trở về hiện thực.
Cô soi mình trong gương thử quần áo, cô đang mặc một cái sườn xám hoa màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo len mắc xích dệt kim, cô ép chặt người mình, phía trước nhô ra, phía sau cong lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Người của cô cũng không phải là quá đẫy đà, có chút mảnh khảnh, nhưng mặc sườn xám là vừa đẹp, đôi chân thon thả trắng ngà như ngọc như ẩn như hiện bên tà sườn xám, quyến rũ vô cùng.
Phó Niên cũng không ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bản thân có thể thích nghi với việc mặc sườn xám, lúc trước còn cảm thấy miếng vải chật chội đó làm người ta xấu hổ chết đi được nữa, Nguyệt Thiền đứng ở bên cạnh nóng lòng thúc giục, thật sự là xinh đẹp động lòng người, như hoa như ngọc, đẹp tựa tiên nữ.
Phó Niên liếc nhìn Nguyệt Thiền một cái, nói với nhân viên của hàng đang đứng bên cạnh: “Cứ lấy bộ này đi.”
Lúc ra ngoài cửa lớn của công ty bách hóa, trời đã tối mịt rồi, xung quanh trở nên náo nhiệt hơn, xe kéo tay và người đi qua đi lại nườm nượp. Lúc này cuộc sống về đêm ở Giang Thành phồn hoa mới thực sự bắt đầu.
Hai chủ tớ không gọi xe kéo tay ở đường Thái Bình Nam, mà đi bộ đến trước một đoạn, đi qua khỏi công ty bách hóa, sẽ nhìn thấy vài quán ăn, quán ăn nằm trên con đường phồn thịnh nhất, dĩ nhiên khách khứa sẽ kéo đến nườm nượp.
Có mấy nhân viên quán ăn đặt vài chiếc ghế đẩu ngay trước cửa, người ngồi đợi cũng rất đông.
Nguyệt Thiền đi được mấy bước mới phát hiện người đi bên cạnh cô ta đã đứng im tại chỗ, lúc cô ta quay lại thì nhìn thấy cô chủ của mình đang nhìn vào mấy quán ăn, có chút buồn bã ẩn trong gương mặt nhỏ nhắn bị ánh trăng che khuất.
Không hiểu sao khóe mắt của Nguyệt Thiền có chút cay cay: “Cô chủ, sao cô không nói với chú là cô muốn mở quán ăn? Nếu như cô nói với chú, nói không chừng…”
Cô ta biết rằng cô chủ của cô ta luôn muốn mở một quán ăn, thậm chí đã dành dụm tiền từ hơn mười năm nay rồi, tiền hàng tháng ít ỏi cứ tích góp từ năm này qua năm nọ, thêu giày hoặc làm lót giày cho người khác, chỉ là để mở một quán ăn thuộc về bản thân mình ở hai bên đường.
Nhưng giá thuê mặt bằng của các quán ăn nổi tiếng ở Giang Thành mỗi ngày một đắt, cứ tích góp như cô thì tích góp đến bao giờ chứ?
Chú có nhiều tiền ở Giang Thành như vậy, cứ tùy tiện lấy ra một khoản tiền là có thể mở được mấy cái quán ăn rồi.
“Chuyện bản thân muốn làm thì phải tự mình làm mới có ý nghĩa.” Phó Niên rút lại cái nhìn ngưỡng mộ, đôi mắt cô long lanh sáng ngời, hệt như một viên đá quý chìm trong bể nước, giọng nói của cô có chút hứng khởi: “Tôi tích góp cũng gần đủ rồi, ông chủ của quán ăn ở đường Tây Hoa nói với tôi…”
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy mấy tiếng bóp còi, quay đầu lại nhìn, có mấy chiếc xe hơi gia đình màu đen cực kỳ có khí thế. Chiếc xe nhìn có vẻ rất sang trọng, ở nhà họ Hoắc, cô từng nhìn thấy qua rồi.
Rõ ràng phía trước còn có mấy người đàn ông mặc áo khoác màu đen đi qua đi lại, nhưng người ngồi trong xe có vẻ không còn kiên nhẫn nữa rồi, liên tục bóp kèn ting ting ting mấy lần, sau đó nổ máy xe chạy đi, như thể không quan tâm liệu có tông phải người đi đường nào hay không.
Người ở hai bên đường lên tiếng chửi bới, hoặc chỉ trỏ. Lúc Phó Niên định không nhìn nữa, thì bỗng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế phụ trong chiếc xe đó.
Anh ta mặc một bộ quân phục, hầu như cả khuôn mặt anh ta đều bị bóng tối che khuất, nhưng lại có thể nhìn rõ vết sẹo sâu ở một bên mặt của anh ta, từ tai kéo dài đến dưới cằm, tại thành mấy điểm nhấn trên gương mặt góc cạnh của anh ta.
Sẹo sao?
Tim của Phó Niên đập mạnh, cô không kiềm được mà tiến về phía trước mấy bước, lời trong miệng còn chưa kịp nói ra thì chiếc xe đã chạy đi xa rồi.
“Có chuyện gì vậy cô chủ?” Nguyệt Thiền thấy hành động của cô chủ cô ta có chút khác thường, bước lên trước hỏi.
“Không có gì đâu, có lẽ là nhìn nhầm người thôi.” Phó Niên cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng mình, lắc lắc đầu.