“Đau… sắp đau chết em rồi…”
Trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa phía sau, Phó Du ngồi trên ghế đẩu, cánh tay phải bị thương đặt trên bàn để bác sĩ bó thuốc, cô ta ấm ức ngẩng đầu nhìn Cao Ngạn Tề: “Ngạn Tề, có khi nào tay em sẽ bị sẹo không, vậy sau này làm sao chơi đàn piano được đây?”
Dáng vẻ mỏng manh, đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô vợ xinh đẹp khiến Cao Ngạn Tề vô cùng đau lòng, anh ta ôm đầu cô ta tựa vào trong lòng ngực của mình, nói chắc như đinh đóng cột: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo đâu.”
Sau khi bị bỏng, anh ta nhanh chóng cho người đi tìm bác sĩ đến, ở trên đường Hoa Nam, có một tiệm thuốc Đông Y nổi tiếng gần xa. Cao Ngạn Tề mạnh tay chi tiền để mời bác sĩ Trương có uy tín vào đạo đức cao đến, tiền thù lao đủ để mở tiệm thuốc nửa tháng.
Bác sĩ Trương cũng bị dọa đến hết hồn, còn tưởng là gặp phải chứng bệnh khó chữa gì, người già hơn sáu chục tuổi này nên vội vàng ôm hộp đựng thuốc chạy đến, kết quả là sau khi nhìn thấy vết bỏng nhỏ bằng lòng bàn tay trên tay của Phó Du, ông ta chỉ đành lắc đầu mấy cái.
“Cậu chủ Cao, bà chủ cũng không bị nặng lắm, chỉ là nên chú ý không để dính nước mấy ngày là được.” Bác sĩ Trương đóng hộp thuốc lại, trấn an nói.
Cao Ngạn Tề gật đầu cảm ơn, tiễn ông ta ra khỏi vườn hoa phía sau.
“Cô chủ à, em cảm thấy Phó Niên chính là muốn gây khó dễ cho cô đó.” Một người phụ nữ mặt tròn, trên người mặc đồ người làm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy bác sĩ đi ra ngoài rồi, không nhịn được mà châm chọc nói.
“Nói không chừng là cô ta cố tình làm cô bỏng đó.”
“Đủ rồi đó, Đan Quế, đừng có đổ oan cho người khác!” Sau khi tiễn bác sĩ đi được mấy bước thì Cao Ngạn Tề quay đầu trở về, sau khi nghe thấy mấy lời này của người làm thì anh ta liền cau mày: “Lúc đó là do hai người họ bất cẩn cùng cầm vào một ly trà nóng, nói không chừng người ta cũng bị bỏng rồi.”
Tuy rằng anh ta đau lòng vì cô vợ xinh đẹp của mình bị thương, nhưng anh ta cũng không thể không nói lý lẽ mà nói ra những lời giả dối được.
Đan Quế cúi đầu mím chặt môi, cô ta là chướng mắt Phó Niên, vậy thì đã sao? Cô ta và mẹ của cô ta đều thấp hèn như nhau, đều là con gái của người làm, dựa vào đâu mà cô ta lại có thể chuyển mình làm bà chủ cơ chứ? Có hơn gì ai đâu chứ?
Dĩ nhiên Phó Du cũng không muốn nói tiếp chuyện này, cô ta tựa vào trong lòng của chồng mình, dặn dò nói: “Đan Quế, em đi lên phòng khách lấy cho tôi mấy miếng bánh gato đi, bị thương rồi nên muốn ăn đồ ngọt.”
Nói xong thì ngẩng đầu nhìn Cao Ngạn Tề, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
...
Lúc bác sĩ Trương vừa đi ra ngoài đường cái, ngay lúc đang chuẩn bị gọi xe kéo tay quay về phòng khám, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại quay đầu đi vào trong nhà họ Hoắc, sau khi hỏi han vài người làm, thì đi vào trong phòng khách.
“Ông chủ, lô vải vận chuyển ra Bắc đó của chúng ta, bị chặn lại ở bến đò sông Hoài.”
Trong phòng khách, một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh ghế sô pha, lễ phép cúi người báo cáo với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
“Hiện giờ tình hình Nam Bắc có chút căng thẳng, nói không chừng có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, chúng ta có nên rút chuyện kinh doanh ra khỏi miền Bắc trước hay không?”
Ngoài mặt thì quan hệ Nam Bắc có vẻ hòa hợp với nhau, nhưng thực ra là vô cùng nguy cấp, Đại soái Tiêu ở miền Bắc cũng không phải hạng người tốt lành gì, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào miếng thịt miền Nam này như hổ đói, nói không chừng sẽ cho quân đổ bộ xuống miền Nam bất cứ lúc nào.
Còn bố của người này, chính là đốc quân Hoắc của Giang Thành, lúc mà đánh giáp lá cà, dĩ nhiên sẽ nằm kèo dưới rồi.
Trần Tam lén nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha một cái, trong tay anh đang kẹp một điếu xì gà, vẫn chưa được châm lửa, điếu thuốc cứ chuyển động qua lại trong tay anh.
Đây là thói quen lúc suy nghĩ của anh, Trần Tam im lặng đứng ở bên cạnh.
“Lô hàng đó cứ rút về kho ở Diêm Thành trước đi, còn việc kinh doanh ở miền Bắc tạm thời đừng làm gì cả.” Rất lâu sau, Hoắc Tùy Thuyền mới lên tiếng.
Lúc mà anh ngước mắt lên dặn dò Trần Tam, để ý thấy có người đang cầm hộp thuốc đứng ở một bên cửa, thế là vẫy tay vài cái.
Trần Tam hiểu ý, rời khỏi phòng khách.
“Tay của cô Du thế nào rồi?”
Vừa đi đến bên cạnh ghế sô pha, bác sĩ Trương nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông, là giọng nói khàn và nhỏ sau khi hút thuốc, nghe cứ như giọng đàn ông phát ra từ trong máy hát đĩa vậy.
“Cô Du không sao, mấy hôm sau cô ấy sẽ khỏi.” Bác sĩ Trương đặt hộp thuốc xuống đất, sau khi thấy người đàn ông gật đầu, ông ta cũng không vội vàng rời đi. Ông ta suy nghĩ một hồi, lựa lời mà nói: “Có cần kê thuốc ngừa thai cho bà chủ uống tiếp hay không? Cậu đừng trách ông già này nói thẳng, bên trong có mấy vị thuốc như xạ hương, hoa hồng tây tạng... rất có hại đối với sức khỏe của người phụ nữ.”
Ông ta ngước mắt nhìn góc nghiêng góc cạnh sắc sảo của người đàn ông, trong phòng tối, ánh mắt bị hàng mi dài che khuất một nửa đó còn trở nên lạnh lẽo hơn, bác sĩ Trương nói tiếp.
“Bà chủ thuộc kiểu người thuộc thể hàn rất nặng, có lẽ lúc nhỏ để lại bệnh căn. Nếu còn uống thuốc như vậy, có lẽ... Có lẽ cả đời này rất khó mang thai, vẫn kê thuốc cho bà chủ nữa sao?"
Lúc nói mấy chữ phía sau, rõ ràng là ông ta thấp giọng dần, trong giọng nói có chút xấu hổ, bổn phận của bác sĩ chính là trị thương cứu người, vậy mà ông ta lại ở đây làm hại tính mạng người khác.
Hơn nữa, mấy năm này, ông ta cũng không phải là chưa từng tận mắt nhìn thấy chuyện ân oán của người có tiền, yêu hay hận chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát. Trong lòng ông ta cũng sợ sau này Hoắc Tùy Thuyền sẽ đổ món nợ này lên đầu phòng khám của ông ta, bởi vậy mới cẩn thận hỏi han như thế.
Hoắc Tùy Thuyền mím môi không nói lời nào, có mấy tia sáng mờ ảo hiện lên trong mắt của anh, khi nghe đến mấy chữ “rất khó mang thai”, trong đầu người đàn ông lại lóe cảnh tượng trong phòng sách lúc sáng sớm.
Ngón tay mềm mại của người phụ nữ đó nắm chặt lấy một góc bàn đọc sách, rõ ràng trong đôi mắt ươn ướt đó hiện lên vẻ run sợ vô cùng, nhưng vẫn tin tưởng, lắc đầu, xin anh nhẹ nhàng một chút.
Bác sĩ vẫn đang đợi câu trả lời từ anh, lại nhỏ tiếng hỏi lại lần nữa, sau khi Hoắc Tùy Thuyền hoàn hồn trở lại, mở miệng nói: “Cứ như cũ.”
Hai người đều không cảm nhận thấy, có một người mang đôi giày thêu trốn ở một bên cửa, sau khi nghe bọn họ nói chuyện xong, thì lặng lẽ chạy ra ngoài.