Hạo Nguyên chỉ về phía cửa: "Ra ngoài rồi."
Cuiyo lại ấn Đường Thiến đang định đứng lên xuống: "Em gái, hôm nay em bất thường vậy, đội trưởng rốt cuộc làm gì em? Ban nãy nhìn hai người ở bên kia nói gì đó cơ mà."
Đường Thiến trợn mắt nhìn ra cửa, phun ra một câu: "Anh ta tẩy não tôi."
Mọi người: "..."
Hạo Nguyên sững người hồi lâu, vẻ mặt như nhìn đứa ngu, hỏi: "Tẩy não em cái gì? Để em nhập đạo gì cơ?"
Đường Thiến liếc mắt nhìn cậu: "Anh có bị ngu không, còn đạo gì đấy, thì một chuyện rất phi lý ổng lại phân tích với em thành hợp lý, hơn nữa tôi còn ngu ngốc tin tưởng chứ."
Ba người cùng tỏ vẻ cảm thông, đồng thanh nói: "Chuyện này rất bình thường mà? Với chỉ số thông minh của em, bị tẩy não là chuyện cực kỳ bình thường luôn ấy."
Đường Thiến: "..."
Hiện tại đang có trào lưu ngôn ngữ cơ thể thêm phép tâm lý xuyên thấu à.
Vốn Đường Thiến còn tưởng Zex chạy trốn cô, kết quả giờ mới biết được là người ta đi hố gái.
Lấy cớ là: Hôm qua Đàm Tương Tương rót rượu cho anh, gây ra vài hiểu lầm, cho nên mua chút đồ ăn vặt và hoa quả, chia cho mọi người, đặc biệt là Đường Thiến, trực tiếp đặt túi to đầy đồ ăn vặt lên mặt bàn cô.
Đường Thiến ngẩng đầu thấy vẻ mặt không tình nguyện của Tương Tương.
Thấy Đường Thiến ngẩng lên, cô nàng bĩu môi xụ mặt nói: "Ê, cho chị, đội trưởng dặn em mua riêng cho chị, đều là đồ bình thường chị thích ăn."
Đường Thiến kinh ngạc nhìn Zex vừa ngồi xuống bên cạnh, lại rướn người lên, vạch túi nilon nhìn xem, ôi đậu, đúng là cô vẫn hay ăn.
Cô ngơ ngác nhìn Tương Tương cười: "Cảm ơn."
Tương Tương hơi bất lực bảo: "Không cần cảm ơn, đây là chuyện em phải làm. Muốn cảm ơn thì chị cảm ơn đội trưởng nhà mình ấy. Đây đều là do anh ấy chọn."
Nói xong cô nàng xoay người đi, trước khi đi còn lườm Zex sau lưng một cái.
Trong lòng thầm mắng, đúng là ngu ngốc, chẳng nói rõ với người ta, ai có thuật đọc tâm đâu, sao mà biết được.
Vốn yêu thích người ta chỉ cần một câu bày tỏ, mà anh làm vậy, vừa không tốt cho câu lạc bộ Suii, vừa lo dọa sợ con gái nhà người ta, còn nói gì mà nếu Đường Thiến không đồng ý, sau này cũng không thể làm đồng đội nữa, thật đúng là nhọc lòng.
Để ông anh thấy cái bộ dạng béo núc ních ăn không nổi của Đường Thiến, tham ăn gần chết, kiếp này bỏ thôi anh ơi, hừ.
Đường Thiến lại nhìn Tương Tương kiêu ngạo ngẩng mặt lườm Zex một cái, rồi đi ra ngoài.
Sao Đường Thiến cứ thấy cô nàng có vẻ đắc ý thế nào đó?
Buổi tối, Zex thật sự đưa cô tới quán ăn cô vẫn nhắc tới để ăn tôm, lúc này là bảy giờ tối sau giờ cơm.
Cho nên chỉ có hai người họ, vốn những người khác cũng muốn theo, kết quả bị một ánh mắt của Zex dọa chạy đi ăn đậu hũ ma bà của dì làm.
Đường Thiến vẫn luôn muốn ăn, cho nên cũng không nghĩ nhiều, đi trên đường thấy bán kẹo hồ lô, còn làm nũng để anh mua kẹo cho.
Hôm nay nhất định phải ăn nhẵn túi của anh.
Nhưng đội trưởng hôm nay, Đường Thiến cứ cảm thấy sai sai chỗ nào, Đường Thiến nhớ là anh rất ghét đi dạo phố.
Lần đầu theo cô đi mua quần áo, cuối cùng xách cổ cô đi thẳng, từ đó về sau, hầu như không bao giờ quay lại nữa.
Hôm nay lại khác hẳn, bất kể cô làm gì, Zex đều lặng lẽ đi theo sau, thấy cô muốn ăn gì, không cần nói ra, cứ thế mua mua mua.
Tuy vẻ mặt vẫn khó ở như vậy, nhưng trên phương diện ăn uống, Đường Thiến cũng không so đo với anh nữa.
Kết quả, chờ Đường Thiến băng qua phố đi bộ tới quán ăn, cảm giác đã no đến bảy tám phần rồi.
Hơi tủi thân quay đầu hỏi anh: "Đội trưởng, bữa tôm hùm này, mình có thể nợ trước được không?"
Zex nghi hoặc nhìn cô: "Sao vậy?"
Đường Thiến ngượng nghịu gãi đầu: "Tôi ăn vặt no mất rồi."
Zex kinh ngạc: "Hơn mười đồng em đã no rồi á?"
Đường Thiến: "Phố đi bộ Đức Hoa ăn vặt ngon lại không đắt."
Zex thấy vẻ mặt còn muốn lượn thêm một vòng của cô mà không khỏi buồn cười, vỗ vỗ sau gáy cô.
"Đi thôi, coi như bữa này tôi nợ, đi phố đi bộ xem còn đồ ăn gì ngon."
Đường Thiến hưng phấn nói: "Tôi muốn ăn cà om dầu."
Zex: "Sao nãy không nói?"
Đường Thiến ngượng ngùng cười ha ha: "Tôi không đem tiền, để anh trả thấy hơi ngại."
Zex phì cười: "Ngại cái gì, tôi có tiền, nuôi em, dư dả."
Đường Thiến không nghe kỹ, cho rằng anh nói tối nay có tiền mời cô ăn vặt, lại không nghe ra trong lời nói của anh còn ẩn ý.
Cả buổi tối, Đường Thiến ăn rất thỏa mãn, vì huấn luyện, đã lâu rồi cô không ra ngoài lúc 6, 7 giờ, đừng nói đến ăn vặt.
Bình thường đều huấn luyện tới một giờ sáng, khi đó đa phần các hàng quán chợ đêm đều đã đóng cửa.
Sau một giờ, chỉ còn lại lác đác mấy quán vỉa hè.
Hôm nay đặc biệt đội trưởng còn đưa cô đi, cuối cùng hận không thể ôm cái bụng tròn vo quay về câu lạc bộ.