Đường Thiến: "Ế? Thằng nào mặt dày quá vậy?"
Lúc cô nói, không hề chú ý tới Zex bên cạnh thoáng cái mặt đen sì.
Vốn đang nhìn trộm đội trưởng, Cuiyo bỗng nhiên thấy được, cười trộm trong lòng một cái rồi lẳng lặng thu dọn đồ đạc tìm Read.
Đường Thiến không hỏi rõ, thấy Cuiyo không nói gì đã đi, đang tính theo sau, cổ áo đột nhiên bị giữ.
Quay đầu nhìn lại, không phải Zex còn ai vào đây nữa.
Đường Thiến cau mày, bất mãn hét lên: "Này, anh làm gì đấy, buông ra, tôi có chuyện muốn tìm Cuiyo."
Sắc mặt Zex không tốt, thấp giọng nói: "Đi ăn cơm."
Đường Thiến: "Đợi xíu đi luôn, tôi chưa có hỏi xong mà."
Zex không nói hai lời, cầm cổ áo cô lôi ra cửa, Đường Thiến không thể không đi giật lùi theo anh.
"Này, anh bỏ ra, tôi tự đi được."
...
Ăn cơm xong, Đường Thiến nghĩ đến Hạo Nguyên bị bỏ rơi ở câu lạc bộ, cũng không biết SP nhà cô đã ăn chưa.
Bình thường nguyên một bàn thức ăn, hai bọn họ có thể ăn hết sạch.
Bây giờ chỉ có mình cô, thậm chí còn không có ai nói chuyện.
Những người bên cạnh như cục đá tỏa khí lạnh, Cuiyo và Read đưa bọn họ tới phòng karaoke.
Phạm Khiết ngồi ở bên kia liên tục chọc vào eo cô, cô tất nhiên biết ý nó, muốn mình mở miệng, muốn xin Zex ký tên.
Nhưng một hai tấm, Đường Thiến sẽ không nói gì, đây là mười tấm, mà tên Zex kia thì lười bỏ xừ.
Nhỡ thấy nhiều như thế, anh đứng dậy luôn, một tấm cũng không ký cho thì phải làm sao?
Cuối cùng bị chọc quá nhiều, Đường Thiến không thể không dịch cái ghế Zex đang ngồi.
Chọc tiếp, lại dịch tiếp.
Còn dùng sức, lại dịch tiếp.
Chọc thật mạnh, trực tiếp ngồi sang cái ghế của Zex.
Zex cứ nhìn con người bên cạnh như có dính đinh dưới mông, không ngừng nhích sang, nhưng cảm thấy có chút không đúng lắm, con người kia như đang cố dịch về phía anh, tưởng chừng như muốn dính lên người anh.
Anh không thể không nói: "Đứng đắn một chút, đừng động tới động lui nữa."
Đường Thiến oan ức nhìn anh, một tay che cái eo suýt bị đâm thủng.
Zex nhìn biểu cảm oan ức của cô, giọng nhẹ đi vài phần, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Ăn no quá à, dạ dày không thoải mái?"
Đường Thiến lắc đầu: "Đội trưởng, anh giúp tôi ký mấy chữ đi."
Zex: "...???" Không hiểu cô đột nhiên nói vậy có ý gì.
Đường Thiến cũng không quan tâm anh có từ chối hay không, vì muốn bảo toàn cái eo của mình, thành thạo gạt đĩa hoa quả trước mặt Zex sang một bên, lấy xấp hình trong tay Phạm Khiết cùng một cái bút, đặt lên.
Nhìn cảnh tượng này, Zex đã hiểu vì sao con người kia cứ nhích tới nhích lui, cảm giác có cái gì không đúng.
Hóa ra là bị người ta uy hϊếp, chính vì muốn xin chữ ký.
Zex không nói nhiều, cầm bút ký lên ký, hoàn thành một chữ ký đẹp đẽ dưới góc phải tấm ảnh.
Còn tự mình đưa cô: "Cho cô."
Đường Thiến nhe răng cười khúc khích: "Đội trưởng thật tốt, ký một tấm nữa nha."
Zex: "..."
Nhìn cô một cái rồi cúi đầu ký.
Đưa cô, lại ký tiếp một tấm nữa.
Lại đưa, ký thêm một tấm nữa, cầm lấy, lại ký.
Lại đưa, trước mặt lại thêm một tấm nữa.
Zex không nhịn được bỏ bút xuống, nghiêng đầu nhìn con người mặt cười như hoa.
"Còn bao nhiêu tấm?"
Đường Thiến chột dạ: "Không, không còn nhiều nữa đâu."
Zex sao có thể tin cô gái quỷ quái này, đưa tay ra, tỏ ý bảo cô đưa hết đây, Đường Thiến lắc đầu.
Zex: "Đưa đây."
Đường Thiến: "Không."
Zex mím môi, ánh mắt sắc bén lướt qua, Đường Thiến giật mình một cái, bình thường cãi nhau ầm ĩ với anh cũng không sao. Nhưng lần này anh không nhịn được nữa, ánh mắt như muốn tức giận.
Khéo léo lôi cánh tay giấu sau lưng, trong tay nắm chặt cả xấp hình, Zex nhìn sang, cũng phải mười mấy tấm.
Ngẩng đầu lên nhìn mặt con người kia đầy bối rối.
Anh heo mắt, có chút tức giận nói: "Giải thích đi."
Đường Thiến: "Tôi có rất nhiều bạn, đều rất thích anh."
Zex nén tức giận: "Rồi sao, tất cả đều tìm cô xin chữ ký à?"
Đường Thiến nghĩ ngợi, nghiêm túc nói nhăng nói quậy: "Không phải do người thích anh quá nhiều sao, nếu từng người một lần lượt tìm tới, lại gây phiền phức cho anh rồi, thế nên tôi trực tiếp xin chữ ký của anh hết một lượt, anh cũng mất có mấy phút thôi mà, anh nghĩ xem, có đúng không..."
Zex: "Nếu tôi không ký thì sao?"
Đường Thiến đờ người: "..."
Vừa rồi có nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra, nhưng còn chưa nghĩ ra cách gì, dù sao người cần mặt, cây cần da mà.
Bạn thân còn đang ngồi bên cạnh nhìn, đội trưởng của mình không muốn ký, thật sự rất mất mặt.
Đến lúc riêng tư, Phạm Khiết không hiểu cô tại sao lại buồn cười thế, là thành viên của team Suii, nghe thì hay đấy, kết quả giúp bạn xin mấy cái chữ ký cũng không được, khục, là mười mấy cái.
Cũng không biết đầu óc Đường Thiến là bã đậu hay bị ép, đứng dậy nói thầm vào tai Zex.
Chỉ định dùng giọng nhẹ nhàng một chút, cầu xin anh. Như kiểu, đội trưởng, cho tôi chút thể diện, giúp tôi đi, kết quả vô tình không khống chế được giọng, biến thành nũng nịu...