[Xin lỗi, tôi và học tỷ Ôn Nhiễm không có hẹn hò, chỉ là học tỷ thấy tôi mới lên Đại học nên quan tâm giúp đỡ. Nếu khiến mọi người hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.]
Tạ Quan Tinh đã trả lời trong một topic đang hot.
Câu trả lời của cậu đã bị chụp màn hình lại để mở một topic mới [Học đệ đêm khuya làm sáng tỏ mọi chuyện, tình yêu thần tiên hoá ra chỉ là ô lông*!]
[*]: “Ô lông” được dùng để chỉ các bàn phản lưới nhà trong đá banh. Mà ở đây có ý là tự lừa chính mình.
[Có phải chính chủ không vậy?]
[Ôn Nhiễm chó liếʍ đến điên sao? Vậy mà lại không hẹn hò?]
[Không đâu, có vẻ là thật đó, là chính chủ nói mà.]
[F*ck, không nghĩ tới thế mà là chính chủ!]
[Tiểu học đệ đơn thuần như vậy? Cũng không phải chuyện gì lớn thế mà lại đứng ra làm rõ?]
[Cái gì mà không lớn chứ? Người ta cũng không giống bọn tra nam kia muốn nói chuyện với Ôn Nhiễm, còn đăng bài hỏi có phải Ôn Nhiễm phải lòng mình không.]
[Tôi đăng đó, tôi cảm thấy lầu trên hình như là đang mắng tôi. Tôi có thể mắng cô ấy không?]
[Tiểu học đệ đáng yêu quá đơn thuần rồi oa oa oa! Chị Ôn Nhiễm xinh đẹp như vậy, chị hãy cưỡi gió tới bắt lấy người ta đi!]
[Còn nghiêm túc làm rõ như vậy, Ôn Nhiễm có biết không đó? Độ hảo cảm của Ôn Nhiễm hẳn là đã full luôn rồi?]
[Tiểu học đệ đúng là thú vị mà.]
[Mấy người đừng có nghĩ về người khác như vậy được không? Tạ Quan Tinh mới năm nhất, lại là học bá của trường Y, mấy người cho rằng cậu ấy giống chúng ta sao? Nói không chừng người ta căn bản là không có tâm tư yêu đương.]
[Đúng đó, trường Y toàn là thần tiên!]
[Ôn Nhiễm không hẹn hò với Tạ Quan Tinh, tôi còn có cơ hội không?]
[Tỉnh lại đi!]
[Nhưng đây là lần đầu tiên thấy con trai đứng ra làm rõ chuyện này, mặt hàng này còn tồn tại không?]
[Gia giáo nhất định là rất tốt, nếu là ai đó không chừng tên của con mình cũng nghĩ xong rồi.]
[Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiểu học đệ này hình như cũng thích Ôn Nhiễm mà.]
[Thì có sao đâu, thích thì thích thôi. Ôn Nhiễm nhiều người thích như vậy.]
[Nói vậy thì tiểu học đệ này cũng quá thảm rồi, đối thủ cạnh tranh rất nhiều đó.]
[Quá là thảm luôn!]
Cùng lúc đó, Tạ Quan Tinh vừa về tới kí túc xá đã bắt gặp ánh mắt của Ôn Tân Nhĩ, “Cậu đưa chị Ôn Nhiễm về kí túc xá?”
“…….”
“Cậu chơi xong game rồi à?” Tạ Quan Tinh hỏi.
Ôn Tân Nhĩ: “……..”
“Tạ Quan Tinh, cậu lên diễn đàn nói rõ như vậy làm gì? Không phải hai người đang tìm hiểu đó sao, sớm hay muộn thì cũng bên nhau mà.” Bạn cùng phòng Thượng Quan Dương ngủ bên kia có chút khó hiểu.
Tạ Quan Tinh tháo cặp sách trên vai xuống, cúi đầu lấy từng cuốn sách ra chậm rãi nói: “Tớ không muốn khiến chị ấy bối rối, cũng không muốn gây áp lực cho chị ấy.”
Thượng Quan Dương không có cùng tần số với Tạ Quan Tinh, cái hiểu cái không nhưng cũng cảm thấy đối phương nói rất đúng.
“Cậu nói đúng.” Thượng Quan Dương phụ họa nói.
Tạ Quan Tinh xếp sách xong, lấy quần áo ra chuẩn bị đi tắm thì khóe miệng bị thương lộ ra trước ánh đèn.
Ôn Tân Nhĩ tháo tai nghe, tầm mắt dừng trên khóe miệng Tạ Quan Tinh, “Cậu bị đánh?”
Tạ Quan Tinh nghĩ chút rồi nói: “Có chút mâu thuẫn với một học trưởng.”
“Vậy cậu có đánh trả lại không?” Ôn Tân Nhĩ rất thích người bạn Tạ Quan Tinh này, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng trên thực tế làm việc rất có nguyên tắc. Nếu Ôn Nhiễm ở bên cậu thì Ôn Tân Nhĩ cũng thấy tốt, dù sao cũng tốt hơn cái tên Trần Phủ Án kia.
Ôn Tân Nhĩ chưa từng gặp qua Trần Phủ Án, nhưng từ một vài người quen của Ôn Nhiễm cũng biết được một chút tin tức.
Tạ Quan Tinh cầm áo ngủ trong tay chậm rãi lắc đầu.
“Tôi biết mà.” Thấy Tạ Quan Tinh lắc đầu, Ôn Tân Nhĩ cau mày, “Có phải là mấy tên ngốc theo đuổi Ôn Nhiễm không?”
“Ngày mai tôi đánh bọn họ giúp cậu.” Ôn Tân Nhĩ thấy Tạ Quan Tinh im lặng không lên tiếng, khẳng định cậu đã bị ủy khuất rồi.
Nói xong Ôn Tân Nhĩ lấy một xấp hình xăm từ trong ngăn kéo ra, cân nhắc xem dán ở đâu thì tốt nhất.
Ôn Nhiễm từ nhỏ đã xinh đẹp, từ sơ trung đến cao trung cũng không thiếu người theo đuổi.
Mà trong mấy tên đó cũng không thiếu những tên thiếu đòn.
Ôn Tân Nhĩ cũng giúp cô rất nhiều, đánh nhau với mấy tên theo đuổi Ôn Nhiễm đã thành thói quen.
Chẳng qua không nghĩ tới ở Đại học đều là người trưởng thành mà lại có tên ấu trĩ như vậy.
-
Ôn Nhiễm về kí túc xá, đem li trà sữa còn một nửa trong tay cho Dương Tiểu Mạn.
“Tuyệt! Loại này sau này có thể uống nhiều một chút. Trà sữa sao, chính là muốn cùng chị em cậu một nửa tớ một nửa!”
Cô nói xong không thấy Ôn Nhiễm trả lời thì quay đầu lại phát hiện Ôn Nhiễm ngồi trên ghế có chút ỉu xìu mà tự tết tóc bím.
Dương Tiểu Mạn vươn tay chọc chọc bả vai cô, “Sao thế?”
Ôn Nhiễm quay đầu, ánh mắt từ từ lạnh đi, “Tạ Quan Tinh đã lên diễn đàn làm rõ tin đồn.”
Dương Tiểu Mạn trì độn gật đầu, “Tớ biết mà, tớ thấy đây là chuyện tốt đó. Hai ngày nay tớ bị bọn ngốc kia phiền phát điên, thấy tớ liền bắt lại hỏi cậu có hẹn hò không.”
Ôn Nhiễm vén tóc chậm rãi nói: “Nhưng không hiểu sao tớ lại không vui cho lắm.”
“?”
Dương Tiểu Mạn chớp chớp mắt nhìn Ôn Nhiễm, trong khoảng thời gian ngắn có chút không hiểu ý của Ôn Nhiễm.
Ôn nhiễm gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Không phải đêm nay em ấy kêu tớ ra ngoài sao? Chỉ là muốn nói với tớ cái này.”
“Em ấy muốn làm rõ như vậy, cậu nói xem, nếu em ấy thích tớ thì làm sao lại muốn phủi sạch quan hệ với tớ?” Ôn nhiễm đã yêu đương một lần vào thời cao trung, trong mối quan hệ đó cô luôn là người bị động nên có thể nói kinh nghiệm yêu đương là bằng không. Cho nên Tạ Quan Tinh cư xử như vậy khiến cô có chút không hiểu lắm.
“Để ý đến cảm nhận của cậu nên mới phủi sạch quan hệ đó thôi.” Dương Tiểu Mạn không hề nghĩ ngợi liền nói.
“Nhưng mà, cậu thích tiểu học đệ hả?” Dương Tiểu Mạn hỏi vào trọng điểm.
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu, “Chưa tới mức như vậy.”
Nhưng lực chú ý của cô đặt trên người Tạ Quan Tinh rất nhiều, đơn giản chỉ vì tiểu học đệ này thật sự quá ngoan ngoãn.
Ôn Nhiễm không tự chủ được mà chú ý đến cậu nhiều hơn.
Huống hồ khoảng thời gian trước, hai người đã nói là sẽ tìm hiểu trước. Mà Tạ Quan Tinh bây giờ lại quá khách khí, quá bình tĩnh.
Thế nên khiến Ôn Nhiễm cảm thấy đối phương chắc là đã quên mất hai người từng nói gì.
Dương Tiểu Mạn cảm thấy thật bình thường, “Hai cậu không phải còn đang tìm hiểu sao? Tớ thấy qua chuyện này thì ấn tượng của tớ với em ấy rất tốt.”
“Không quen nhau tức là không quen nhau. Cậu đừng nghĩ nhiều, tiểu học đệ đây chính là chính trực.”
Ôn Nhiễm thất thần mà “Ừm” một tiếng, trong lòng lại vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
Cứ như bị gạt sang một bên một cách thiếu kiên nhẫn.
- ---Truyện đăng tại ???????????????????????????? @Yoshiong nha mọi người---
Ngày hôm sau.
Vì đã làm sáng tỏ mọi chuyện, vốn dĩ là chuyện bắt gió mà đương sự lại tỏ vẻ không muốn bị đàm luận nên bài đăng đã bị xóa, diễn đàn lại bình thường như trước.
Vị trí của giáo hoa thì vẫn bất biến, mà giáo thảo đã bước vào giai đoạn gay cấn.
[Ôn Tân Nhĩ sao không làm giáo thảo được? Cậu ấy so với lão Lý kém chỗ nào?]
[Đừng nói về lão Lý được không? Lão Lý ở vị trí giáo thảo mấy năm rồi, bây giờ tốt nghiệp cũng không buông tha? Thật là, một cái danh hiệu thôi mà, có đẻ ra tiền được đâu.]
[Tôi cũng không thích Ôn Tân Nhĩ, cậu ấy quá độc mồm.]
[Cậu là ai chứ, chẳng lẽ người ta không được làm giáo thảo chỉ vì cậu không thích sao?]
[Cho nên sao cứ phải là Ôn Tân Nhĩ làm giáo thảo? Tạ Quan Tinh cũng được mà.]
[Tạ Quan Tinh quá ngoan rồi, cứ như nam sinh cao trung, giống em trai nghĩ đến chỉ muốn yêu thương. Còn Ôn Tân Nhĩ có năng lực bạn trai hơn!]
[Giống em trai thì không thể làm giáo thảo sao?]
[Dù sao giáo thảo cũng không thể là loại hình ngoan ngoãn được, không thể làm người ta kêu gào được.]
[Người ta ngoan ngoãn là sai sao? Thành tích của của người ta có thể treo các người lên mà đánh đó!]
[Vậy thì cậu bỏ phiếu cho cậu ta đi, tôi cũng đâu cấm cậu thích Tạ Quan Tinh đâu.]
[Ai như chó liếʍ các người đi thích Ôn Tân Nhĩ, một ánh mắt của người ta cũng không muốn cho mấy người.]
[Chúng tôi vui là được.]
[Ôn Tân Nhĩ yyds*!]
[Cút đi! Tạ Quan Tinh yyds!]
[*]:YYDS giống như GOAT trong tiếng Anh. Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.
Tham dự tuyển chọn có mười người, ba người đứng đầu là Ôn Tân Nhĩ, Tạ Quan Tinh, lão Lý.
Lão Lý đã làm giáo thảo ba năm liền, bọn họ có muốn bầu chọn cũng không bầu cho hắn, dù đẹp trai đến mấy thì bọn họ cũng chán rồi.
Các cô thích mới mẻ, tuổi trẻ, nhiệt huyết.
Chứ không cái tên mặc quần xà lỏn làm giáo thảo.
Ôn Nhiễm nhận được tin nhắn của Tạ Quan Tinh sau khi tan học buổi chiều.
[A Nhượng: Học tỷ, có kết quả của giáo thảo rồi, Ôn Tân Nhĩ làm giáo thảo đó. Chúc mừng học tỷ.]
Ôn Nhiễm nhanh chóng trả lời lại.
[Nó là giảo thảo thì chúc mừng chị làm gì?]
[A Nhượng: Bởi vì chị là chị gái của cậu ấy đó.]
Ôn Nhiễm mới tập nhảy xong, còn đang thở phì phò, một tay cầm khăn lông một tay cầm di động.
Suy nghĩ một chút, Ôn Nhiễm gửi một tin qua.
[Cũng là chị của A Nhượng?]
Gửi xong, Ôn Nhiễm tắt máy không dám nhìn điện thoại nữa mà nói chuyện với bạn học bên cạnh.
Nhưng vẫn muốn nhìn điện thoại một chút.
Muốn nhìn xem Tạ Quan Tinh trả lời mình thế nào.
Thất thần trò chuyện một lát, Ôn Nhiễm mở điện thoại.
[A Nhượng: Học tỷ làm sao vậy?]
[A Nhượng: Sao chị lại hỏi vậy?]
[A Nhượng: Học tỷ muốn làm chị gái của em sao? Nếu học tỷ muốn thì đều được.]
[A Nhượng: Chị ơi?]
Không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ là một đoạn tin nhắn mà Ôn Nhiễm lại thấy mặt mình nóng lên. Cô nhìn chằm chằm hai chữ này trong chốc lát vẫn không trả lời được, cô ngồi xuống đất che kín mặt.
Thế mà lại bị một tiểu học đệ trêu chọc, đúng là mất mặt.
Qua vai phút khi cơn nóng trên mặt giảm bớt, Ôn Nhiễm mới trả lời tin nhắn của Tạ Quan Tinh.
[Em vừa gọi chị là gì?]
Bên kia lập tức hiển thị trạng thái đang soạn tin.
Gửi qua chính là clip thoại ba giây.
Ôn Nhiễm nhìn xem bốn phía, mọi người đều đang tập luyện, không thì cũng nghĩ ngơi, không ai chú ý đến mình.
Chỉnh âm lượng thấp xuống, Ôn Nhiễm áp điện thoại vào bên tai.
“Chị ơi ~”
Giọng nói của chàng trai truyền đến, mềm mại ngọt ngào cứ như đang làm nũng nhưng lại mang theo chút từ tính khiến người khác tim đập nhanh hơn.