Chương 44: Nghĩ mình là Tổng Giám đốc chắc?
Không chỉ vậy, hai bàn tay của Vương Dung còn kịp xoa nhẹ nữa, động tác rất nhanh gọn. Quả nhiên đúng như cảm giác mà Lão Giang đã nói, rất to, rất mềm. Ôi, cái Lão Giang chết tiệt kia, đã hiểu tại sao hắn lại lưu luyến như vậy rồi. Rất to lại còn mềm nữa, nhưng độ co dãn lại không nhiều, rõ ràng là dấu hiệu của người đã từng bị "qua sử dụng" nhiều lần.- Này, này....
Lão Giang đần người ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, mồ hôi trên trán đổ ra, mấy giọt nhỏ xuống dưới, đầu óc căng thẳng, xong rồi, xong rồi, phiền toái lớn rồi. Trời ơi, Tiểu Vương này cũng ít có gặp rắc rối quá đi, nếu hắn chịu né qua một bên thì đâu có đến nỗi nào. Ở đại sảnh này, phía trước, phía sau, bên trái, bên phải có ít nhất là mười mấy cái camera, mặc dù hành động vừa rồi của hắn Lão Giang cũng tha thiết được làm nhưng ở đây thì lão không dám.
Chu Cầm cũng trợn tròn mắt, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn hảo, nếu hắn không né qua thì cô sẽ kêu to lên rằng tên bảo vệ này quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô, còn nếu hắn né thì cô sẽ giả vờ ngã xuống mặt đất rồi kêu khóc bảo vệ đánh người. Tuy nhiên ngàn vạn lần cô cũng không thể ngờ được là hắn không tránh mà còn dùng hai tay để chụp lấy ngực cô, không biết xấu hổ lại còn xoa nắn hai bên nữa.
Cô bé đứng trước quầy lễ tân lúc nãy nóng mặt nên lấy tay che mặt, tuy nhiên lại lén lút nhìn qua kẽ hở của các ngón tay.
Anh em trong đội bảo vệ cũng há hốc mồm, trợn tròn mắt, nước miếng suýt rơi xuống, hận một nỗi không được đứng ở vị trí của Vương Dung. Mặc dù nói tính cách Chu Cầm kia có chút vấn đề nhưng đối với đám sói háu ăn này thì chuyện ấy không thành vấn đề.
Vương Dung cũng là người có "kinh nghiệm sa trường", mạnh mẽ và còn có một chút kỹ xảo nên nhìn thân hình mềm nhũn giống như bị tê dại bởi một luồng điện chạy qua của Chu Cầm là biết. Ở giữa chốn đông người mà hắn có thể làm cho cô ta trở nên kɧoáı ©ảʍ như vậy đúng là không ai sánh kịp. Khát vọng bản thân cũng khiến hắn không vội buông ra mà còn xoa nắn thêm một vài cái nữa. Tuy nhiên lý trí lại khiến cô cảm thấy phẫn nộ, mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cảm giác thích không?
- Cô muốn biết suy nghĩ của tôi sao? Cũng bình thường thôi, kích cỡ cũng được, hơn hẳn những người phải đi phẫu thuật.
Vương Dung tỉnh rụi rút tay về, vẫn ung dung lấy thuốc ra hút, hít một hơi thật sâu rồi phì khói thuốc ra khiến cô mặt mày tái mét, hắn tiếp tục nói:
- Có điều hơi mềm một chút, tuy nhiên cũng không có biện pháp nào để khắc phục, cứ vậy mà dùng thôi.
Sử dụng, sử dụng....những lời này giống như một lời nguyền nào đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô, làm cô run rẩy muốn ngã, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, răng nghiến kèn kẹt, cô nhìn Vương Dung với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
- Hi hi.
Vừa rồi Thích Mạn Tinh còn đau lòng vì Vương Dung thì bây giờ đã dần tỉnh táo lại và nở một nụ cười. Dáng dấp rất quyến rũ, đứng từ xa liếc hắn một cái. Tính cách của hắn đúng là biến hóa khôn lường mà, tại sao trước kia cô lại không nhìn thấy được bản chất "lưu manh" của hắn nhỉ? Mặc dù nói trình độ của Chu Cầm có hơi thấp nhưng nhìn bề ngoài thì cô ta cũng là một mỹ nữ mà lại để cho hắn sờ soạng, hắn đúng là có bản lĩnh đấy.
Tuy nhiên ngay sau đó Thích Mạn Tinh lại thấy khó chịu, Vương Dung là một người đầy thủ đoạn vậy mà bây giờ lại tan thành mây khói, đúng là giận mà. Những tưởng rằng khó khăn trong cuộc sống sẽ khiến lòng kiêu ngạo của hắn bị sụp đổ, tuy nhiên bản chất của hắn vẫn giống như lúc đó, bất luận là kẻ nào dám khiêu chiến thì hắn cũng sẽ dùng cách không chút lưu tình mà xử lý gọn gàng, có chăng là cách thức xử lý không được giống nhau mà thôi.
Trong lúc nhất thời Thích Mạn Tinh cảm thấy có chút may mắn, nếu bây giờ hắn đúng là bị cuộc sống làm cho thay đổi tính cách thì cô sẽ cảm thấy gặp lại Vương Dung là chuyện mà cô sẽ hối hận cả đời.
- Mày là bảo vệ mà dám làm chuyện bỉ ổi với nữ đồng nghiệp như vậy sao?
Cái tên công tử Lưu Triết kia cũng hoảng sợ, sắc mặt cực kì khó coi. Mặc dù Chu Cầm dựa vào cha của hắn nhưng khi lên giường thì cô đã từng nói là rất ghét cha hắn, tuy nhiên lại "yêu" hắn rất nhiều, điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn muốn cha mình mau chết đi để hắn lên làm chủ gia đình.
Mặc dù họ nói "yêu" nhưng lại không có cách nào để công khai, Lưu Triết cho rằng Chu Cầm đã là của riêng mình, vậy mà lúc này Vương Dung lại dám làm chuyện này không nể nang gì ai khiến hắn bực tức, nóng nảy. Ngay cả ánh mắt dường như cũng có lửa phun ra, nhìn chằm chằm vào Vương Dung.
- Chuyện bỉ ổi?
Vương Dung nhìn bằng nửa con mắt, hết nhìn Chu Cầm rồi nhìn Lưu Triết, xong hắn bật cười rồi nghiêm túc nói:
- Anh nhìn thấy gì mà dám nói tôi làm chuyện bỉ ổi? Tôi ngăn không cho Trưởng phòng Chu đi vào trong, tôi nghiêm chỉnh chấp hành quy định do Tổng Giám đốc Âu Dương đề ra. Còn Trưởng phòng Chu thì xông vào quá nhanh thiếu chút nữa va vào người tôi, tôi là một người đàn ông khỏe mạnh, còn cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối thì va chạm như vậy chắc chắn sẽ khiến cô ấy bị thương, vậy nên tôi mới phát huy một chút sự nhanh nhẹn của mình và chủ nghĩa nhân đạo lấy thân mình đỡ cho cô ấy, giúp cô ấy giữ được thăng bằng. Này, cứ căn cứ vào kết quả mà nhận xét nhé, động tác vừa rồi của tôi rất đúng chỗ và rất hiệu quả, cô ấy không hề bị ngã nhé.
Giang Hổ đứng một bên âm thầm giơ ngón tay cái lên, mặt dày, mặt rất dày à, cuối cùng Lão Giang cũng biết thế nào là đổi trắng thay đen, trở mặt như trở bàn tay. Còn mấy anh em khác trong đội bảo vệ thì bắt đầu khâm phục Vương Dung, vốn dĩ hắn sỗ sàng và "ăn" một cách công khai như vậy mà còn có thể nói là đang giúp người ta.
- Mày....
Lưu Triết cố nén giận, ngăn chặn lại ý muốn bạt tai Vương Dung.
- Mày rõ ràng làm chuyện bỉ ổi, ai cũng tận mắt nhìn thấy và làm chứng.
- Ai nhìn thấy không?
Vương Dung nhìn bốn phía xung quanh.
Nói thực ra thì thái độ xử sự của Chu Cầm như vậy là chuyện thường ở công ty, cũng không ai lạ gì, quả nhiên là cả đám người không ai dám mở miệng đắc tội với Chu Cầm nhưng lại cúi đầu cho rằng chưa thấy chuyện gì. Nhất là với anh em trong đội bảo vệ mỗi người một câu bảo vệ cho Vương Dung, họ nói rằng là do Chu Cầm không cẩn thận va vào Vương Dung, còn Vương Dung chỉ phản xạ theo tự nhiên mà thôi.
Đúng vậy, Chu Cầm là một người cực kì khó đối phó nên có lẽ mang thù với mọi người, tuy nhiên đàn ông có quy tắc của đàn ông. Một người đàn ông có thể háo sắc, có thể đáng khinh thậm chí là phạm tội gϊếŧ người nhưng huynh đệ trong lúc đó không thể trơ mắt đứng nhìn được, nếu không thì sẽ bị mọi người tẩy chay và rất khó sống.
Đặc biệt là trong quân đội, trong đội bảo vệ hoặc xã đoàn, phần lớn là đàn ông thì anh em phải sống có nghĩa khí với nhau là điều tất nhiên, đôi khi vì nghĩa khí mà bất chấp khó khăn cũng có. Hơn nữa Vương Dung kia rất tuyệt vời, cho dù Chu Cầm xem hắn là kẻ thù, muốn trả thì Vương Dung vẫn là một tảng đá rất cứng.
Với những chuyện đã xảy ra khiến Vương Dung cũng có chút danh tiếng trong đội bảo vệ, ngay cả Giang Hổ có nhiều kinh nghiệm mà giờ thấy hắn làm gì thì lại bắt chước làm theo.
- Được, các người được lắm, tôi sẽ nhớ kĩ các người.
Lưu Triết tức giận liếc nhìn mấy bảo vệ kia rồi quay đầu lại nhìn Vương Dung:
- Tôi sẽ đi lấy camera giám sát ở quầy lễ tân đem giao cho mấy chú, mấy bác trong Ban Giám đốc xem, để cho họ biết là công ty mình đã loạn như thế nào, ngay cả một bảo vệ cũng dám kiêu ngạo, ngang tàn.
Hắn cũng muốn xông lên trả thù liền nhưng làm thấy Vương Dung cao to mạnh mẽ, là một nam tử hán khí khái, cộng thêm có mấy tên đồng bọn bảo vệ kia nữa nên trước mắt không nên so đo làm gì, cứ lôi thế lực từ Ban Giám đốc ra để áp chế Vương Dung thì tốt hơn.
Lựa chọn như vậy là chính xác, là tuyệt đối đúng đắn, nếu thật sự hắn dám đối đầu trực tiếp với Vương Dung thì chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm. Mặc dù Vương Dung lớn tuổi hơn, tính tình ôn hòa hơn, nhưng không phải với ai gây sự với mình cũng mỉm cười được.
Ai dè ngay lúc hắn định quay đầu bước đi thì Vương Dung bước tới với khuôn mặt lạnh tanh, phun một ngụm khói thuốc, chớp mắt nói:
- Tiểu tử, cậu là người của công ty này sao? Cậu chỉ là một người ngoài, cậu coi đây là nhà mình hay sao mà muốn ra thì ra, vô thì vô hả? Video giám sát cậu muốn lấy là lấy sao? Cậu xem công ty chúng tôi là gì hả?
- Mày....
Lưu Triết tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên:
- Bố tôi là thành viên hội đồng quản trị, giữ 12% cổ phần của công ty, tại sao tôi lại không được ra vào công ty hả?
- Chỉ là 12% thôi mà, cũng đâu phải 100%?
Vương Dung vừa hút thuốc vừa thản nhiên nói:
- Tôi là bảo vệ mà để cậu ra vào lung tung, công ty bị tổn thất về tài sản thì phải làm sao? Tôi làm sao chịu nổi trách nhiệm trước Tổng Giám đốc?
Trách nhiệm cái đầu hắn, Lưu Triết giận đến choáng váng mặt mày, công ty này cần một bảo vệ như hắn chịu trách nhiệm sao? Hắn cho rằng hắn là ai chứ? Là Tổng Giám đốc sao? Còn nữa, cái gì mà chỉ là 12%, hắn nghĩ 12% là ít sao? Là bao nhiêu triệu hắn có biết không?..
...........