Trùng Nhiên

Chương 66: Đại Tráng ơi!

Thỏa mãn thú tính rồi, Lưu Chí Cường chỉ huy hai tên tay chân ném cái l*иg xuống nước, đột nhiên lúc này có tiếng động phá vỡ không gian yên tĩnh.

Tên hút thuốc bên cạnh xe van run tay, rầm, cái l*иg sắt cũng rơi xuống đất, Lưu Chí Cường nhanh như cắt rút súng chĩa về phía xa.

Ở đó xuất hiện một người, mặc cái áo phấn hồng kỳ dị, làm người ta sởn gai ốc.

“ Có người.”

“ Gϊếŧ đi.”

“ Khoan đã.”

Lưu Chí Cường đi tới, con ngươi co lại như mắt ưng, hắn là dân nhà nghề, nếu tình huống bình thường thì hắn ra tay rồi, nhưng lúc lại là người mặc đồ nữ, đầu bù tóc rối từ trong rừng đi ra, lang thang như cô hồn dã quỷ .

.

.

.

“ Khoai lang đây .

.

.

.”

“ Ai mua khoai lang không?”

“ Hai đồng một cân, năm đồng nửa cân .

.

.

.”

“ Ai mua khoai lang của tôi không?”

Ở trong rừng, có một cô gái nắm chặt hai tay trước ngực đầu cúi gằm thành kính cầu nguyện.

Đám hung đồ đưa mặt nhìn nhau, Tạ Hậu Minh vừa rồi còn ánh lên tia hy vọng, giờ tắt ngúm.

Đám người Lưu Chí Cường thở phào.

Thì ra là một kẻ điên, chắc là sơn dân ở đây rồi.

Lưu Chí Cường phất tay: “ Kệ nó.”

Thế là năm tên ác đồ cứ thế đứng bên chiếc xe van, nhìn bóng người kia vừa đi ngang qua nhà xưởng vừa la hét, biến mất khỏi cổng.

Vừa rồi thực sự là sợ đứng tim, ai ngờ đám người bọn mình lại bị một thằng điên ở đâu ra làm hết hồn như thế, nghĩ lại cả bọn thấy buồn cười, quay sang trêu ghẹo nhau nhát gan.

Lưu Chí Cường đá đít mỗi tên một cái:” Làm việc, làm việc đi.”

Tên trông xe quay lại bên cạnh xe ngáp ngắn ngáp dài, ba tên khiêng l*иg quay lại l*иg sắt.

Đúng lúc đó cái tiếng kêu kia lại vang lên.

“ Đại Tráng!”

“ Đại Tráng! Mày ở đâu? .

.

.”

Cả năm tên đồng loạn quay đầu nhìn, thằng điên kia quay lại rồi.

Nà ní! Cả đám người cùng có cảm giác ứ tắc ở ngực, muốn phun máu ra ngoài.

Bầu trời tối đen như mực, sao giăng giăng khắp nơi, ở phía chân trời như bị người ta xé toạc một góc, ngôi sao chổi kia kéo theo cái đuôi sáng rực của nó, dùng tốc độ siêu nhiên bay qua tinh cầu.

Ở một góc nhỏ xíu trên tinh cầu đó đang xảy ra, một chuyện ác độc cùng quái dị.

“ Đại Tráng ơi! .

.

.

.”

“ Ai mua khoai lang đi.”

Âm thanh không ăn nhập với hoàn cảnh đó khiến năm tên ác đồ mặt co giật.

Mã Bân, tên đứng dựa vào xe van lấy ra thanh sắt ở sau xe, hiển nhiên hắn hết chịu nổi tên điên kia rồi.

Lưu Chí Cường là kẻ đứng đầu trong giới này, hắn hoạt động rất tích cực ở Đông Nam Á, ai không biết thì chỉ nghĩ hắn làm chuyện đưa người nhập cư trái phép .

.

.

Nhưng người có vai về trong nghề đều tránh xa hắn, vì quá nhiều tin đồn cùng sự thực cho thấy, tên này không đơn giản như vậy.

Theo đồn đại, số mạng người mất trong tay đám người Lưu Chí Cường không đếm hết, tên này cứ đi tới đâu là kiếm nhân vật có tiếng tăm trong vùng ra tay.

Hắn làm việc rất tàn nhẫn, không ngại gϊếŧ người, lại thêm làm nghề đưa người nhập cư trái phép qua biên giới, hắn có đường dây, có thế lực ở nước ngoài, cho nên mỗi khi gây án dễ dàng cao chạy xa bay .

.

.

Gây khó khăn cực cao cho điều tra.

Cách làm việc điển hình nhất của chúng là, không để lại dấu vết.

Lúc này đối diện với tên điên kia, Lưu Chí Cường vẫn xua tay: “ Để nó đi.”

Hắn cùng từng sinh nghi, rốt cuộc kẻ đó là điên thật hay đóng giả, nhưng cái áo màu phấn hồng kia đánh tan suy nghĩ của hắn, hắn không ra tay.

Cho dù là có người rình rập, muốn dùng cách này để ngăn cản bọn chúng gϊếŧ người, cũng chẳng lấy đâu ra cái áo nữ nhỏ hơn một cỡ như vậy .

.

.

Rõ ràng không phải lầm thời chuẩn bị, từ đó mà suy, là kẻ điên trong vùng thật.

Lưu Chí Cường luôn tư tin vào năng lực phán đoán và tâm tư tỉ mỉ của mình, cũng nhờ vào đó mà hắn nhiều lần thoát khỏi truy bắt.

Hắn chưa bao giờ thất bại, cho nên hắn tự tin như thế, đây chỉ là trùng hợp thôi.

Trình Nhiên đang tim đập chân run, chửi ầm ĩ trong lòng, sao đối phương lại không có động tĩnh gì chứ? Không mau mau mắc câu đi.

Đi một lần đã sợ đái ra quần rồi, vậy mà còn đi thêm lần nữa, mặc dù đối phương lờ mình đi là tốt, nhưng mà thế thì kế hoạch hỏng mất.

Lục lọi khắp người, cho tay vào túi, thấy một tờ giấy, mở ra xem, lờ mờ ngửi thấy mùi thơm nhẹ, ngoài ra còn mịn, rõ ràng không phải là giấy thường.

Nhớ ra rồi, tờ giấy này chép bài thơ của Tôn Kế Siêu, khi đó Dương Hạ xé ra, bảo y ném vào thùng rác, y không vứt, sau đó thuận tay đút túi quần.

Mà cái quần jean này ba tuần chưa giặt.

Vừa vặn dùng đại chiêu.

Lần này Trình Nhiên quay về, dùng giọng nửa địa phương nửa phổ thông ngâm thơ: “ Giống như ánh mắt bi thương, tôi thích mùa thu.

Trong ngày tháng lặng lẽ phủ sương, tôi thường đi vào rừng cây .

.

.

Cỏ xanh đã khô hết rồi, trên đó ánh lên tia sáng lạnh mà yên tĩnh, toàn thân tôi chìm đắm bên trong, hạnh phúc tự do và bi thương .

.

.

.”

Mẹ nó chứ, hết bán khoai, tìm chó! Giờ mày lại đọc thơ nữa, có cho người ta chút yên tĩnh được không .

.

.

Mà té ra trước khi điên còn là nhà thơ, à không, có khi làm thơ nhiều quá mới thành thằng điên.

Một tên nghiến răng ken két:” Điên mất.”

Mã Bân mặt co giật như bị côn trùng đốt, quay sang Lưu Chí Cường: “ Lão Ngưu .

.

.

Đéo chịu nổi nữa, tao đi gϊếŧ phứt hắn cho rồi.

Điên thế sống làm mẹ gì cho khổ mình khổ đời, để tao giúp hắn đầu thai đi.”

Lưu Chí Cường mặt tối sầm, ra lệnh thế thiên hành đạo: “ Làm sạch sẽ vào, đi nhanh về nhanh.”

Mã Bân cầm thanh sắt, như con báo đi về phía tên điên.

Kết quả còn cách mấy chục mét, tên điên đang lang thang vô mục đích đột nhiên hét thất thanh:” Gϊếŧ người, gϊếŧ người! .

.

.

Cứu tôi với.”

Sau đó chạy thục mạng vào trong núi.

Năm tên hung đồ trố mắt, trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng kêu đó kinh động không ít chim chóc, thế là chúng dào dác bay lên cao, phát ra đủ tiếng kêu náo loạn.

Lưu Chí Cường tức điên, thằng Mã Bân đó làm ăn kiểu gì vậy, bảo hắn làm cho gọn gàng, lại thành ra thế này, không biết có bị người sống quanh đầm nước nghe thấy không? Mã Bân đầy một bụng tức, theo tiếng kêu kia truy đuổi, cũng may đó là thằng điên thật, vừa chạy vừa la hét "cứu mạng", cho nên hắn biết đường mà đuổi theo.

Cơ mà càng thế càng khiến hắn ba máu sáu cơn, chỉ muốn cầm thanh sắt này đâm nát mặt thằng điên cho hả giận.

Nhưng đuổi mãi, đuổi mãi, thằng điên qua chỗ rẽ liền biến mất.

Mã Bân đứng lại thở nhìn quanh, bỗng nhiên thấy bóng người thoáng qua bên đường.

Có dự cảm không lành xuất hiện, thằng điên đó làm sao chuyển đường nhanh như thế? Nhưng mà lửa giận bốc lên đã xau tan cảnh giác, hắn cầm que sắt đuổi theo.

Vừa mới chạy ra mặt đường, tiếp đo cảm giác chân mình dẫm lên cành cây, rắc một tiếng, cành cây gãy nát, lá rơi xuống ào ào, lộ ra một cái khe.

Bẫy.

Mã Bân tái mặt, chỉ kịp "á" một tiếng rồi ngã xuống khe núi, độ cao chừng sáu bảy mét, nhưng khe núi toàn đá lởm chởm, tiếng hét của hắn kinh động trời đêm.

“ Mẹ nó, xảy ra chuyện rồi, đuổi theo.”

Lưu Chí Cường rút súng, tên canh trên tháp cũng đi xuống, lúc này không ai để ý tới con tin nữa, men theo sườn núi mà đuổi.

Trình Nhiên nhìn thấy Khương Hồng Thược giúp thu hút tên hung đồ kia rơi xuống khe núi, vì thế quay người lại, nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng quát hỏi, y cởϊ áσ, chùm lên một cái cây nhỏ, ôm lấy cái cây ra sức lay.

Lưu Chí Cường chẳng mấy chốc đã tới nơi xảy ra sự cố, nhìn thấy Mã Bân bị kẹt trong khe núi, đùi bị một cành cây nhọn đâm xuyên qua, máu chảy ròng ròng.

Vết thương này trúng động mạch rồi, bọn chúng chẳng thể tới bệnh viện, tên Mã Bân đành phải bỏ lại đây.

“ Có bẫy, Lão Ngưu có bẫy .

.

.

Chúng ta bị chơi rồi.

“Mã Bân nhịn đau cảnh báo.

Lưu Chí Cường tức thì cảnh giác nhìn quanh, tức thì thấy bóng màu hồng chập chờn đằng xa, hắn bóp có ngay tức thì.

Đoàng! Tiếng súng nố chấn động núi rừng.