Trùng Nhiên

Chương 64: Làm sao bây giờ? (1)

Trình Nhiên cúp điện thoại nhìn quanh, y thấy làm thế chưa đủ, con đường này có thảm cỏ mỏng, vết bánh xe đi qua đã rất khó nhận ra, mà đi tiếp từ đường này sẽ tới Đầm Hắc Long, nơi đó địa hình hết sức phức tạp, nhiều chỗ rẽ, có mười mấy chỗ đất trũng.

Ngoài ra còn có thể tới Tam Xóa Hồ, nơi đó càng mênh mông rồi, tìm một cái xe ở đó khác gì mò kim đáy biển chứ.

Mà quan trọng nhất là bọn họ không biết rằng, cái l*иg sắt mà đám tội phạm lấy hôm nay là để gϊếŧ Tạ Hậu Minh, có lẽ đối phương biết gia đình ông ta báo cảnh sát rồi.

Như vậy e là phía cảnh sát cũng đang tìm kiếm quy mô lớn, nhưng chẳng có gì đảm bảo tìm được tội phạm thì Tạ Hậu Minh còn sống.

Nếu thế thì việc mình làm vẫn là công cốc thôi.

Cách đó ba trăm mét có một ngọn núi, không dốc lắm, bên trên là rừng thông, tuy không thể theo vết xe để truy lùng, nhưng nơi đó toàn là đường núi khó đi, nếu lên núi có thể theo dõi tuyến đường chiếc xe đó.

Trình Nhiên không nhiều lời, đẩy xe đạp vào khu rừng bên cạnh, bảo Khương Hồng Thược: “ Đi nào, chúng ta lên núi.”

Ngọn núi nhìn qua có vẻ không dốc lắm, khi thực sự leo lên mới thấy vất vả, dưới đất là lớp lá khô rụng lâu năm rất dày, bên cạnh là đá núi lởm chởm sắc nhọn, trượt chân một cái là rất nguy hiểm.

May mà trên mặt đất có ít cây cỏ bám rất chắc, có thể mượn sức leo lên, không thì cũng có rừng cây rậm rạp.

Trình Nhiên đạp xe mười mấy km rồi, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nên leo không nhanh bằng Khương Hồng Thược.

Cô bé này thường ngày rất chú ý ăn mặc, lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ, lúc này chẳng ngại dùng cả chân lẫn tay, lúc nào cũng ở phía trước Trình Nhiên, thực sự là tổn thương tự tôn, xem ra thường xuyên lên núi vẽ tranh đây.

Càng tổn thương hơn nữa là Khương Hồng Thược bám lấy một cây thông, dừng lại, duỗi tay về phía Trình Nhiên.

Lúc này còn khách khí gì nữa, đánh nắm bàn tay nhỏ nhắn lấm lem đất cỏ đó leo lên.

Hai người cứ thể giúp nhau lên cao dần.

Khi mặt trời lệch về phía tây thì họ cũng leo lên được đỉnh núi, nhìn thấy bóng dáng chiếc xe van kia di chuyển trên con đường tới đầm Hắc Long.

…… …… …… …… Cạch! Cạch! Cạch! Cái xe van chở theo cái l*иg sắt lớn đi trên con đường mấp mô, liên tục phát ra tiếng va chạm, tưởng chừng sắp rời ra tới nơi, lầm lũi đi dưới vầng sáng mặt trời tiến vào một cái xưởng bỏ hoang.

Công xưởng khắp nơi là dấu vết nổ vỡ, mục nát, cỏ um tùm, rêu leo kín tường, mặt đất là bùn đất phủ lá cây giàu dinh dưỡng.

Trước kia là nhà máy nước, về sau tháo rỡ, nhưng vẫn còn ít nhà xưởng sót lại.

Trong đó có một gian phòng khá nguyên vẹn, gọi là nguyên vẹn chứ cũng thủng lỗ chỗ, nhưng mà ít nhất thì bộ khung vẫn còn, không chắn được gió, vẫn có thể che mưa.

Một người nằm co quắp trên mặt đất, mắt bị bịt vài, tay trói bằng thừng lớn, khắp phòng sực nức cái mùi nướ© ŧıểυ.

Cửa phòng để mở, tên tội phạm được gọi là "Hoa Tử" ngồi ngoài, cho tay vào trong cái túi ở bên, lấy ra ít đồ ăn như bánh mỳ thịt khô, đang vừa ăn vừa nhìn đám người Lưu Chí Cường lái xe vào một nhà xưởng kín đáo.

Xuống xe đầu tiên là Lưu Chí Cường, chúng chính là kẻ cầm đầu, người đã tát cho Trình Nhiên một cái, hắn xuống xe đi đến bên cạnh Tạ Hậu Minh.

Tạ Hậu Minh không nhìn thấy gì, chỉ có thể thông qua tai phán đoán tình hình.

Lưu Chí Cường nhặt một viên ngói từ nóc nhà rơi xuống, nhè đầu Tạ Hậu Minh ném, ngói vỡ tan tành, chân hắn cũng bay tới, liên tục đá vào bụng vào sườn Tạ Hậu Minh, Tạ Hậu Minh chỉ phát ra tiếng rên yếu ớt .

.

.

Bị bắt cóc hai ngày rồi, đám người bắt cóc kia chỉ cho ông ta uống nước, không cho ăn, lại còn liên tục đánh đập hành hạ, mấy cú đá này thôi khiến Tạ Hậu Minh thiếu chút nữa ngất xỉu.

“ Cảnh sát khắp nơi, cảnh sát ở khắp nơi! Mụ vợ mày báo cảnh sát chứ gì!? .

.

.

Tao thấy mày thực sự không muốn sống nữa rồi.”

Lưu Chí Cường rút súng ra, rắc một cái lên đạn, dí vào đầu Tạ Hậu Minh: “ Lập tức gọi cho mụ vợ mày đi, gọi vào di động mụ ta, bảo mụ ta tránh cảnh sát, muốn nhặt lại cái mạng của mày thì bảo thân thích của mày gửi tiền vào tài khoản khác.

Gom đủ 100 vạn, bọn sẽ thả mày đi.”

Tạ Hậu Minh liên tục run rẩy, ông ta bị đau đớn, sợ hãi và đói khát dày vò đã nói không ra hơi nữa.

Mấy tên ở trong xe van đã khuân cái l*иg ra, nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, không rõ chuyện gì, Tạ Hậu Minh co người lại.

Mắt bị bịt kín, chẳng thể thấy gì, nên ông ta luôn ở trong trạng thái sợ hãi bất an.

Lưu Chí Cường biệt danh " Lão Ngưu" tất nhiên không nổ sung, ở gần đầm Hắc Long này có ít nông dân bản địa, tiếng súng sẽ gây chuyện phiền toái không cần thiết.

Hiện giờ cảnh sát đang tuần tra khắp các con đường quốc lộ chủ yếu, còn chưa tiến hành lục soát trong núi, nhưng cẩn thận vẫn hơn, bọn chúng giỏi ấn trốn trong rừng núi, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, ai muốn chui rúc vào chỗ đó làm gì.

Tạ Hậu Minh bị ném vào l*иg, tay được thay đổi cách trói, trói cùng chấn song sắt.

Trình Bân, Cố Tiểu Quân, cùng với cả Trịnh Vi Dân của đồn công an đường Tây Hà mà họ gọi tới đang lần mò đi trong rừng.

Trời đã nhá nhem tối, đèn pin cầm tay bật lên, soi sáng mấy vòng tròn được đánh dấu trên bản đồ.

Trước đó khi bọn họ tới địa điểm mà Trình Nhiên nói, chỉ tìm thấy cái xe đạp mà y giấu trong rừng, sau đó Trình Nhiên ở đỉnh núi gọi điện tới, nói là nhìn thấy xe đối phương đi về phía đầm Hắc Long, kết hợp với thông tin chúng có mùi cá tanh như Trình Nhiên kể trước đó, khả năng đám hung đồ trốn ở đó khá cao.

Cạnh đầm Hắc Long trước kia có làng chài lớn, vài nghìn người sinh sống, coi như hưng thịnh một thời, về sau nhiều nguyên nhân, chủ yếu là đánh cá không đảm bảo cuộc sống nữa, người ra ngoài thành phố làm việc nhiều nên giờ cư dân thưa thớt, nhiều công trình bỏ hoang.

Đầm Hắc Long địa thế phức tạp, cho dù biết được phương hướng, bằng chút người của họ, không thể tìm ra đám ác đồ, thông báo cho bộ chỉ huy thì chỉ khiến bứt dây động rừng thôi, bọn họ chắc chắn sẽ dùng kiểu tìm kiếm trải thảm, đối phương lại là kẻ đào thoát khỏi những cuộc truy bắt ở nơi khác, bắt được chúng rất khó, mà con tin thì chết chắc rồi.

Chỉ có tìm được vị trí chính xác, đột kích bất ngờ mới cứu được con tin.

Trình Bân không phải người cứng nhắc chỉ biết chấp hành theo sách lược, mà rất biến tùy cơ ứng biến, bây giờ cặp mắt của họ chỉ có Trình Nhiên thôi, cuối cùng hắn cho phép Trình Nhiên bám theo dưới tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân.

Kể cả không cho đi chăng nữa, thằng cháu đó chắc gì đã nghe.

Lần cuối cùng họ liên hệ với Trình Nhiên đã hai tiếng rồi, khi đó đồng hồ chỉ 5 giờ 40 phút, bây giờ là gần 8 giờ, mặt trời đã lặn xuống núi từ 15 phút trước, bầu trời chỉ còn một sắc màu tối tăm, rừng cây rậm rạp tối càng nhanh, làm không khí hết sức quỷ dị.

Tín hiệu di động ở trong rừng bị đứt đoạn, không khí căng thẳng xâm chiếm mọi người, chỉ có điện đàm thi thoảng truyền tới tiếng gọi nhau.

Cố Tiểu Quân bám vào một cái cây, kiểm tra phương hướng:” Đáng nhẽ anh không nên cho Trình Nhiên đuổi theo.”

“ Hết cách, thằng nhãi đó chẳng biết gặp phải vận gì mà va phải đám người đó .

.

.

Với lại cậu nghĩ giờ tôi bảo nó về, nó nghe chắc? Thằng nhãi đó nhìn thì hiền lành chứ là đứa ít nghe lời nhất trong bốn đứa cháu của tôi .

.

.

Đã không thể khiến nó ngoan ngoãn quay về, vậy thì dùng tạm .

.

.

Cậu chú ý quan sát các thôn xóm và kiến trúc trong rừng .

.

.

Chỗ Tiểu Trương nếu nhận được điện thoại sẽ dùng điện đàm thông báo cho chúng ta .”