Giáo viên suốt ngày trên lớp quán triệt tầm quan trọng của kỳ thi này tới tương lai ra sao, cha mẹ ở nhà ngày ngày đốc thúc, làm áp lực đám học sinh tăng vọt, lại cộng thêm sắp chia ly.
Đại khái vì thế đột nhiên nhiều cặp đôi xuất hiện trong trường, an ủi lẫn nhau mà, không có gì quá bất ngờ.
Thêm vào Khương Hồng Thược ở trường rất kín tiếng, mọi người chỉ coi là cô gái bình thương, nhiều người về sau chỉ ấn tượng đại khái là cô gái xinh đẹp mà thôi.
Dương Hạ không có phản ứng gì khác thường, tập trung hết tinh lực vào việc học tập thi cử, chỉ là ánh mắt vô tình nhìn về phía nào đó nhiều hơn.
Nữ sinh tuổi này thực sự là thành thục vượt xa nam sinh, thích đọc truyện tình cảm, cũng hiểu một người bị đả kích quá mạnh, giống như người chết đuổi, bên cạnh có bất kỳ chú an ủi nào cũng coi thành cọng cỏ cứu mạng mà nắm chặt lấy.
Ngày hôm đó mình đá cậu ấy, làm bị thương cậu ấy, nhất là nói một câu như thế.
Nghĩ lại Dương Hạ thấy mình quá nặng lời rồi, hẳn là vì thói quen trước giờ cô chẳng khách khí gì với Trình Nhiên, nghĩ gì nói nấy, chẳng quan tâm Trình Nhiên nghĩ gì.
Có phải mình đẩy cậu ấy vào con đường cực đoan rồi không? Trình Nhiên có thể giải thích, vậy Khương Hồng Thược thì sao? Thành tích của Khương Hồng Thược luôn quanh quân hạng 20 toàn trường, đôi khi vọt lên vị trí mười một mười hai gì đó, nhưng đại khái không phải trong top 10 thì rất khó gây chú ý.
Nhưng dù thế nào với thành tích đó Khương Hồng Thược cũng được liệt vào nhóm học sinh mũi nhọn rồi, chắc chắn sẽ thi đỗ vào Nhất Trung.
Trong khi Trình Nhiên điểm chưa tới 500, coi như không cách nào với tới Nhất Trung có điểm chuẩn luôn trên 600 rồi.
Đừng nghĩ 100 điểm không phải quá nhiều, ở mức độ này hơn kém nhau mỗi 20 điểm đã thuộc cấp bậc khác.
Hai người đó vốn không có tương lai, càng không cùng thế giới, sao bỗng dưng lại dính vào một chỗ.
Chuyện này không gây xôn xào trong phạm vi lớn, nhưng trong nhóm nữ sinh Dương Hạ, Trình Tiểu Giai thì vẫn là đề tài nhức nhối.
Vì thế mỗi khi rảnh rỗi bọn họ đều phân tích chuyện này, cuối cùng kết hợp trí tuệ tập thể cũng có được đáp án.
- Khương Hồng Thược nhất định là đang giúp đỡ Trình Nhiên, cho nên mới làm như vậy ở trước mặt chúng ta, để kí©ɧ ŧɧí©ɧ chúng ta, trước đó hai người ấy không nắm tay nhau, đến khi thấy chúng ta mới làm thế, nói không chừng do Trình Nhiên bày ra đấy .
.
.
Diêu Bối Bối khẳng định như đinh đóng cột, khinh thường nói: - Trình Nhiên đúng là hao phí thật nhiều tâm cơ.
- Đồng ý, mặc dù không biết vì sao quan hệ bọn họ lại thân thiết như vậy.
Liễu Anh kết hợp kinh nghiệm tiếp xúc với Khương Hồng Thược trước kia tổng kết: - Trình Nhiên không thể nào thu hút được Khương Hồng Thược, Khương Hồng Thược cũng không yêu đương ở giai đoạn này đâu, mình thấy Khương Hồng Thược có mục tiêu rất cao, ít nhất trước khi vào đại học sẽ chú tâm vào học tập thôi.
Nên Bối Bối nói đúng, đây chắc chắn là trò ác của họ.
Trình Nhiên mà ở đây thế nào cũng cảm thán, đám nữ sinh đúng là chuyên gia tình ái, bao sao nam sinh cùng tuổi sống khổ như thế.
Trương Tiểu Giai đưa ra suy đoán của mình: - Vậy thì chắc chắn là giao tình do làm báo tường mà ra rồi.
- Chứ còn sao nữa.
Diêu Bối Bối tới lúc này mới tiết lộ: - Mình đã tra khảo Du Hiểu rồi, tên đó mới đầu còn che đậy, sau khi bị mình hăm dọa đã tiết lộ, Khương Hồng Thược chưa từng làm báo tường, vô tình thấy bọn họ chui vào chỗ đó nên tò mò đi theo, sau đó hứng thú gia nhập, trước kia luôn là ba người họ làm cùng nhau.
Thì ra là vậy.
Khương Hồng Thược tình cờ kết bạn với họ, sau đó bất bình thay cho Trình Nhiên nên ra tay hiệp nghĩa.
Dương Hạ không tham gia thảo luận, vờ như đang học bài, nhưng lúc này khóe môi xuất hiện nụ cười.
Thật nhàm chán.
Khương Hồng Thược thương hại Trình Nhiên cũng được, nói là tốt bụng cũng không sao, chỉ có một điều chắc chắn, Khương Hồng Thược không thể thích Trình Nhiên.
Nếu đó là mục đích Trình Nhiên muốn đạt tới thì cứ vậy đi.
Dù sao sắp tốt nghiệp ai chẳng muốn để người mình thích phải nhìn với ánh mắt khác, đặc biệt mình còn từ chối cậu ấy như thế.
Dương Hạ tiếp nhận điều này.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa thôi, trung khảo sắp tới rồi.
Cô, Khương Hồng Thược, cùng với bộ phận nhỏ sẽ tới trường cao trung trọng điểm tỉnh, Nhất Trung Sơn Hải.
Còn Trình Nhiên, nghe nói cha mẹ cậu ấy chuẩn bị để cậu ấy vào Tứ Trung.
Vận mệnh của họ đã định sẵn là chia tách rồi, Dương Hạ chẳng giúp gì được.
Trong cái không khí lấy học tập làm chủ ấy vẫn có vài tiếng nói không hài hòa, ví như đám Tương Ba sau khi mời phụ huynh một loạt, im ắng không bao lâu đã tuyên bố sau khi tốt nghiệp sẻ xử tội Trình Nhiên.
Cũng phải thôi, làm gì có thiếu niên nào ở tuổi ấy nuốt trôi cục tức lớn như vậy.
Sở dĩ tuyên bố lúc này hẳn là muốn gây áp lực với Trình Nhiên khiến y thi không tốt.
Thời gian này Trình Nhiên cũng thấy Tạ Phi Bạch mấy lần, bọn họ có tiết thể dục học chung mà, nhưng mà xung quanh Tạ Phi Bạch lúc nào cũng tụ tập một đám người thuộc "thành phần bất hảo", lúc thì cả bọn tụ tập ở góc tường đầy dây leo phì phèo thuốc lá, có lần còn nhìn thấy cả đám bắt nạt hai học sinh, giật đứt hết cúc áo của người ta sau đó đá đít đuổi đi, cười ha hả.
Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Phi Bạch đều cố tình phả ra vài vòng khói kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trình Nhiên phải thừa nhận, vẻ bất cần đời với ánh mắt u buồn của hắn rất có sức hút với nữ sinh vô tri.
Du Hiểu gật đầu chào cho có lệ, sau đó mau mau kéo Trình Nhiên đi, sợ y giao du với kẻ xấu.
Có thành phần bất hảo đi cùng Tạ Phi Bạch cười khẩy: - Thằng đó chính là Trình Nhiên đấy à, trông thư sinh trắng trẻo đấy, cơ mà tay chân lòng khòng thế thì đánh đấm đếch gì? Bị cái thằng èo uột như vậy chơi một vố đau, bảo sao đám Tương Ba không nuốt trôi được, bảo nó cẩn thận.
Rốt cuộc cũng có một lần Tạ Phi Bạch búng tàn thuốc, đi tới nói với Trình Nhiên: - Cho mày số điện thoại mà mày chả gọi gì thế? Trình Nhiên ngẩn người: - Chẳng có chuyện gì cả thì tôi gọi cho cậu làm cái gì? - Thế mày lấy số điện thoại của tao làm gì? Mày chơi tao à? - Tôi vừa nói rồi còn gì, khi nào có chuyện thì tôi gọi chứ làm sao? Tạ Phi Bạch nghẹn lời, hắn thấy cứ nói chuyện với thằng này nhiều thì mình sẽ tức chết, không vòng vo nữa: - Mày có biết đám Tương Ba gần đây tuyên bố cái gì không? Nhìn cái giáng vẻ anh chị giang hồ của hắn, Trình Nhiên rất muốn phì cười, nhưng mà biết Tạ Phi Bạch coi thể diện quan trọng hơn sinh mạng, cố gắng khống chế cơ mặt ừ một tiếng.
Tạ Phi Bạch đút nửa bàn tay vào túi quần, ngón cái lộ ra ngoài, hất hàm nói: - Hay để tao ra mặt xử lý chuyện này cho mày, thằng nhãi Tương Ba đó tưởng ngang hàng với tao chắc, tao cho nó biết trên dưới.
- Cám ơn, nhưng cậu lo chuyện của bản thân trước là được.
Trình Nhiên mỉm cười: Lại bị người ta làm nghẹn họng rồi, Tạ Phi Bạch bực bội: - Tao thì có chuyện gì được chứ? Mày đừng nghĩ là mày ghê gớm lắm rồi, mày hiểu không, giờ chút thủ đoạn vặt ra chơi xỏ người ta không tính là bản lĩnh, mày phải trả giá còn đắt hơn đấy.
Mày có biết Tương Ba quen với đám người trường võ không, còn chơi với cả đám lưu manh quanh đây .
.
.
Đúng, giờ ở trong trường nó tất nhiên không dám làm gì mày đâu, nhưng mà đến lúc nghỉ hè, nó sẽ tính xổ với mày.
Trình Nhiên day huyệt thái dương thở dài: - Vốn là thời sơ trung đẹp đẽ như thế, vậy mà bị đám người các cậu làm tối tăm rối loạn như ngoài xã hội vậy, đừng phá hồi ức đẹp đẽ của tôi.
Tạ Phi Bạch mặt biến sắc, bàn tay hắn vốn đút trong túi làm dáng rút ra: - Mày có ý gì, cái gì mà đám người bọn tao, cái gì mà tối tăm rối loạn? Mày coi thường tao hả? Du Hiểu ở bên cạnh lén thụi một đấm vào hông Trình Nhiên, thằng này đúng là chẳng biết ăn nói gì cả, vội kéo Trình Nhiên lại, lên giải thích ngay: - Không, không, cậu ấy không có ý đó đâu.
- Hừ, mặc xác mày, lần sau tao mà còn nói chuyện với mày, tao sẽ tự tát bản thân hai cái.
Bỏ lại một câu như thế, Tạ Phi Bạch quay về chỗ đồng bọn của mình: Trình Nhiên nhún vai lẩm bẩm: - Con nít ranh.