Có người nói hoàng hôn cũng giống như mùa thu, chúng như có một ma lực khiến người ta ở trong thời tiết này thương thuân bi thu, cảm thán thời gian trôi đi, làm người ta nhớ tới câu danh ngôn ", ngàn vàng khó mua một khắc thời gian", làm con người ta thành động vật dễ xúc cảnh sinh tình.
Còn Trình Nhiên mỗi lần tới hoàng hôn thì cảm thụ sâu sắc nhất của y là đói, bất kể buổi trưa ăn no tới đâu thì cứ tới hoàng hôn, như phản xạ có điều kiện, bụng sôi ầm ĩ kéo y về nhà.
Trình Nhiên đang tưởng tượng tới món ăn mà mẹ làm tối nay thì đột nhiên có người gọi: - Này Du Hiểu.
Hai người quay đầu lại một cái thì thấy ba cô gái Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối tay trong tay kết bạn về nhà.
- Muộn thế này rồi mà hai cậu đi đâu chơi thế hả? Liễu Anh nhìn thấy người Du Hiểu lem luốc màu vẽ thật ra đã đoán ra rồi, vẫn cố tình trêu: - Chơi gì mà chơi .
.
.
Làm báo tường cho lớp mình đấy! Tưởng bọn này rảnh lắm à, bọn này có chính sự hẳn hoi nhé.
Du Hiểu kháng nghị: Ba cô gái đã tới trước mặt bọn họ, chẳng biết có phải vô tình hay không, ba cô gái được coi xinh đẹp nhất trong khu tập thể lại chơi thân với nhau, mỗi người một vẻ, không biết dọc đường thu hút bao nhiêu ánh mắt rồi.
- Các cậu thì làm được các gì chứ? Diêu Bối Bối mái tóc dài thẳng mượt, trông rất ôn nhu thùy mị, rất có khí chất vợ hiền dâu thảo, kỳ thực rất đanh đá, mở lời một cái là khinh người rồi: - Coi bạn nói kìa, mình với Trình Nhiên là ai, bọn này mà song kiếm hợp bích thì cứ đợi mà chấn kinh đi.
Tới khi đó bình bầu báo trường toàn trường, giải hạng nhất dễ như lấy đồ trong túi.
Còn chưa làm được cái gì Du Hiểu đã bốc phét: - Nói như vậy thì các cậu thực sự đang làm báo tường chứ không phải là đối phó à? Ánh mắt Dương Hạ từ đầu tới giờ mới nhìn sang Trình Nhiên: - À, cậu biết vẽ mà, cậu vẽ rùa đen rất đẹp.
Câu này vừa nói ra mọi người liền phì cười, không phải Dương Hạ trêu Trình Nhiên mà là sự thực, trước kia bất kể là thời tiểu học hay là thi vẽ ở cung thiếu niên, tác phẩm tham gia cuộc thi của Trình Nhiên đều là vẽ rùa.
Trình Nhiên cũng nhớ ra rồi, khi đó y muốn thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là của Dương Hạ, cho nên chọn đi theo con đường không tầm thường.
Vẽ chó vẽ mèo, vẽ rồng vẽ phượng thì người ta vẽ đầy rồi, y quyết định vẽ rùa, không ngờ ý nghĩ trẻ con giờ lại thành vết nhơ trong lịch sử.
Mà hình như mình còn tặng cho Dương Hạ không ít tranh rùa, đúng là sai lầm nghiêm trọng.
Không hiểu lúc đó cái đầu mình nghĩ gì nữa.
- Đó là vì Trình Nhiên chỉ muốn nghịch thôi, lần này cậu ấy nghiêm túc rồi, cứ mở to mắt mà đợi đi.
Du Hiểu đã thấy ý tưởng Trình Nhiên dày công chuẩn bị, nên rất có lòng tin vào đồng bọn, huống hồ bọn họ còn có Khương Hồng Thược bí mật ủng hộ, nếu không có thành tựu gì thì mới là mất mặt: - Nghiêm túc thì sao chứ, nghiêm túc là được thì thiên phú làm gì? Diêu Bối Bối chanh chua hất nước lạnh: - Không có thiên phú thì phí công thôi.
Nha đầu này có thú với mình hay sao ấy, Trình Nhiên nhận ra rồi, cứ mỗi lần nói gì đó liên quan tới mình thì cô bé này trở nên đặc biệt điêu ngoa.
Có điều ý nhớ không ra, mình làm gì chứ? Dương Hạ hơi nhớ những ngày tháng cô và Trình Nhiên, Du Hiểu làm gì cũng có nhau, bây giờ lớn rồi một cô gái không thể suốt ngày ở cùng hai đứa con trai được, thế nên hoài niệm đó bị cô nhanh chóng gạt sang bên: - Vậy thì nào cho bọn mình xem đây? - Chỗ đó là đoạn ống nước của trường bị vỡ, nơi đó đang xây dựng, nước bẩn lênh láng khắp nơi, muốn vào phải chui qua một cái khe nhỏ, không cẩn thận là bị bẩn ngay, hơn nữa bọn này chưa vẽ ra.
Du Hiểu tất nhiên là tìm cách để từ chối, dù ông trời xuống cũng không được phá hoại thời gian ở cùng Khương Hồng Thược: Liễu Anh "eo ôi" lùi lại nhìn Trình Nhiên và Du Hiểu, hai điển hình của việc "lấm bẩn", Diêu Bối Bối thích làm điệu cũng nhăn mặt, họ sợ bẩn nhất.
Dương Hạ chỉ nhìn Trình Nhiên, hiển nhiên thái độ của Du Hiểu không quan trọng, cô chỉ muốn biết câu trả lời của Trình Nhiên.
Du Hiểu nghiêng đi góc độ mà ba cô gái không nhìn thấy, làm động tác cứa cổ đe dọa.
Trình Nhiên vốn thế nào cũng được, nhưng đã bị "đe dọa" đành phải chiều ý hắn: - Không cần đâu, tới khi nào bọn mình vẽ xong rồi các bạn tới xem cũng được, mới bắt đầu chưa có gì.
Dương Hạ vốn định thuận tiện cổ vũ Trình Nhiên, nếu là trước kia, Trình Nhiên nhất định vô cùng mừng rỡ, còn nhớ năm ngoái, vì cô rất thích Backstreet Boys, nhưng ở Sơn Hải hết hàng, vậy mà không biết Trình Nhiên kiếm đâu ra được, hiên ngang tới trước mặt cô, bộ dạng chỉ cần bạn thích thì tôi sẽ tìm được.
Bây giờ .
.
.
Có phải cậu ấy cố tình tránh mình không? Vì thế cô mỉm cười gật đầu: - Được.
- Đợi khi nào các cậu vẽ xong, bọn mình sẽ tới xem.
Liễu Anh vẫn rất hứng thú, còn nghĩa khí làm động tác vỗ vai cả hai: - Cố lên nhé! Vì nhà mỗi người ở tòa nhà khác nhau, thế nên đi thêm một quãng tíu tít chia tay, Trình Nhiên trên đường về thấy một chiếc xe Toyota đi ra, ngồi sau xe là Triệu Bình Truyền mặt mày khó coi.
Trình Nhiên đứng nhìn một lúc mới về nhà.
Ờ, thiếu chút nữa quên việc này.
Buổi tối có món trứng gà khoai tây, Từ Lan làm món này số một, Trình Nhiên ăn tới bụng tròn xoe mới ợ một cái, đặt bát xuống: - Cha, Tôn Trác Phú là ai thế ạ? Từ Lan trở đầu đũa đánh Trình Nhiên: - Lại nghe lỏm người lớn nói chuyện.
Kỳ thực gần đây chuyện Trình Phi Dương từ chối Đầu tư Sơn Hải đã truyền khắp khu tập thể rồi, Trình Phi Dưỡng đoán con trai nghe được bạn bè nói cũng không lạ, lạnh nhạt nói: - Ăn no chưa, no rồi thì đi làm bài đi.
Trình Nhiên không chịu từ bỏ, cha y rất cứng nhắc, lại quân tử, dễ bị thiệt thòi.
Thế là y quay sang thì thầm với mẹ, đơm đặt lúc nãy gặp Triệu Bình Truyền, thái độ ông ta khó chịu thế nào, còn mỉa mai cha y đắc tội với Tôn Trác Phú, sớm muộn chuốc họa vào thân, khi đó cả nhà dọn ra đường mà ở.
Từ Lan vỗ bàn tức giận: - Anh xem, loại người gì thế cơ chứ, hắn không làm gì được anh trút giận lên con mình, người lớn mà thế à? Mặt Trình Phi Dương cũng đen xì: - Loại người như hắn có gì mà không dám làm chứ, Trình Nhiên sau này gặp hắn ta thì tránh đi, hắn nói gì cũng không cần để ý, con còn nhỏ, chưa cần để ý chuyện người lớn, học tốt là được.
Từ Lan giận xong rồi không khỏi lo lắng: - Phi Dương, nhưng mà em nghĩ thế này, nếu Tôn Trác Phú đã lợi dụng Triệu Bình Truyền để gây áp lực với anh, chứng tỏ ông ta cũng đánh giá cao hạng mục này lắm .
.
.
Kết quả là anh từ chối, em nghe nói con người Tôn Trác Phú thấy lợi là không buông tay, giờ hắn mất miếng lớn, liệu hắn có làm gì anh không? Trình Phi Dương thầm tán thưởng, đúng là mẹ mình có khác, nói đúng luôn điều y muốn nói rồi, vấn đề là cha nghe lọt không? Trình Phi Dương hừ một tiếng: - Tôn Trác Phú làm được gì chứ, có giỏi ông ta cho Triệu Bình Truyền nắm toàn cục xem tên đó làm được trò trống gì.
- Không chỉ Triệu Bình Truyền, anh nghĩ xem, người dưới anh có một lòng với anh không? Dù ở trong nhà Từ Lan vẫn cẩn thận hạ thấp giọng xuống: - Tôn Trác Phú muốn gì nào, em nghĩ, ông ta đâu coi trọng gì bọn anh, ông ta làm tất cả là chỉ vì muốn thứ bọn anh nghiên cứu ra thôi .
.
.
Loại người chỉ thấy lợi trước mắt như ông ta, anh đoán chừng có được quyền sở hữu tri thức rồi sẽ sang tay bán cho công ty khác cần, hoặc là dùng làm mồi nhử người khác vào để làm cái gì nhỉ, thao tác vốn à .
.
.
Em có nghe ngóng xung quanh rồi, nhiều hạng mục vào tay ông ta không có kết quả tốt.