Trùng Nhiên

Chương 32: Bộ mặt thật của chú họ.

Một lớn một bé nói chuyện với nhau tuôn ra cả đống từ chuyên môn làm thư ký với nam nhân trung nhiên nghe mà chóng cả mặt.

- Chú em, cậu học đâu ra mấy cái này thế? Tài xế xem ra cũng là người đơn thuần, chưa gì đã thay đổi cách xưng hô, từ "thằng nhãi" lên "chú em" rồi, rất thân thiết: - Học trên mạng, tôi có hẹn phải đi, chào mọi người.

Trình Nhiên vừa há mồm định khoe clb xe hơi mình tham gia chợt nhớ thân phận bản thân lúc này.

Thôi xong, biểu hiện hơi quá rồi, không chuồn đợi tới bao giờ, y bịa bừa một lý do rồi đi ngay, đầu cũng không quay lại: Ba người lên xe, chưa đi vội mà nhìn theo dáng vẻ làm việc nghĩa không cần báo đáp của Trình Nhiên, thư ký bỗng cảm thán: - Đúng là thiếu niên mạnh thì nước mạnh.

Nam nhân trung niên gật đầu: - Nếu thế hệ sau của chúng ta đều có tinh thần ham học như thế này .

.

.

Vậy thì quốc gia cường thịnh trong tầm tay.

Nói tới đó không biết ông ta nghĩ cái gì mà trầm mặc hẳn, thư ký cũng không dám tiếp tục đề tài này, xe đi về phía trước, chẳng mấy chốc vượt qua Trình Nhiên vào Nguyệt Lượng Thôn.

Biến cố đó chỉ là chuyện rất nhỏ, Trình Nhiên vẫn chìm đắm trong cảm giác được sờ tay vào món đồ cổ, nam nhân có loại say mê tự nhiên với những thứ công cụ như vậy.

Nơi bác cả mời khách là bên trong một phân khu kiểu vườn hoa nhỏ thư giãn, Trình Nhiên tới nơi thì thấy người anh họ với hai đứa em họ đã đông đủ.

Anh họ là con bác cả, trên Trình Tề, hai đứa em họ là Trình Tường và Lý Ngọc, lần lượt là con bác hai và dì.

Bác cả là người cực kỳ coi trọng truyền thống gia đình, vì thế mỗi tháng bất kể không có chuyện gì thì đại gia đình tụ tập ăn với nhau một bữa để giữ gắn kết trong gia đình, chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn, nên không khí rất tốt.

Bốn anh em nhà họ Trình rất hòa thuận, Trình Tề tính cách phóng khoáng lãng mạn, Trình Tường hoạt bát vui vẻ, chỉ có Lý Ngọc là hướng nội nhất.

Vừa thấy Trình Nhiên tới, hai đứa em đã ríu rít gọi "anh, sao giờ mới tới", "đợi anh lâu lắm rồi.”

Trình Tề thì chỉ mỉm cười vẫy tay một cái, hắn còn đang ôm cây ghi ta say sưa gẩy đàn.

Nụ cười tươi rói, dáng vẻ đẹp trai của Trình Tề làm Trình Nhiên cảm khái vô cùng, nếu nói thần tượng thời học sinh của y là ai thì người anh họ này chắc chắn là một trong số đó.

Trình Tề lớn hơn Trình Nhiên ba tuổi, học ở Nhị Trung, năm nay cao khảo, theo Trình Nhiên nhớ thì hắn chỉ đỗ vào một đại học loại hai ở Thành Đô, giờ nhìn cảnh này xem ra giống với kiếp trước.

Cao tới 1m88, Trình Tề là đội trưởng đội bóng rổ trong trường, còn từng đại biểu tỉnh tham gia thi đấu, là nhân vật có tiếng trong giới học sinh cao trung thành phố.

Nếu đem so với truyện Slam Dunk thì hắn chính là Rukawa Kaede.

Tất nhiên là trong trường cũng rất được lòng nữ sinh, nhiều năm sau bạn học nhắc tới Trình Tề còn nói "con người không tệ, nhưng thích thể hiện .

.

.”

, “Không chịu chuyền bóng cho người khác, không có khái niệm tập thể .

.

.”

, tóm lại oán niệm ngùn ngụt.

Cứ tưởng rằng người anh họ của mình cứ một đường thẳng tiến, tương lai thuận buồn xuôi gió, nhưng sau này cuộc đời anh ấy rất ảm đạm.

Tốt nghiệp đại học xong nhờ chạy chọt quan hệ vào công ty điện tín, công việc không tệ, nhưng nhất thời vì bạn gái mà thôi việc, đuổi theo người ta tới tận phương nam.

Lúc đó bác cả cũng nghỉ hưu rồi, gia cảnh dần đi xuống, đến tuổi lập gia đình thì vì đủ chuyện vụn vặt bị bạn gái chê, thế là chia tay.

Anh họ từ đó không phấn chán lên được, chẳng kết hôn nữa, sống vô trách nhiệm, bạn gái thay đổi vèo vèo.

Giờ nhìn anh họ tóc dài quá vai, bộ dạng lãng tử, biểu diễn ghi ta cho hai đứa em, ai có thể ngờ cuộc đời vô thường như vậy.

Tất cả do tính cách quyết định vận mệnh mà ra.

Lúc này một chiếc xe Phổ Tang lái vào bãi đỗ, từ xe đi xuống là hai người lưng thẳng tắp, Trình Nhiên nhìn thấy một cái cũng bất giác ướn thẳng lưng.

Người ngồi ghế phụ lái chính là chú họ Trình Bân, phó cục trưởng, phụ trách chi đội cảnh sát hình sự, kinh tế, ma túy của cục công an thành phố mà y dùng để dọa Chương Minh.

Còn lái xe là cấp dưới kiêm tài xế Du Tiểu Quân, chớ thấy hắn thấp bé mà coi thường, chính là quán quân tán đả trong liên đội của chú họ năm xưa, là anh em sinh tử.

Mấy năm qua Trình Bân ở hệ thống công an luôn mang Du Tiểu Quân theo bên cạnh.

Du Tiểu Quân ít hơn chú họ bảy tám tuổi, cha hắn đi đào rau dại ngã chết, từ nhỏ được mẹ nuôi nấng trưởng thành, sau khi vào quân đội thì mẹ bệnh nặng qua đời, ở quê nhà không còn ai thân thích nữa.

Về sau Trình Bân xuất ngũ đưa Du Tiểu Quân theo, thế nên Du Tiểu Quân không khác gì người nhà, ăn Tết cùng nhà họ, anh em Trình Nhiên đều gọi là anh Du.

Do không còn thân thích nào cả, mỗi khi nghe thấy đám Trình Nhiên gọi thế, gương mặt đen đúa lại cười khoe hàm răng trắng, bởi vậy tiền mừng tuổi mấy anh em Trình Nhiên luôn rất dư dả.

Về sau chú họ mắng Du Tiểu Quân, nói mấy thằng nhãi kia cố tình, đừng thấy miệng chúng ngọt mà nhầm, chỉ vì tiền mừng tuổi thôi, tiền lương được mấy đồng mà cho chúng.

Du Tiểu Quân vâng dạ, sau này lén lút mừng tuổi anh em họ, bảo phải giữ kín.

Chỉ là về sau .

.

.

Chú họ xảy ra chuyện, Du Tiểu Quân bị liên lụy, thế là biến cố của đại gia đình đột ngột giáng xuống.

May mà lúc này tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn, đây là năm tháng ấm áp đơn thuần.

Mọi người tới đông đủ, tất nhiên là ăn cơm thôi.

Bữa cơm này chủ yếu là để khích lệ Trình Tề sắp cao khảo, Trình Nhiên trung khảo, dì út nâng ly lên mở màn: - Chúc Trình Tề thi thật tốt, phát huy vượt khả năng, chúc Nhiên Nhi của chúng ta thi vào Tứ Trung.

Nhìn cả nhà nâng ly không ai phản đối lời này, Trình Nhiên xấu hổ quá thể, chẳng ai hi vọng gì vào mình .

.

.

Nghĩ cũng đúng thôi, với thành tích trước kia, kỳ vọng thấp là bình thường.

Cơ mà trước kia Trình Nhiên không để ý, giờ mới thấy chú họ mình chẳng có dáng vẻ gì để Du Tiểu Quân một lòng đi theo, trông chú ý như thư sinh vậy, dù là có danh hiệu cục phó cục công an, nhưng nho nhã tựa sinh viên đại học thập niên 70, lúc nào cũng cười hòa nhã, nói chuyện cũng thong thả ít phản bác người khác.

Cho nên dù trong nhà có người làm lãnh đạo, Trình gia ở thành phố Sơn Hải này rất kín tiếng, không gây chú ý.

Trong lúc ăn cơm, Trình Bân và Du Tiểu Quân đều nhận được mấy cuộc điện thoại.

Anh em Trình gia vô tình nghe được Du Tiểu Quân trò chuyện, có vẻ là ở Bắc Sơn phát hiện thi thể đôi tình lữ, mà trước đó không lâu có vụ ẩu đả ở quán đồ nướng khiến một chết năm người bị thương.

Gọi điện xong, Trình Bân gọi cả bốn ánh em Trình Nhiên tới gồi dưới giàn nho, dáng vẻ thư sinh dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị lạnh lùng: - Ba ngày trước có mấy học sinh cao trung đánh nhau ở quán đồ nướng, lý do là ghen tuông, kết quả trong lúc nóng giận mất lý trí đã cầm chai bia đập chết người .

.

.

Các cháu nghĩ mà xem, vì chuyện nhỏ nhặt đó mà gây chết người .

.

.

Có biết cha mẹ người chết thế nào không? Họ khóc lên khóc xuống, chú tới nhà mà người mẹ ngất ba lần, chú tin nếu có thể đổi được con mình về, dù xuống mười tám tầng địa, họ cũng cam lòng.

Trình Tề, Trình Tường, Lý Ngọc đều biến sắc sợ hãi, không biết vì sao chú lại dùng thái độ này nói chuyện với bọn họ, lòng hoảng hốt.

Trình Nhiên thì hơi cúi đầu trầm tư.

Trình Bân tiếp tục: - Vì sao chú nói với các cháu chuyện này, là vì cảnh cáo các cháu, khi ra ngoài chớ sinh sự thị phi, gặp chuyện phải biết nhịn! Không nhịn được, hoặc bị thương, gọi điện cho cảnh sát.

- Nhưng .

.

.

Nếu có đứa nào dám lấy danh nghĩa của chú, nói chú là phó cục trưởng để kiếm thể diện, để làm lão đại, để bắt nạt người khác .

.

.

Cha mẹ các cháu không nỡ đánh, chứ chú sẽ đánh gãy chân đó.