Ở văn phòng chủ nhiệm giáo vụ, Lý Trảm mặt âm trầm nói với phó hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm giáo vụ Chương Minh, xác nhận lần nữa: - Chuyện này tôi thực sự phải làm thế à? Chương Minh bực tức: - Chuyện Chu Thao căn dặn, còn làm sao được chứ .
Trong lớp anh có đứa học sinh ăn cơm cùng với Chu Thao, Chu Thao đã hỏi chuyện này rồi, cái đứa học sinh tên Trình Nhiên kia cũng không có lời lẽ gì vô lễ với anh, chỉ đánh cược với anh thôi, ban giáo vụ không thể xử phạt được.
Lý Trảm muốn hộc máu, còn không vô lễ, thằng nhãi đó có khác gì sỉ nhục mình, tát vào mặt mình trước mặt bao người chứ: - Nếu nó thực sự đỗ vào hệ cao trung Nhất Trung thì chẳng lẽ tôi phải xin lỗi nó, gọi nó là thầy thật à? - Chu Thao muốn thể hiện giáo dục cởi mở tiến bộ, chứ không phải làm loạn bối phận thầy trò, đến lúc đó anh xin lỗi một câu là xong thôi, đứa học sinh đó mà dám bắt anh gọi là thầy thì là đạo đức có vấn đề rồi, dù lên hệ cao trung, không phải không tác động được.
Chương Minh chẳng muốn dính vào chuyện lằng nhằng này: - Tôi chẳng lo chuyện đấy, thằng nhãi Trình Nhiên đấy chỉ là thứ bùn nhão không tét nổi lên tường, tôi nói là Chu Minh làm thế, sớm muộn cũng làm hỏng cái trường này.
Lý Trảm đương nhiên không muốn sự việc phát triển tới mức này, chuyện đánh cược hôm đó cũng chỉ là nhất thời tức giận, định ỷ thế ép Trình Nhiên cúi đầu, không ngờ chuyện vượt khỏi tầm khống chế.
Sau tiết thể dục toàn trường giữa giờ, Chương Minh đứng trên bục cao, cầm loa tuyên bố: - Tuần trước ở khối năm thứ ba trường ta, có một em học sinh tên Trình Nhiên, đánh cược với giáo viên, sẽ thi vào hệ cao trung của Nhất Trung! Em học sinh này tuy thành tích không tốt, nhưng dám đánh cược, rất sảng khoái, rất tốt, kỳ thi trung khảo sắp tới rồi, thiếu niên mà, phải có khí thế chém nát chông gai, nuốt chửng vạn dặm như hổ, dũng khí này đáng để học tập.
- Các em, kỳ thi trung khảo sắp tới rồi, không cần sợ hãi, không cần rụt rè, hãy đặt mục tiêu cao, mạnh dạn tiến về phía trước, thiếu niên manh, tổ quốc mạnh.
Đây rốt cuộc là thông báo phê bình hay khích lệ vậy, những lời phía sau của Chương Minh thì chẳng ai nghe nữa rồi, đám học sinh đang bận rộn truy hỏi xem học sinh kia là ai.
Trình Nhiên cũng đau đầu, y chỉ muốn yên tĩnh ôn thi thôi, sao mà khó như thế.
Giờ chuyện âm ĩ thế này, Trình Nhiên sợ không đơn giản như bề ngoài nữa, chẳng biết mình có nghĩ quá không, nhưng y không muốn thành công cụ đấu tranh của người khác.
Mọi chướng ngại trên con đường học tập của mình đều phải loại bỏ.
Chương Minh ở trong văn phong nhìn tấm biển phía trước, sắc mặt âm u, một bên tường có hai cái ghế sô pha da màu mận chín, nhưng không phải để cho học sinh dùng, có tư cách ngồi đó chỉ có phu huynh học sinh, chỗ của học sinh là "vành móng ngựa" trước bàn gỗ của ông ta.
Nơi đó thường xuyên có học sinh xếp thành hàng mặt cúi gằm đợi nghe ông ta giáo huấn.
Cái trường này xuất hiện không ít học sinh cá biệt, nhưng cơ bản đều bị ông ta xử lý đi vào khuôn phép hết, vì đạt được mục đích "dạy người", Chương Minh không chỉ giới hạn ở dùng lời nói, từng có học sinh bị ông ta đá bay khỏi phòng.
Càng có người nhìn thấy Chương Minh dùng nắm đấm giáo dục học sinh đánh nhau, kết quả học sinh đó đi đánh nhau chẳng bị làm sao, được giáo dục thì tím cả mặt, thế nên đám học sinh mà trong mắt người khác không ai dám trêu chọc vào, nhìn thấy vị hiệu phó to béo này là tránh hết.
Hôm nay Chương Minh muốn gặp đứa học sinh tên Trình Nhiên, xem xem rốt cuộc là loại cá biệt gì mà dám cãi nhau với Lý Trảm.
Có tiếng gõ cửa, cửa kỳ thực để mở, đứa học sinh tên Trình Nhiên đứng đó, tay còn cầm cái cốc nước chưa kịp trả về chỗ với một cuốn sách.
- Em là Trình Nhiên hả, vào đi.
Chương Minh nói xong tiếp tục viết một quyết định xử phạt cảnh cáo học sinh dám đi dép lê tới trường vào thứ hai: Cũng chẳng phải chuyện gấp gáp gì, xử lý sau cũng được, ông ta cố ý làm thế để gây áp lực cho học sinh, càng trì hoãn lâu học sinh bị gọi tới đây càng hoảng loạn, chiêu này ông ta không chỉ thuần thục, mà còn thích làm.
Không phải nói chứ, cái cảm giác nắm quyền sinh quyền sát trong tay đó, dù đối phương chỉ là học sinh thôi, cũng rất có kɧoáı ©ảʍ.
Đợi khi ký xong hai chữ "Chương Minh" thật đẹp lên quyết định xử phạt, Chương Minh hài lòng ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn một cái máu xộc lên đầu, vỗ bàn đánh sầm: - Ai cho em ngồi hả? Tôi cho em ngồi hay sao? Thì ra là Trình Nhiên ngồi xuống cái ghế sô pha, dựa lưng ra sau xem sách, trông điệu bộ có vẻ thoải mái lắm.
Ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng Chương Minh, chưa có đứa học sinh nào dám thoải mái trước mặt ông ta như thế, đúng là không coi ai ra gì nữa.
Nhất là vừa rồi vỗ bàn mạnh như thế, bản thân đau méo mồm, mà đứa học sinh kia chỉ quay đầu nhìn, chẳng hề tỏ ra kinh hoàng sợ hãi gì hết.
Thằng nhãi ranh, lão tử không tin mày không dạy được mày, mặc dù biểu hiện của Trình Nhiên hơi khác người, nhưng Chương Minh là nhân vật thế nào, loại học sinh cá biệt hơn gấp bội ông ta còn đánh cho, vòng qua bàn tới ghế sô pha, tóm cổ áo Trình Nhiên kéo lên, vung tay tát hai phát.
- Chủ nhiệm Chương, em phạm lỗi gì ạ? Giọng Trình Nhiên rất ngây thơ vô tội không biết vì sao mình bị ăn đòn: Nghe giọng thằng nhãi này, tựa hồ không phải là cố ý khiêu chiến quyền uy của mình, Chương Minh cũng chưng hửng, lửa giận vừa bốc lên lại tụt xuống cái vèo.
Cảm giác vừa đấm phải gối bông, nếu là đứa học sinh cứng đầu cứng cổ, ông ta sẽ đánh cho tối mặt luôn, nhưng với loại vô tội như mèo con đi lạc này, có đánh cũng không có kɧoáı ©ảʍ.
Chương Minh tuy rất nặng tay với học sinh, nhưng mà luôn tóm lấy lỗi của học sinh trước, sau đó mới "giáo dục", rống lên: - Phạm lỗi gì à? Đến bản thân phạm lỗi gì mà em cũng không biết sao? Nhìn xem trước mắt viết cái gì? Ngay ở tường phía chính diện văn phòng là tấm biển "Tôn Sư Giữ Mình.”
- Em đã biết tôn sư chưa? - Em đâu có hành vi vô lễ với thầy Lý ạ, hơn nữa em còn tôn trọng thấy ấy lắm mà.
Trình Nhiên rất nghiêm túc nói: - Mặc dù em ngủ trong giờ học là sai, nhưng mà em bị đánh đòn rồi, sau đó đánh cược là thầy Lý đưa ra trước mà.
Chương Minh nheo mắt lại, thằng nhãi này gớm đấy chả ngoan hiền đâu, giả ngây giả dại đây mà, nó thừa nhân ngủ trong lớp nhưng mà đã bị phạt, không tới mức đi học ngủ gật bị gọi lên phòng giáo vụ xử phạt, còn đánh cường đúng là do Lý Trảm đưa ra trước.
Chỉ là cố tình bỏ sót nội dung ở giữa.
- Em thực sự không phỉ báng sỉ nhục chủ nhiệm lớp mình sao, ví như nói thầy ấy bị đuổi học chẳng hạn.
Mặc dù Lý Trảm tới chỗ Chương Minh nói xấu Trình Nhiên vô số, chuyện có một nói thành mười, ông ta vẫn nắm được nội dung cơ bản, đó là vì Trình Nhiên chọc giận Lý Trảm, nên mới nổi điên rồi xảy ra chuyện đánh cược.
Rõ ràng là vì Lý Trảm tu luyện chưa đủ, nên bị một đứa học sinh chọc cho giận mất trí, nếu đổi là Chương Minh thì khác.
- Vậy thầy khẳng định rằng thầy Lý không hề bị đuổi học ạ? Cái thằng nhãi này.
Lý Trảm đương nhiên là bị đuổi học sau đó nhờ quan hệ ở hệ thống giáo dục mới tiếp tục đi học trở lại, mấy chuyện thối nát đó Chương Minh rõ hơn ai hết, ông ta không định chùi đít hộ Lý Trảm.
Hơn nữa vấn đề giờ cũng không phải là Lý Trảm, mà đứa học sinh này sao dám ăn tim gấu gan báo trước mặt mình, đây là hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của mình.
Thấy mặt Chương Minh đỏ rực, cổ cũng nổi gân, biết ông ta sắp ra tay, Trình Nhiên nói vội: - Hiệu phó trương, mỗi năm trường ta đều có tiền trợ học do bộ giáo dục phát .
Hình như thầy phụ trách mảng này đúng không? Em rất muốn biết, mỗi năm học sinh nghèo báo lên cùng tiền trợ cấp thực tế có khớp không? Những học sinh xin trợ cấp, nhưng cuối cùng lại nghỉ học, số tiền đó đem phát rồi, hay vẫn còn .
- Em .
Lời Chương Minh mắc nghẹn trong cổ họng:
- À, có phải thầy định hỏi vì sao em biết phải không, em có một người chú, đang làm phó cục trưởng cục công an, chú em nghiêm khắc lắm ạ, xưa nay đả kích tội phạm không thương xót, em chắc sau này thầy cũng thích chú ấy .
Hôm nọ chú em tới nhà chơi, còn hỏi rất nhiều chuyện ở trong trường.