Buổi sáng mùa hè luôn đến sớm, ở thành phố như Hạ Hải càng thế, đường phố rải rác những chiếc lá rụng qua đêm, chờ đợi công nhân vệ sinh tới quét dọn.
Sáu giờ sáng, thời điểm cuối cùng chuyển từ bóng tối sang ánh sáng, Trình Nhiên đã thức dậy chạy bộ rồi, chạy vòng quanh con đường bên ngoài khu tập thể, dọc đường gặp vài người chạc tuổi, đều ở trong khu tập thể, song lại qua lại với vòng tròn của Trình Nhiên, bình thường chẳng chào hỏi gì, hôm nay Trình Nhiên lại cười với họ, làm bọn họ ngớ ra, không biết Trình Nhiên có phải dậy sớm va đầu vào đâu không.
Về nhà ăn sáng, Trình Nhiên đeo cắp sách rời hành lang, gặp hai nam một nữ, đều là đồng nghiệp của cha, còn nhớ mang máng tên họ, vui vẻ vẫy tay:
- Cháu chào dì Trương, dì Lưu, chú Triệu.
Trong ba người Triệu Bình Truyền chỉ hời hợt "ừm" một tiếng cho có, Trương Xuân mỉm cười trả lời:
- Trình Nhiên, nghe nói cháu cũng nóng tính lắm, xung đột với cả chủ nhiệm lớp.
- Ừ, tính khí này nên làm tướng quân.
Lưu Quần khoanh tay trước ngực, đi giày cao gót thời thượng cười nhẹ, nghe có vẻ là khen thực ra là chê bai:
Trình Nhiên có chút bất ngờ, nhưng mà hiểu ra ngay, Triệu Tự Vĩ con trai của Triệu Bình Truyền ở lớp kế bên, rất thân thiết với lớp y, hay chạy sang chơi, nên chắc là nghe được bọn nhóc lớp mình bàn tán rồi.
Thế này thì chuyện xảy ra thứ sáu tuần trước, ở trong trường sẽ ra sao chưa biết, còn ở đơn vị chắc biết hết cả.
Dù sao thời đó uy nghiêm của giáo viên có thể chấn nghϊếp cả cha mẹ học sinh, càng khỏi nói tới Lý Trảm vốn có tiếng dữ dằn. Kể cả giáo viên đánh ngay trước mặt, sư đạo hàng đầu, không cần biết đạo đức giáo viên ra sao, học sinh phải đứng nghiêm mà nhận.
Chuyện trong khu tập thể này thì một nhà biết là cả khu đều biết, đây chỉ còn là vấn đề thời gian, mấy bác gái lo việc nội trợ ở nhà, hận không thể mỗi ngày nhà bên cạnh chó chạy gà bay, chắc chắn chẳng mấy chốc Trình Nhiên bị thêm mắm thêm muối biến thành loại vừa học dốt lại vừa vô pháp vô thiên.
Trình Nhiên không muốn thành tâm điểm kiểu ấy, đảo mắt một cái nói:
- Chú Triệu, Triệu Tự Vĩ thứ sáu tuần trước tan học đi chung với một đám nữ sinh thân thiết lắm, còn nắm tay một người, đút kem cho nhau ăn cơ.
Nói xong là chạy vù mất.
Triệu Tự Vĩ bình thường đúng là rất thích chơi với đám ngữ sinh, chỉ là có nắm tay nhau hay không thì Trình Nhiên chẳng quan tâm, chỉ di chuyển hỏa lực thôi.
Đang đi ra cổng thì gặp Liễu Anh ngồi trên chiếc xe Santana của cha cô từ đường xe chạy đi qua, thò đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào:
- Trình Nhiên, hôm nay đi học sớm thế?
Liễu Quân lái xe rất nhanh, chỉ kịp lướt qua một cái không nói gì nhiều, Trình Nhiên nhìn cái xe mới nhớ, nhà Liễu Anh có điều kiện tốt nhất trong số đám bạn của y khi đó.
Hôm nay dạy sớm gặp rất nhiều người, Dương Hạ tay xách cái túi lớn vừa từ trên lầu đi xuống, thiếu nữ ấy đi săng đan nhẹ, hai tay cầm trước người, đi qua dưới cây ngô đồng cổ thụ, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, phủ lên mái tóc đen dầy, quần jean màu xanh ngọc, áo sơ mi trắng đơn giản, khoác ngoài đồng phục hai màu lam trắng của Nhất Trung, thanh thuần động lòng người.
Dương Hạ chỉ nhìn lướt Trình Nhiên một cái, quay đầu đi thẳng về phía trước. Ông già gác cổng rất ngạc nhiên, bình thường Dương Hạ đi học sớm, Trình Nhiên cứ phải sát nút mới chạy vèo vèo, không ngờ hôm nay lại đi cùng nhau.
Mà lạ cái là Trình Nhiên chịu khó dậy sớm như vậy để đi học cùng Dương Hạ, thế mà lúc này đi sau một quãng, nhát gan thế là không tốt, ông già trợn mắt chỉ chỉ, ý bảo Trình Nhiên đi nhanh lên.
Dương Hạ đi qua chỗ rẽ thấy Trình Nhiên vẫn lề mề, quay lại nói:
- Xe sắp tới rồi đấy, hay cậu định đi chuyến sau hả?
- Chuyến này, chuyến này.
Tình cảm của Trình Nhiên với Dương Hạ phức tạp vô cùng, cho dù tới giờ nhiều việc còn chưa xảy ra, nhưng vẫn in sau trong linh hồn y, nói thực, tới giờ Trình Nhiên vẫn còn thấy khó khăn khi ở bên cạnh Dương Hạ:
Chủ yếu là, y không biết phải dùng tâm thái nào đối xử với Dương Hạ.
Hai người cùng nhau đứng ở trạm xe bus, Dương Hạ cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi, Trình Nhiên để ý thấy trong túi có bộ trang phục biểu diễn, vậy là sắp tới buổi biểu diễn văn nghệ chia tay sơ trung rồi, hôm nay cô ấy đi tập luyện.
- Này.
Dương Hạ đưa cho Trình Nhiên một tờ giấy bị vo thành nắm:
- Cái gì thế?
Trình Nhiên hoang mang nhận lấy nhưng không mở ra, nghi ngờ hỏi:
- Không phải bên trong là hột đào ăn dở chứ.
Dương Hạ tức giận:
- Ai thèm chơi cái trò trẻ con ấu trĩ như cậu.
Xem ra có vẻ là không phải, Trình Nhiên mở tờ giấy có hoa văn bên viền rất đẹp, hình như là xé từ trong cuốn sổ tay ra:
- Giống như ánh mắt bi thương, tôi thích mùa thu. Trong ngày tháng lặng lẽ phủ sương, tôi thường đi vào rừng cây ... Đây chẳng phải thơ của Tôn Kế Siêu à? Đưa mình làm gì?
- Làm gì thì làm, thích vứt thì vứt.
Dương Hạ lãnh đạm nói:
Trình Nhiên nhìn thiếu nữ đứng trong nắng sớm với ánh mắt hết sức hoang mang, lúc đó y đã về rồi nên không nghe được suy đoán của đám bạn rằng vì Dương Hạ chép thơ của Tôn Kế Siêu nên giận dỗi bỏ về, thế nên làm sao hiểu được tâm tư phức tạp của một thiếu nữ mới lớn:
- Hả? Sao bạn không vứt đi?
- ....
Dương Hạ mím chặt môi, cái tên Trình Nhiên này, thực sự khiến người ta muốn đấm một trận:
- Bài thơ này không tệ, bạn không cần thì cho mình.
Trình Nhiên thấy ánh mắt Dương Hạ nguy hiểm, mặc dù chưa hiểu vấn đề ở đâu vẫn gấp tờ giấy mang mùi thơm đó cất trong túi áo:
Cảnh đó lọt vào mắt Dương Hạ, là thể hiện Trình Nhiên quý trọng đồ của mình, khóe môi kín đáo cong lên một chút, chỉ là một chút, nhưng cũng thoáng chốc, kể vắn tắt chuyện xảy ra hôm qua sau khi Trình Nhiên về:
- .... Mẹ Liễu Anh xem bài thơ đó, khẳng định chưa thấy bao giờ.
- Bạn nghĩ Liễu Anh đã xem tất cả tác phẩm thơ trên thế giới này rồi sao? Có nhiều người làm thơ rất hay, nhưng lại không gặp thời, nên không ai biết.
- Vậy cậu thấy bài thơ đó ở đâu?
Trình Nhiên tùy tiện đáp:
- Nhà chú mình, chú ấy viết.
- Thì ra là chú ấy làm à ...
Dương Hạ biết Trình Nhiên có người chú rất giỏi, làm phó cục trưởng cục công an thành phố, từng được phong anh hùng chiến đấu. Nếu là chú ấy thì hợp lý rồi, ngày ngày ở tuyến đầu đấu tranh với phần tử phạm tội, chứng kiến đồng đội hi sinh, cho nên mới có cảm ngộ như thế về tự do và tử vong, mới có tinh thần không biết sợ như vậy:
Cô cũng biết Trình Nhiên không thể làm ra được bài thơ như thế, nhưng lòng có chút mong đợi mơ hồ, có lẽ vì hôm qua thấy Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đối đáp lưu loát như vậy nên tâm lý mới chờ mong chăng?
Thì ra chuyện đơn giản vậy thôi, cậu ấy vừa vặn xem cuốn từ điển tiếng Anh, rồi dùng bài thơ của chú mình luyện chữ, bị Du Hiểu hiểu lầm rồi đọc ra.
Giống như thủy triều đánh lên bãi cát, người ta đang vui mừng vì nhìn thấy vàng, sự thực đó chỉ là ánh sáng hư ảo thôi, cát vẫn cứ là cát.
Tuyến xe bus số 47 đã tới.
- Lên xe đi.
Dương Hạ chẳng quay đầu lên xe trước:
Mấy cô nữ sinh trên xe tíu tít gọi Dương Hạ, sau đó tụ cùng một chỗ trò chuyện tưng bừng, Dương Hạ cách Trình Nhiên mấy vị trí, cô mặc bộ áo sơ mi trắng, quần đồng phục trường, giày thể thao hồng, đứng ở đó khiến đám con trai trên xe đều bị chiếc cô thanh thoát như thiên nga của cô thu hút.
Con thiên nga ấy suốt chặng đường không nhìn Trình Nhiên cái nào.
Trình Nhiên chỉ biết cười khổ thôi, y quá quen rồi, chính cái thái độ chợt nắng chợt mưa, thay đổi thất thường đó của Dương Hạ khiến thời thiếu niên y sống dở chết dở đoán ý cô.
….. …..