Trùng Nhiên

Chương 17: Ai nói Du Hiểu không rặn ra được thơ.

Dương Hạ mặc bộ váy xanh nhạt đơn giản, hôm nay trông rất thướt tha thanh tao thoát tục, giọng đọc trong trẻo, bài thơ cổ này lập tức đem ý cảnh tiên nhân cô độc vẽ ra trước mắt mọi người, loại thơ này thuần túy thể hiện tài nghệ ngữ văn của tác giả thôi.

Mặc dù có chút hơi hướm Đường thi Tống từ, "Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị, muốn phú tân từ gượng nói sầu", nhưng mà yêu cầu thiếu nữ mười sáu có cảm xúc trong bài thơ thì quá rồi, với ánh mắt Trình Nhiên bây giờ cũng phải thầm thưởng cô bạn này.

Khương Hồng Thược khẽ vỗ vỗ tay, hàng mi dài hơi nhíu lại như đang hồi tưởng vận vị vừa rồi, hiển nhiên rất thích bài thơ.

Vương Vũ Nhiên và Chu Bân là do Tôn Kế Siêu kéo tới, không có chuẩn bị gì cả, những người khác đa phần chỉ trích dẫn bài thơ hay mà mình mới tìm ra để chia sẻ với mọi người.

Hết một lượt, Liễu Anh thần bí nói:

- Mọi người còn nhớ trên báo trường kỳ trước có bài thơ tên ( Mùa thu) không, bật mí nhé, tác giả của bài thơ ở đây đấy.

Còn bí với mật gì nữa, ánh mắt Liễu Anh nhìn Tôn Khải Siêu, tác giả bí mật kia đã rõ ràng.

- Giống như ánh mắt bi thương, tôi thích mùa thu. Trong ngày tháng lặng lẽ phủ sương, tôi thường đi vào rừng cây, ngồi ở đó, nhìn bầu trời màu trắng, và chóp cây thông màu tối. Tôi thích nhai chiếc lá vị chua, mang nụ cười lười nhác nằm trên bãi cỏ, nghe tiếng kêu chói tai của chim gõ kiến, lòng náy sinh vô vàn suy tưởng kỳ lạ. Cỏ xanh đã khô hết rồi, trên đó ánh lên tia sáng lạnh mà yên tĩnh, toàn thân tôi chìm đắm bên trong, hạnh phúc tự do và bi thương ...

- Tao sởn hết gai ốc rồi mày.

Bên kia chưa đọc hết Du Hiểu đã xoa xoa tay nói nhỏ với Trình Nhiên:

Trình Nhiên gật đầu, nghiêm trọng tán đồng, y không chỉ sởn gai ốc, còn chua hết miệng, ê cả hàm, không biết nên kiếm cớ chuồn về không, nhà còn bao việc.

Đợi Liễu Anh vừa đọc xong, Diêu Bối Bối đã "a" một tiếng nhanh mồm nói với Dương Hạ:

- Thì ra cậu ấy là tác giả "Tư Du Giả", Tôn Kế Siêu chính là Tư Du Giả, bọn mình còn chép lại bài thơ của cậu ấy.

- Bài thơ có rừng cây, có chim chóc, nhưng âm điệu chính lại là bi thương ...

Một nữ sinh nói như đang mơ, thiếu nữ ở tuổi này đa phần thích "bi xuân thương thu", bài thơ tràn ngập thương cảm đó, tất nhiên là rất nhập tâm:

Dương Hạ khẽ gật đầu, bài thơ không tệ, nhưng khó tránh khỏi cố ý nhuốm bi thương lên đó, không được tự nhiên như của Diêu Bối Bối, nhưng mà xem xung quanh xuýt xoa thế kia xem chừng cho rằng bài thơ này hay nhất hôm nay rồi.

Tôn Kế Siêu xua tay làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng đôi mắt hiện ra vẻ đắc ý rõ ràng.

Trình Nhiên thấy mình đến chúc mừng sinh nhật rồi, chơi rồi ăn rồi, người cần thấy cũng đã thấy rồi, bây giờ ở lại chả làm gì, chẳng bằng về xem sách, đứng dậy nói:

- Thơ của mọi người , ừm ... Đều rất hay ... Hôm nay mình còn có việc đi trước nhé, không cần để ý đến mình ...

Mọi người đang rôm rả thảo luận bài thơ, đột nhiên Trình Nhiên đứng dậy bỏ đi, làm ai cũng ngạc nhiên.

Diêu Bối Bối cười khúc khích:

- Không phải vì Dương Hạ chép thơ của Tôn Kế Siêu chứ?

À, đám trẻ con trong khu tập thể Hoa Thông hiểu ra, ai không biết Trình Nhiên thầm thích Dương Hạ, giờ Dương Hạ đi chép thơ của người khác, tâm linh non nớt không chịu đựng được, thế là phất tay bỏ đi.

Tình tiết này thật sự là quá hấp dẫn quá kịch tính rồi, đám con gái ghé tai thì thầm, suy đoán nào liệu có từ yêu sinh hận hay không, nhất là câu cuối "không cần để ý đến mình ...", thật là chua vô cùng.

Dương Hạ nhìn Trình Nhiên đi ra cửa, hơi ngần ngừ, cuối cùng không nói gì cả.

Thấy đám con gái càng nói càng quá đáng, còn nói mỗi lúc một to hơn, chả kiêng dè gì, Du Hiểu cũng cho rằng người anh em mình bị khuất nhục bỏ đi, cảm giác như chính mình đang chịu đựng lời trêu chọc, khó chịu vô cùng, tựa như có cơn sóng mạnh muốn phá tung đê chắn lao ra.

Thế rồi hắn nghe thấy giọng của mình:

- Làm được một bài thơ có gì mà ghê gớm chứ!

Liễu Anh vốn đang định kéo bầu không khí trở về chủ đề thơ ca thôi, ai ngờ Du Hiểu đột nhiên lên tiếng, tất cả đồ dồn ánh mắt vào hắn, Du Hiểu là đồng bọn của Trình Nhiên, xem ra muốn gỡ gạc lại giúp bạn rồi, chuyện càng lúc càng vui.

Du Hiểu nói ra khỏi miệng cũng giật mình, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.

Diêu Bối Bối không cho hắn cơ hội, vỗ tay trước:

- Được rồi, tiếp theo chúng ta nghe bài thơ do Du Hiểu làm nào, mọi người cổ vũ đi.

Tiếng vỗ tay khắp phòng làm Du Hiểu mặt đỏ như máu, đang định chơi cùn bỏ chạy theo Trình Nhiên, đột nhiên nhớ ra cái gì, lục áo rút ra một tờ báo nhăn nhúm, mắt tức gì sáng lên, có rồi.

Cảnh đó càng làm nhiều người cười to hơn, cái gì chứ, có ai lại đi dùng báo viết thơ, đừng nói là vẽ rùa trên đó. Cậu muốn giúp Trình Nhiên thì phải có trình độ một chút.

- Đọc đi, Du Hiểu đọc xem nào ...

Diêu Bối Bối trông rất thùy mị ôn nhu, kỳ thực chỉ sợ chuyện không đủ lớn:

- Du Hiểu, thôi đi, đừng đùa nữa ...

Dương Hạ vừa kéo Du Bối Bối ngồi xuống, một mặt nháy mắt với Du Hiểu, chuyện tự nhiên ầm ĩ thế này, cô cũng không thích, đã thế rồi tên Du Hiểu này còn ngốc nghếch định đào thêm hố chôn luôn bản thân à?

Lạ gì Du Hiểu với Trình Nhiên, nếu nói nghịch phá thì chẳng thua ai, chuyện khác thôi đi.

Du Hiểu như không nghe thấy, trải tờ báo lên bàn đọc:

- Một chén mời ánh dương, một chén mời trăng sáng

Dẫn lối tôi trở về, sưởi ấm khung cửa hiu hắt

Một chén mời cố hương, một chén mời phương xa

Dạy tôi lương thiện, thôi thúc tôi trưởng thành

Một chén mời ngày mai, một chén mời quá khứ

Mai sẽ ngược gió mà bay, nâng bờ vai vững chắc

Một chén mời tự do, một chén mời cái chết

Tha thứ cho sự tầm thường của tôi, xua tan mọi hoang mang

Năm tháng biến đổi, mạnh mẽ lên

Trần thế nhốn nháo, cứ tiến tới

Bão bùng gió mạnh

Trước khi tan xương nát thịt

Không hối hận không sợ hãi

Sinh tử ... Hề chi

Mặc dù Du Hiểu chẳng hề ngâm theo ý thơ, mà gần như dùng phương thức đọc văn xuôi để đọc bài thơ này, nhưng chính nhờ phương thức đó mới làm bài thơ phát tán ra đặc sắc của nó.

Câu từ rất đơn giản, nhưng miêu tả ra ý cảnh khiến người ta chìm đắm vào trong, cuối cùng lại như thanh đao, đâm thẳng vào lòng người ... Khí phách đó vượt cả thời không?

Người khác còn đang lẩm nhẩm đọc lại bài thơ thì Tạ Đông, Trương Hâm thộn mặt nhìn Du Hiểu, thằng này làm sao mà có văn bút thế này, thơ hay hay không thì hai tên đầu đất này chẳng nhận ra, nhưng mà quả quyết Du Hiểu không thể rặn ra được, mà thứ hắn rặn ra thì chắc chắn chẳng phải thơ.

Bọn họ cũng không thế, không thể nào, anh em chơi với nhau từ lúc mặc quần thủng đít rồi, lạ gì nhau nữa.

Dương Hạ môi hồng mấp máy, ánh mắt mê ly, lấy cuốn sổ tay mới mua chưa nỡ dùng ra, ghi lại bài thơ vừa rồi.

Vương Vũ Nhiên đẩy mắt kính lên, ở phương diện văn học hắn còn hơn Tôn Kế Siêu, cho nên cảm thụ ngay được chỗ hay của bài thơ, nói thẳng ra là Tôn Kế Siêu phải thua mấy bậc.

Mà Du Hiểu nuốt nước bọt, phản ứng của xung quanh thế này, thì bài thơ Trình Nhiên làm hình như, hình như hay lắm hả?

Cửa phòng két một cái mở ra, đúng lúc này Trương Lâm và Liễu Quân trở về.

Trương Lâm nhìn đám trẻ con ngồi vòng quanh, tay cầm sổ tay ghi chép, mỉm cười nói:

- Ồ, hội giao lưu thi ca à ... Lần này là thơ của ai thế?

Liễu Quân nhận lấy áo khoác của vợ, đi tới xoa đầu Liễu Anh, nhìn người duy nhất còn đang đứng:

- Du Hiểu, đến cháu đọc thơ à?

- Không, không ạ ...

- Cho dì xem nào.

Trương Lâm cầm lấy tờ báo, cũng đứng nguyên tại đó: