Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 58: Đỗ thị vệ thị lần đầu giao tranh

“Phải, phải, là Lôi huynh đệ.” Thôn dân lại nhìn sang Lôi Thiết, đũa trong tay vừa gõ lên đĩa sứ vừa nói chuyện, khoang miệng toả ra toàn mùi rượu “Lôi huynh đệ, chúng ta đều là người cùng thôn, có cơ hội phát tài cũng nên chiếu cố hương thân một chút. Mọi người nói có đúng không nào?”

Sắc mặt Lôi Thiết hơi sa sầm xuống.

Tần Miễn cũng nhướng mi nhìn thôn dân kia.

Mấy người khác trên bàn đều thấy xấu hổ, thầm mắng thôn dân kia ăn lẩu của Lôi Thiết cũng không bịt được cái miệng gã. Dù nhà người ta có cơ hội phát tài thật thì cũng là cho thân huynh đệ hoặc người có quan hệ tốt, còn ngươi là cọng hành nào? Vô duyên vô cớ phá huỷ bầu không khí hài hoà trên bàn.

Ngô Địch chặn ngang ôm lấy bả vai thôn dân kia, cười nói: “Khâu đại ca, đừng chỉ nói chuyện a, đến đến, chúng ta làm thêm một ly! Hay là ngươi sợ về nhà bị tẩu tử phạt quỳ gối?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ai sợ nàng ta chứ?” Người nọ gồng thẳng người, nâng chén rượu, lớn tiếng nói “Dô nào, cạn chén!”

“Dô, uống tiếp đi!” Mấy người khác cũng bâu vào.

Tốc độ ăn của Tần Miễn nhanh hơn, sau khi ăn xong, thừa dịp không ai chú ý thì chuồn mất, trốn ngoài sân tường ngoắc ngoắc ngón tay với Lôi Thiết.

Lôi Thiết im lặng buông bát, đi qua. Tần Miễn kéo y đi ngay, sợ có thêm người uống say đến bảo họ ‘chiếu cố’.

“Chưa ăn no.” Lôi Thiết thành thật mặc hắn kéo đi.

Thái dương vừa xuống núi, hầu như cả thôn đều đến lão trạch uống rượu mừng, chung quanh thực im ắng.

Tần Miễn vội nói: “Về nhà ta làm cho huynh tô mì thịt thái.”

Nói xong, đổi thành Lôi Thiết kéo hắn đi.

Tần Miễn nhớ tới một chuyện “Vừa rồi lúc ăn cơm có một phụ nhân nhìn chằm chằm hai chúng ta, đó là ai?”

Lôi Thiết nghĩ nghĩ “Cô.”

“À.” Tần Miễn phản ứng thường thường. Lúc trước phân gia có thông báo cho thân thích các nơi, nhưng không ai đến nhà họ hỏi thăm. Mấy thân thích kia đã không để hắn và Lôi Thiết trong lòng, càng không có ai đến giúp đỡ, hắn cũng không cần để ý bọn họ.

Trở về nhà mình, so với ở lão trạch tự tại hơn nhiều.

Lôi Thiết đi thẳng vào bếp “Cần rửa thứ gì cắt thứ gì?”

“Huynh không biết đâu, để ta.” Tần Miễn chọn một khối thịt heo tương đối mỡ trên trên xà nhà, khối thịt này ba phần mỡ, bảy phần thịt rất thích hợp làm thịt thái. Xắt khối thịt thành lát mỏng, bảo Lôi Thiết đốt lò. Chờ mỡ trong chảo sôi, đổ thịt vào đảo liên tục, khi thịt chín ba phần, Tần Miễn cho thêm gừng băm và muối, tiếp tục xào, khi thịt chín sáu phần thì thêm dấm chua xào tiếp, khi chín bảy phần thêm nước tương, hoa tiêu lúc gần chín hẳn thì thêm lượng bột ớt vừa phải và nước vào nấu trong vài phút, một nồi canh thịt thái có thể bắc ra bàn. Thịt non mềm thơm cay, mỡ đỏ tươi óng ánh.

Tần Miễn nhìn cũng thèm muốn chết, cầm đôi đũa gắp hai miếng thịt lên nếm, tự khen bản thân “Đúng là trình độ siêu cấp, vừa mềm vừa ngon.”

Thấy Lôi Thiết nhìn chằm chằm miệng mình, hắn lấy một cái chén nhỏ, gắp vài miếng thịt đưa cho y “Đây này.”

Lôi Thiết cầm chén, lấy đi đôi đũa trong tay hắn, gắp thịt trong chén ăn.

Tần Miễn sững sờ nhìn y “Đó là đũa của ta mà!”

“Ừ.” Lôi Thiết cũng không ngẩng đầu lên.

Tần Miễn đạp y “Sao huynh không lấy một đôi nữa?”

“Có gì khác nhau?” Lôi Thiết ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.

Khoé miệng Tần Miễn giật giật, nói không nên lời. Chẳng lẽ hắn phải nói với Lôi Thiết huynh dùng đôi đũa của ta chính là gián tiếp hôn môi với ta?

Một nồi khác đang luộc mì, sau khi mì chín, vớt ta bát, rót một muôi canh thịt thái vào, thêm một nhúm hành thái, dùng chiếc đũa quấy một lần, hương thơm toả ra nức mũi, canh thịt thái còn lại có thể để dành ngày mai ăn, hôm nay trời lạnh không sợ bị thiu.

“Ăn được rồi.” Tần Miễn cẩn thận không để nồi canh trên bếp lò, tức giận nói.

“Để ta bưng.” Lôi Thiết giành trước một bước, bưng bát mì ra bàn cơm trong phòng ăn.

Tần Miễn rửa tay đi ra thì không thấy người đâu, một lát sau thấy Lôi Thiết từ gian để tạp vật đi ra, tay cầm một bầu rượu.

Hắn không khỏi oán trách “Ăn mì còn uống rượu.”

“Trông rất hợp để nhắm rượu.” Lôi Thiết buông bầu rượu, không lập tức ngồi xuống “Tức phụ, ngươi cũng uống một ly?”

“Không uống.” Tần Miễn lắc đầu.

Lôi Thiết chỉ lấy một chén rượu ra, tự rót tự uống. Tần Miễn không có việc gì làm, chán chết ngồi bên cạnh nhìn y ăn.

Dường như tâm trạng Lôi Thiết rất tốt, rượu từ từ nhấp, mì cũng chầm chậm ăn.

Tần Miễn nhìn muốn sốt ruột, hận không thể đút y ăn luôn, nhàm chán quá đỗi, dứt khoát vào bếp lấy một đôi đũa ra, gắp thịt trong bát Lôi Thiết ăn.

“Đây là mì của ta.” Lôi Thiết.

Tần Miễn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một lần gắp bốn miếng thịt bỏ vào miệng “Có gì khác nhau?”

Lôi Thiết lắc đầu.

Tần Miễn đắc ý lựa thịt trong bát ra ăn hết.

Lôi Thiết không nói một lời, tay trái cầm chén sứ trắng uống rượu, tay phải cầm đũa giúp hắn tìm thịt trong mớ mì.

Hai má Tần Miễn như phát sốt, đột nhiên buông đũa đứng lên, chạy đến sô pha nằm xuống, tim đập thình thịch, không dám nhìn Lôi Thiết.

Lôi Thiết nhìn hắn một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, lật úp chén rượu lại, chuyên tâm ăn mì. Mì bị ngâm trong nước canh lâu nên mềm nhũn, nhưng y vẫn cảm thấy ăn rất ngon, cả nước canh cũng uống sạch.

…….

Trời vừa sáng, sau khi Tần Miễn và Lôi Thiết vệ sinh cá nhân, đến lão trạch rất sớm.

Trong phòng ngoài Đỗ thị, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Triệu thị, Tiền thị, ba hài tử, còn có cả nhà thân đại ca Lôi Đại Cương của Lôi Đại Cường — bao gồm Lôi Đại Cương, thê tử Lôi Đại Cương, hai nhi tử, hai con dâu, hai tôn tử và hai tôn nữ. Năm đó phân gia, hai huynh đệ Lôi Đại Cương và Lôi Đại Cường tranh cãi ầm ĩ, sinh ra mâu thuẫn, quan hệ hai nhà chỉ bình thường, cũng không thường lui tới, chỉ vào lễ tết hoặc có chuyện ma chay cưới hỏi mới tiếp xúc.

Một phòng người đang tán gẫu, nhìn hai người sóng vai đi tới, chỉ cảm thấy hai mắt sáng rực, không hẹn mà cùng câm lặng. Nam tử bên trái vóc dáng cao to, tóc đen như mực, mặc trường bào màu lam vạt phải chéo qua, eo buộc đai lưng da trâu màu đen, giắt dây bình an đỏ, vẻ mặt lãnh đạm, bước chân trầm ổn, lúc nhấc chân mơ hồ hiển lộ khí thế khó mà bỏ qua Thiếu niên bên phải mặt trắng nõn như ngọc, ánh mắt như chấm nước sơn, tay áo màu xanh da trời, áo khoác ngắn màu đen, ống cổ tay áo viền lông thỏ trắng, chân mang giày vải gấm xanh đen, khí độ bất phàm, khiến người trong lúc bỡ ngỡ còn tưởng đây là tiểu công tử nhà ai vào nhầm nhà.

Triệu thị, Tiền thị, Lôi Xuân Đào và vài vị phụ nhân đều ngây người nhìn cả hai.

Ánh mắt Lôi Hướng Nhân dừng trên người Lôi Thiết, tâm tình phức tạp. Đại ca này lớn hơn gã nhưng nhìn qua cứ như trẻ hơn gã vài tuổi. Nếu trên mặt không có vết sẹo sẽ càng thêm anh tuấn mê người. Đáy lòng không khỏi nảy sinh vài phần ghen ghét, khóe mắt thoáng nhìn thấy Triệu thị ngẩn người, khó chịu dâng trào, chân nhấc lên dùng sức đá nàng một cước.

Triệu thị cho là gã không cẩn thận, xoa xoa chân oán giận “Ngươi nghĩ gì thế?”

Lôi Hướng Nhân hừ một tiếng, không nói chuyện.

Hai mắt Lôi Thiết nhìn quanh căn phòng, sau đó kéo Tần Miễn đến một góc không thấy được ngồi xuống.

Tần Miễn cũng quét một vòng, không thấy tân nương tử đâu.

Đỗ thị nôn nóng ngồi trên ghế chủ vị, có chút không yên lòng, hung hăng trừng mắt cánh cửa phòng đóng chặt.

Cánh cửa ‘két’ một tiếng, mở ra, Lôi Đại Cường mặt mày tươi cười và Vệ thị một thân áo đỏ cùng nhau đi ra.

Tần Miễn đánh giá Vệ thị, thầm gật đầu, quả nhiên là mỹ nhân, phối với Lôi Đại Cường đúng là hơi đáng tiếc.

Lôi Đại Cường đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, thuận miệng nói: “Đều đã đến đông đủ.”

Vẻ mặt Vệ thị e thẹn, nhưng dáng vẻ rất tự nhiên, cử chỉ không chút ngại ngùng, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đỗ thị, quỳ xuống kính trà cho bà. Tuy hai người đều là thê tử, địa vị ngang nhau, nhưng Đỗ thị vào cửa trước nàng, tách trà này nên kính.

“Tỷ tỷ, mời dùng trà.”

Đỗ thị không nhận, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, lạnh giọng nói: “Còn biết thức dậy à? Để nhiều người như vậy chờ một mình ngươi như vậy, ngươi có biết xấu hổ không? Hay đây chính là phép tắc của Vệ gia ngươi?”

Vệ thị cứ như không nghĩ mình bị làm khó, áy náy nói: “Hôm qua muội đã hỏi tướng công, tướng công nói bình thường tỷ tỷ dậy vào giờ Thìn, muội muội không suy nghĩ chu toàn, không nghĩ giờ Mẹo tỷ đã thức. Là muội muội không phải, muội muội xin nhận lỗi với tỷ tỷ, mời tỷ tỷ uống trà.”

Đám người Lôi Hướng Nhân đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không hé chút gió. Quả thật là Đỗ thị dậy sớm. Trời chưa sáng bà đã di dời bàn ghế trong phòng, gõ nồi ép buộc bọn họ thức dậy.

Tần Miễn im lặng cười cười, sung sướиɠ khi người gặp họa liếc Đỗ thị.

Sắc mặt Đỗ thị cứng đờ, còn muốn nói gì đó, Lôi Đại Cường nghiêm mặt “Được rồi, còn không mau nhận tách trà? Lát nữa còn phải làm bữa sáng.”

Đỗ thị đành chậm chạp tiếp trà, nhấp một ngụm liền buông, tâm không cam tình không nguyện lấy ra hai cây trâm bạc xuyết gỗ đào, cứng còng nói: “Từ nay về sau phải chăm sóc tốt cho lão gia tử.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Vệ thị lễ phép nói cảm tạ, lấy ra một đôi bông tai trân châu bạc *** xảo đưa cho bà “Đây là chút tâm ý của muội muội, hi vọng tỷ tỷ thích.”

Giá trị hai viên trân châu không nhỏ, ít nhất cũng một lượng bạc, đáng giá hơn hai cây trâm bạc xuyết gỗ đào. Trong lòng Đỗ thị thoáng thư thả hơn chút.

Hai mắt Triệu thị tỏa sáng, bước nhanh qua đỡ lấy cánh tay Vệ thị, thân thiết nói: “Tiểu nương, ta là tức phụ lão Nhị. Đây là Đại bá và đại bá nương, đây là…”

Vai vế ngang hàng, Vệ thị nhất nhất vái chào theo lễ, tặng giày và túi tiền mình tự tay làm.

Là vãn bối, Vệ thị cho lễ gặp mặt cũng hào phóng, không nặng bên này nhẹ bên kia, mỗi người một cái khóa bạc. Tần Miễn và Lôi Thiết mỗi người cũng có một cái.

Sau khi nhận thân xong, Đỗ thị không kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau đi làm cơm đi, ai cũng đói hết rồi.” Tân tức phụ phải làm cơm vào ngày thứ hai để kiểm tra năng lực chăm lo việc nhà, cũng là đặt nền tảng cho cuộc sống của tân nương tử ở nhà mới.

Cả nhà Lôi Đại Cương đứng lên cáo từ.

Lôi Đại Cường giữ Tần Miễn và Lôi Thiết ở lại ăn sáng. Tần Miễn muốn xem kịch, hai người bèn ở lại.

Vệ thị vào phòng bếp bận rộn, Triệu thị và Tiền thị chủ động đi hỗ trợ. Tần Miễn biết rõ nhất định là hai người này muốn làm thân với Vệ thị.

Không đến nửa canh giờ, Triệu thị, Tiền thị bắt đầu bưng thức ăn lên bàn. Ngày hôm qua đãi khách còn thừa không ít nguyên liệu nấu ăn, có chay có mặn, Vệ thị làm mười món ăn, sắc hương vị đều đủ.

“Có thể ăn cơm rồi.” Vệ thị mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lôi Đại Cường.

Đỗ thị nghiêm mặt nói: “Vệ thị, ngươi ngồi sai vị trí rồi. Chen chúc một bàn với đám đại nam nhân làm gì?”

“Lời ấy của tỷ tỷ sai rồi.” Vệ thị quay đầu nhìn Lôi Đại Cường “Tướng công, ta nghĩ chúng ta đều là người một nhà, ở nhà của mình không nhất thiết nam nữ tách biệt. Ta ngồi cạnh tướng công cũng là để tiện chăm sóc cho tướng công, không phải sao? Hai người lão Nhị, lão Tam ngồi cạnh tức phụ của mình cũng có thể giúp nuôi dưỡng cảm tình, về sau sinh thêm nhiều tôn tử cho tướng công. Tướng công, người nghĩ có tốt không?”

“Nàng nói đúng.” Lôi Đại Cường gật đầu “Sau này người một nhà ăn cơm nam nữ không cần phân biệt, nhưng vẫn cần chia ra hai bàn. Ta và nương, tiểu nương các ngươi, Xuân Đào ngồi cùng nhau, còn lại ngồi một bàn khác.”

Vệ thị thân thiết mời Đỗ thị “Tỷ tỷ, mau tới đây ngồi.”

Sắc mặt Đỗ thị xanh mét, không thể nhịn được nữa, gần như muốn bùng phát.

Lôi Xuân Đào vội bước qua đỡ bà ngồi xuống ghế bên kia Lôi Đại Cường, nhỏ giọng trấn an.

Vệ thị gắp một miếng thịt dê kho tàu cho Lôi Đại Cường, cười nói:“Tướng công, thịt dê có thể dưỡng sinh, ăn nhiều một chút. Trù nghệ của ta cũng không tệ, sau này sẽ làm vài món tẩm bổ cho ngài.”

“Được, được.” Lôi Đại Cường cười ha ha, càng lúc càng cảm thấy không cưới sai tức phụ này.

Lôi Hướng Nhân nhét một đũa thịt xào vào miệng, khen không dứt lời “Tay nghề của tiểu nương đúng là không tồi.”

“Ta cũng thấy vậy” Triệu thị phụ họa “Cải thìa này xào cũng tốt, xào rau phải xào nhiều mỡ ăn mới ngon.”

Tiền thị nhỏ giọng nói: “Nếu sau này đều là tiểu nương nấu cơm thì tốt quá.”

Lôi Hướng Nghĩa trừng mắt nàng, nhỏ giọng trách mắng: “Câm miệng!” Hắn biết thân nương mình xào rau cho ít mỡ, nhưng Tiền thị không nên nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy.

Tần Miễn liếc nhìn gương mặt đen thui của Đỗ thị, lại liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Vệ thị, tâm tình cực tốt. Hắn vô cùng chắc chắn về sau Đỗ thị sẽ không rãnh rồi đi tìm hắn và Lôi Thiết gây phiền toái. Về phần lão trạch sau này sẽ thế nào, hắn không quan tâm.

“Thiết ca, ta ăn no rồi.”

Lôi Thiết gật đầu, buông đũa, đứng lên.

“Cha, nương, tiểu nương, chúng ta đã ăn no, cũng nên trở về, mọi người từ từ ăn.” Tần Miễn vô cùng khách khí.

Đỗ thị không lên tiếng.

Lôi Đại Cường chỉ gật đầu.

Ngược lại Vệ thị đứng lên, như có như không nhìn bát cơm gần như không vơi đi của Tần Miễn và Lôi Thiết, cười nói: “Được. Có thời gian rãnh thì hãy về nhà ngồi chơi một lát.”

-Hết chương 58-

——