Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 73: Thân ta là đao

Thẩm Quyết chạy như bay trong rừng.

Mười ba phiên tử hộ vệ trái phải, y vốn mang theo hai mươi người, nhưng bảy người đã chết khi chiến đấu, còn hai người bị thương. Bên cạnh y không dư lại mấy người, mà trong núi hiện ít nhất năm trăm cấm quân đang đuổi gϊếŧ . Y cũng bị thương, lúc gặp cấm quân trên sơn đạo không cẩn thận bị chém vào bắp tay phải, chảy máu đầm đìa, y nghiến răng nhịn đau mới không buông rơi Tĩnh Thiết, vung đao đỡ được một kích trí mạng của tên binh sĩ.

Y trăm tính ngàn tính lại không tính đến việc bản thân mình phát bệnh. Gió núi quá lớn, thổi đến mức đầu y căng lên. Trong thân thể như có luồng khí lạnh xông tới từng đợt, rõ ràng toát mồ hôi, nhưng tay chân lạnh cóng như ngâm vào băng đá. Đầu y choáng váng, nhiễm lạnh đã hạ thấp tốc độ phản ứng của y, có mấy trận chiến y thậm chí cảm thấy lực bất tòng tâm.

Kiên trì một hồi nữa. Y nói với bản thân, chỉ cần chịu đứng đến ngày mai, chuyện nơi đây giải quyết xong y lại có thể trở về Đông Hán. Hạ Hầu Liễm sẽ đứng làm nhiệm vụ dưới ánh mặt trời, y có thể thờ ơ đi tới, giống như thường ngày cùng Hạ Hầu Liễm nói mấy câu. Thứ y muốn giấu diếm sẽ luôn giấu đến mức không lọt nổi một giọt nước, Hạ Hầu Liễm sẽ không biết y hôm nay hung hiểm thế nào, cũng sẽ không phát hiện y bị thương trên tay, có lẽ sẽ phát hiện y bị bệnh, nhưng cũng không sao cả. Y như không có chuyện gì xảy ra mời hắn qua phủ dùng bữa, hỏi hắn hôm nay đã làm những gì.

Hạ Hầu Liễm nhất định sẽ cười trả lời, ánh mặt trời ôm lấy gương mặt hắn, mà nụ cười kia của hắn còn rực rỡ hơn cả thái dương. Thẩm Quyết nhớ dáng vẻ hắn khi mặc duệ rải, không nội liễm như khi mặc một thân áo gai đen nhánh, đường chỉ kim tuyến cho hắn thêm mấy phần quý khí, hình thêu kỳ lân lại cho hắn thêm mấy phần hung ác, cộng thêm vóc người cao ngất, đứng ở đằng kia, luôn khiến cả đám nữ nhân đi qua nhìn trộm.

Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm.

Thẩm Quyết cắn răng tiếp tục chạy, khắp núi lá phong bay tán loạn táp cả lên mặt, y quên đi đau đớn, cũng quên đi mệt mỏi.

Nhưng mà, từ từ, sau lưng một lần nữa có tiếng kêu loáng thoáng. Cấm quân lại phát hiện bọn họ, như chó điên đuổi theo phía sau. Trong đội ngũ nhất định có gián điệp, nếu không cấm quân không thể tìm được hành tung y nhanh như vậy. Nhưng y không kịp suy tư nữa, cũng không kịp tra xét, y phải nhanh một chút đến vách núi.

"Đốc chủ!" Từ Nhã Ngu cố nén sợ hãi, kêu một tiếng.

"Đừng nói nhảm, chạy!" Thẩm Quyết đáp.

Bọn họ tăng nhanh tốc độ, hối hả tạt qua rừng cây, lá khô dưới chân giòn tan, đầy trời xào xạc gió. Tiêng hô hoán phía sau càng ngày càng gần, quay đầu đã thấy trong nháy địch nhân xuất hiện cùng ánh đao loang loáng lạnh thấu xương, mang huyết sắc. Hai phiên tử rơi lại phía sau bị cấm quân chém ngã, bọn họ kêu to "Đốc chủ chạy mau", rồi ngã nhào xuống đất sau lưng máu tươi văng khắp nơi.

"Đốc chủ, bọn họ đuổi tới rồi!" Từ Nhã Ngu rống to.

Thẩm Quyết bịt tai không nghe, vẫn hướng phía trước chạy như điên. Cây cối dần dần thưa thớt, gió núi càng lúc càng lớn, bọn họ nhanh chóng chạy mấy trăm bước, bỗng nhiên trước mắt một mảnh thanh minh sáng rõ. Bọn họ đã ra khỏi rừng, ánh sáng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, mà tiếp đến lại là đường cụt, một vách núi cao ngất.

"Nguy rồi, chúng ta đi nhầm hướng! Nơi này là vực Vạn Phật!" Có người sợ hãi kêu lên.

Thẩm Quyết đạp lên vách núi cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là một đầm sâu. Nước màu xanh trứng vịt, sắc trời vân ảnh quanh quẩn bên trong, những lùm cây xanh xanh vàng vàng ôm lấy vách đá dựng ngược, gió núi phất qua, tạo thành từng trận sóng nhỏ. Đáy vực mơ hồ có thể thấy rất nhiều tượng phật, hoặc ngồi hoặc nằm.

Y quay đầu, cấm quân đã đến nơi, liếʍ môi từ từ ép tới gần, giống như dã thú nghiến răng duyện máu, trong mắt đều là huyết quang. Đám phiên tử xếp thành một nhóm, ngăn ở giữa Thẩm Quyết cùng cấm quân, nhạn linh đao trong tay phản xạ ánh mặt trời, quanh quẩn soi bóng xuống đất.

Tên dẫn đầu cười gằn nói: "Thẩm yêm, ngươi đã không còn đường lui!"

Thẩm Quyết không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Nếu không ngươi quỳ xuống kêu ông đây một tiếng cha, ông có lẽ sẽ cho ngươi toàn thây!"

Thẩm Quyết cười lạnh , từ từ lui về phía sau, chân xoa xoa trên đất đá, y nghe đá lốc cốc rơi xuống vách núi.

"Bá tổng, sao phải phí lời với hắn! Con chó yêm này sát hạ vô số người trung lương, ức hϊếp bách tính, làm nhiều điều ác, bảo hắn kêu ta là cha, ta còn không thèm!" Có một binh sĩ nghiến răng nói, nhưng bỗng dưng lại bật cười, "Bất quá, nếu như hắn chịu nằm xuống để cho ông đây thoải mái một chút, ông ngược lại cũng tình nguyện!"

"Câm cái miệng chó của ngươi!" Một phiên tử lạc giọng hô to, "Các huynh đệ, chúng ta cùng liều mạng!"

Đám phiên tử đồng loạt rống to, vung đao hướng về phía cấm quân. Nhưng mà ngực y bỗng nhiên đau đớn, tựa như có ngọn lửa chạy dọc sống lưng, y nghe tiếng lưỡi đao đâm rách máu thịt mình, một mũi đao sáng bóng đâm xuyên l*иg ngực y, y trố mắt nghẹn họng, vùng vẫy quay lại, cơn đau cháy bỏng l*иg ngực, nhưng y vẫn cố chấp quay đầu.

Từ Nhã Ngu gò má dính máu tươi giọi vào cặp mắt y, lưỡi đao trong ngực rút ra, y té xuống đất, cặp mắt vẫn mở to, nhưng dần dần ảm đạm.

Cùng lúc đó, những phiên tử trong đội bỗng nhiên bạo khởi, bổ đao về lưng đồng bạn. Đồng bạn không kịp phòng bị, hết người này đến người khác ngã xuống. Đám gián điệp nắm đao xoay người, đối mặt với Thẩm Quyết bên vách đá.

"Thật có lỗi, đốc chủ." Từ Nhã Ngu thấp giọng nói.

Toàn quân của Thẩm Quyết chết hết, chỉ còn bốn gián điệp đứng giữa đám thi thể.

Bá tổng ha ha cười to: "Thẩm yêm, không nghĩ tới đi, trong đám người của ngươi có gián điệp chúng ta! Như thế nào, lần này hết kịch hay để xướng rồi."

Ánh mắt Thẩm Quyết hàn lạnh giống như một khối băng tuyết, "Từ Nhã Ngu, gia gia đối đãi ngươi không tệ. Gia gia sớm biết trong Đông Hán có gián điệp, chẳng qua không nghĩ tới, gián điệp lại trong đám thân tín của mình ."

Từ Nhã Ngu đáp: "Ta không có cách nào, đốc chủ."

"Sát trường hôm nay, Thái hậu đã dùng hết tất cả mật thám?" Nụ cười của Thẩm Quyết không chút nhiệt độ.

" Không sai, cấm quân sẽ đem toàn bộ phiên tử khác trong núi vây gϊếŧ sạch sẽ, kết quả trận này chính là tử cục của ngài."

"Dưới mí mặt phật tổ, lại tạo sát nghiệp lớn như vậy, " Thẩm Quyết khẽ cười, "Không hổ là Thái hậu nương nương. Bất quá, muốn gϊếŧ ti lễ giam chưởng ấn, cũng phải có một cái cớ, các ngươi gϊếŧ gia gia có nguyên cớ gì?"

"Cấu kết Già Lam loạn đảng, ý đồ phạm thượng!" Từ Nhã Ngu thở dài lắc đầu, lộ ra dáng vẻ tiếc nuối, "Đốc chủ à, ngài không nên giữ lại người kia, hắn sẽ trở thành tử huyệt của ngài."

Thẩm Quyết tỉnh bơ từ từ lui về phía sau, "Phải không?" Chân y đã chạm đến bờ của vách núi, y liếc mắt nhìn về phía đầm sâu bên dưới, hít một hơi thật dài.

Y sớm chuẩn bị một cỗ thi thể mặc xiêm áo giống hệt mình ở phía dưới, thi thể chết chìm trong nước mặt mũi sưng phồng, không nhận ra có phải y hay không. Sát tràng hôm nay y đã sớm có dự tính, tương kế tựu kế là vì thanh lý môn hộ. Chỉ đến khi y đi sâu vào miệng cọp, đám gián điệp Đông Hán mới có thể nổi lên mặt nước. Cuối cùng, y sẽ nhảy vực giả chết, thoát thân.

Hết thảy đều xảy ra đúng theo kế hoạch kín kẽ của y, y nắm chặt Tĩnh Thiết, chuẩn bị nhảy xuống.

Từ Nhã Ngu tiếp tục cất tiếng: "Ta cũng đã lừa hắn đi vào, ngài và loạn đảng Già Lam chết chung một chỗ, sẽ có sức thuyết phục hơn. Thái hậu cũng cần Chiếu Dạ ở trong nhà hắn làm chứng cớ. Hắn một mình vào núi, trong núi đều là cấm quân, e rằng giờ này cũng đã mất mạng." Từ Nhã Ngu cười nói, "Đốc chủ, ngài đừng quá khổ sở, dù sao ngài cũng mau lên đường, trên đường hoàng tuyền chạy nhanh một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp hắn."

Thẩm Quyết khựng lại, bỗng nhiên cả kinh.

"Ngươi nói... cái gì?"

Hạ Hầu Liễm vào núi? Tim y như bị siết chặt, trước mắt đều biến thành màu đen. Tất cả kế hoạch vào giờ khắc này đều tan vỡ, không... sẽ không, Hạ Hầu Liễm rất mạnh, hắn là thích khách có tiếng của Già Lam, hắn thậm chí gϊếŧ chết Thí Tâm, tuyệt sẽ không dễ dàng mà chết như vậy. Y phải đi tìm hắn, y phải cứu hắn!

Thẩm Quyết cắn chặt răng, không lui về phía sau nữa, rút Tĩnh Thiết ra. Lưỡi đao đen nhánh trượt khỏi vỏ, chiếu lên tròng mắt lạnh lẽo.

"Muốn phản kháng sao? Ngươi đã không còn đồng đội à, đốc chủ."

Từ Nhã Ngu cùng cấm quân ép tới gần, ánh đao xen lẫn thành một mảnh, băng hàn thấu xương.

Thẩm Quyết điều chỉnh hô hấp, hai mươi bốn kẻ địch, đao pháp của cấm quân cũng bình thường, đa số không có kết cấu gì, Từ Nhã Ngu cùng ba phiên tử còn lại đao khá hơn một chút. Nếu y trong trạng thái khỏe mạnh, muốn quật ngã bọn chúng không phải việc quá khó. Nhưng bây giờ y bị thương, đầu óc hôn mê, ánh nắng chói lòa, ngay cả mở mắt cũng gian nan.

Nhưng y không thể lui về phía sau, quyết không thể.

Thẩm Quyết thở ra một hơi, mở mắt, sát khí tựa sương giá.

Từ Nhã Ngu cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, làm động tác chuẩn bị, hơi mỉm cười nói: "Đốc chủ, mời!"

Gió thu mang theo lá khô bay nhảy dưới ánh nắng, phiến lá sắc bén như lưỡi đao. Không khí tràn ngập sát ý, mỗi người đều như mãnh hổ ẩn núp. Từ Nhã Ngu hét lớn một tiếng, đang muốn vung đao lên. Bỗng nhiên, trong rừng truyền tới một âm thanh khàn khàn.

"Khoan đã. Ai nói hắn không còn đồng đội?"

Thanh âm không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, ai cũng nghe thấy.

Bọn binh sĩ ngừng bước chân, Từ Nhã Ngu kinh ngạc quay đầu, Thẩm Quyết còn có tiếp viện sao?

Bọn họ nhìn thấy, từ giữa đám lá cây cỏ dại um tùm đi ra một nam nhân, khắp người hắn là máu, búi tóc đã đứt, tóc đen buông tán loạn ở đầu vai, mấy sợi lưa thưa che ngang trước mắt. Hai tay hắn đều cầm đao, mũi đao nhỏ máu tươi đầm đìa, mỗi một bước hắn đi, trên đất liền in ra một vết chân đỏ thẫm.

Có lẽ không thể gọi hắn là một con người, hắn giống như ác quỷ đi ra từ Tu La luyện ngục đẫm máu. Hắn đi tới gần, binh sĩ cơ hồ có thể ngửi được huyết khí nồng nặc trên người hắn, đến sợi tóc con cũng nhỏ máu tòng tòng. Hắn phảng phất như từ ao máu ngoi lên, mà không phân rõ là máu của người khác hay máu của chính hắn. Đám binh sĩ sợ hãi vạn phần, hắn tiến lên một bước, binh sĩ liền lui về sau một bước.

Bá tổng thấy hắn chỉ có một người, cười to: "Ta còn tưởng rằng lại có bao nhiêu người tới cứu? Thì ra là một con khỉ rớt bùn..."

Hắn lời còn chưa nói hết, nam nhân đã giơ tay bắn ra một mũi tên, ánh sáng lạnh như băng xuyên qua miệng, đâm xuống sau cổ hắn. Bá tổng há miệng té xuống đất, máu tươi tràn ra.

"Là tên điên... Là tên điên kia!" Có người nói.

"Tên điên nào?" Từ Nhã Ngu nắm chặt nhạn linh đao.

Binh sĩ đáp lời: "Cái tên gặp người liền gϊếŧ, đã gϊếŧ chết rất nhiều binh lính chúng ta!"

Nam nhân tiếp tục đi về phía đám người, tất cả không tự chủ được lui về phía sau, tránh ra một lối, nhạn linh đao hướng về phía hắn, cũng không dám vung lên. Hắn cứ thế từng bước một hướng về phía Thẩm Quyết, Thẩm Quyết đứng bên vực, không tự chủ mở to hai mắt, con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng dầm dề máu tươi.

"Hạ... Hạ Hầu Liễm."

Hạ Hầu Liễm rốt cuộc đi tới bên cạnh y, kéo cánh tay bị thương của y xem xét một hồi, ngước gương mặt dính đầy vết máu kéo ra nụ cười, lộ một hàm răng trắng bóng. Dù cho ở vết máu che đi gần hết khuôn mặt, nhưng nụ cười của hắn vẫn ấm áp như vầng thái dương.

"Thiếu gia, ta tới cứu ngươi."

Hốc mắt Thẩm Quyết đỏ hoe, hắn túm lấy bả vai Hạ Hầu Liễm, tay dính đầy máu: "Ngươi... Ngươi tên ngu ngốc này! Làm sao đem mình làm thành như vậy!"

"Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng."

Thẩm Quyết lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Đi theo ta nhảy vực, mau!"

Hạ Hầu Liễm sững sốt một chút, xoay người nói: "Không nhảy."

"Hạ Hầu Liễm!"

"Không cần lo lắng, thiếu gia, " Hạ Hầu Liễm để đao ngang trước ngực, lưỡi đao lóe lên một đường kim quang, tựa như một mặt trăng tàn, "Kẻ khi dễ ngươi, kẻ phản bội ngươi, Hạ Hầu Liễm ta..." Hắn cắn răng, mỗi chữ đều ghim vào cốt tủy, "Đem chúng hết thảy gϊếŧ sạch!"