Sau ba hồi trống, tiếng chuông vang lên, tựa như từ trời xanh mênh mông truyền tới, từng hồi vang vọng khắp thiên nhai. Trời con sớm, sắc lam nhàn nhạt, một vòng trăng tàn còn treo ở phía đông, mỏng manh trong suốt, là sắc trắng duy nhất. Ngọ môn mở ra giữa tiếng chuông, trăm quan chậm rãi dọc theo thiên cấp tiến vào điện Thái hòa.
Cẩm y vệ đứng yên lặng trang nghiêm, phi ngư phục hình thêu dữ tợn, tú xuân đao khảm ngọc, trăm quan chia thành hai nhóm. Ấu đế vẫn chưa tới, đây đã là chuyện thường tình. Hoàng đế tuổi tác quá nhỏ, thường xuyên không dậy sớm nổi, còn nhớ có một lần ấu đế ỷ lại không chịu dậy, trăm quan đợi trong điện nửa giờ, mới có nội thị vội vã chạy tới tuyên bố hôm nay không thiết triều, còn một lần bọn họ rốt cuộc đợi được ấu đế xuất hiện, nhưng hắn lại lên điện ở trên lưng của ti lễ giam chưởng ấn Thẩm Quyết, hơn nữa lúc ngồi trên ngai tựa hồ vẫn mơ mơ màng màng.
Trời từ từ sáng lên, tia nắng ban mai chiếu vào đại điện, cung môn sơn đỏ rốt cuộc cũng mở ra, nội thị vây quanh một nam nhân cong eo giơ cao tay một đứa trẻ dẫn lên ngai vàng. Đứa trẻ mang mũ rồng, long bào vàng sáng cổ áo dựng cao, ngọc đới quá rộng, giống như muốn tuột xuống ngang eo, quần màu hạnh hoàng, lộ ra đôi ủng màu đen.
Ấu đế được đỡ leo lên ngai vàng, chân không chạm đất, chỉ có thể lơ lửng giữa không trung. Nam nhân ngồi bên cạnh y giúp y sửa sang hoàng bào, sau đó ung dung ngồi xuống, dưới ánh nắng ban mai không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh lãng giống như vòng bạc leng keng.
"Quỳ —— "
Trăm quan rối rít cúi đầu quỳ xuống đất, miệng hô vang: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng hô như nước thủy triều, từ điện Thái hòa lan ra toàn bộ Tử cấm thành. Lúc trăm quan đứng lên, rốt cuộc thấy rõ dung mạo nam nhân ngồi bên ấu đế, gương mặt dưới mũ ô sa không buồn không vui, áo mãng bào thêu kim tuyến càng làm nổi bật dáng vẻ thanh tú của hắn, hắn là hoạn quan hiển hách nhất Đại Kỳ, quyền hành ngút trời.
Chư thần hết lễ, Thẩm Quyết cao giọng nói: "Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều."
Từ góc đại điện vang lên một thanh âm: "Bệ hạ, thần có chuyện khởi tấu!"
Ấu đế mở miệng đáp: "Chuẩn tấu."
Trung Thư Xả Nhân tự Mạt Ban đi tới ngự tiền, từng chữ cất lên như cắn vào tận xương: "Ti lễ giam chưởng ấn Thẩm Quyết gϊếŧ người ngay giữa phố lớn, mẫu tử Diêu thị ở hiệu thuốc bên kênh phơi thây trước Thẩm phủ, đứa bé mới chỉ tám tuổi, Thẩm Quyết táng tận lương tâm, bách tính kinh hãi, dân oán sôi trào, xin bệ hạ định đoạt!"
Mọi người kinh ngạc, bàn luận sôi nổi. Thẩm Quyết lũng đoạn xưởng vệ, quyền thế ngút trời, không ai dám đối địch với y, bất quá là chết hai mạng dân thường, không quyền không thế, nhét ít bạc bịt miệng người nhà, rồi đến Hình bộ Đại Lý Tự trên dưới đút lót một phen, chuyện này cũng coi như xong. Ai ngờ lại có tên không có mắt, đem chuyện này báo tới tận đại điện.
Ấu đế theo bản năng nhìn Thẩm Quyết một cái, Thẩm Quyết không phản ứng gì, vẫn là dáng vẻ rũ mắt tiệp mi, tựa như người bị bên dưới vạch tội không phải là y. Ấu đế nắm quả đấm ho khan một tiếng, nói: "Chuyện này trẫm đã sớm biết, Thẩm xưởng thần đã dâng sớ tỉ mỉ giải thích với trẫm một phen. Chuyện này do mẫu tử Diêu thị tự tìm hắn gây chuyện trước, phiên tử động thủ ngăn cản, đang lúc giằng có hai người không may mất mạng, chuyện cũng không liên can gì tới Thẩm xưởng thần."
Trung Thư Xả Nhân vẫn kiên quyết không khuất phục, "Đây là Thẩm Quyết nói từ một phía, bệ hạ độc đoán như vậy, e rằng có phần thiên vị!"
Thẩm Quyết cũng không phải không có vây cánh, người của yêm đảng nhìn sắc mặt Thẩm Quyết, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Cẩm y vệ Chỉ huy sứ hiên ngang bước ra khỏi hàng, nói: "Lục đại nhân nói vậy sai rồi. Án vừa xảy ra, Cẩm y vệ đã phái người điều tra rõ ràng. Làm khám nghiệm tử thi, phát hiện trên người cả hai đều không có dấu vết bị đánh đập, Diêu thị phụ nhân kia chỉ có một vết thương trên đỉnh đầu mà chết, mà nguyên nhân đứa trẻ kia chết còn kì quặc hơn, chính là trúng loại động tuyết thượng nhất chi tung. Chẳng lẽ xưởng thần đã sớm biết hai người này sẽ ở gây chuyện ở Thẩm phủ, phái người cho đứa bé uống thuốc độc sao?"
Ấu đế gật đầu đồng ý. Đại Lý Tự Khanh cắn răng đứng ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, theo như luật Đại Kỳ, án này phải để Hình bộ điều tra, Đại Lý tự phục hạch. Cẩm y vệ tuy cũng có chức trách truy nã, nhưng chung quy vẫn là chỗ thân tín với Thẩm xưởng thần. Mấy ngày nay thường xuyên nghe tin, Cẩm y vệ thiên vị tương hộ, bách tính không phục. Y theo thần thấy, không bằng đem án này chuyển giao Hình bộ, thẩm tra xử lý lần nữa, cũng coi như chứng minh sự trong sạch của Thẩm xưởng thần."
Yêm đảng tất cả biến sắc. Đại Lý Tự Khanh ngoài miệng nói là lo nghĩ cho Thẩm Quyết, nhưng án này một khi thoát khỏi sự khống chế của Xưởng vệ, ai ngờ sẽ biến thành loại yêu ma gì? Xem ra Trung Thư Xả Nhân bất quá chỉ là một kẻ đứng ra tiên phong, người lợi hại còn ở sau cùng. Đây là trò vui chốn quan trường, quan cấp nhỏ làm pháo đi đầu, kẻ xúi giục chân chính trấn giữ phía sau, chẳng qua không biết kẻ phía sau màn kia tột cùng là ai.
Yêm đảng đồng loạt nghi ngờ nhìn về phía thủ phụ, đó là một lão đầu tử, cố chấp cứng đầu, hai mí mắt rũ xuống, một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn mồm. Yêm đảng ra hiệu nhau, hình như không phải hắn?
Ấu đế không có chủ kiến, liên tục nhìn về phía Thẩm Quyết, mà Thẩm Quyết giống như đang ngậm thuốc đắng, miệng không nhúc nhích. Ấu đế trầm ngâm, nói: "Vậy..."
"Bệ hạ, " Cẩm y vệ Chỉ huy sứ lại nói, "Hồ sơ thẩm tra còn lưu trữ ở Cẩm y vệ, cần gì phải phiền toái thêm lần nữa? Không bằng mời Đại Lý tự phái người tới, tra xét hồ sơ. Bằng không nếu cần thiết, mời chiếu ngục đến trước Đại Lý đối chất lại một lần. Như vậy không tiện hơn?" Vừa nói, hắn vừa tà tà nhìn về phía Đại Lý Tự Khanh, "Chẳng lẽ Đại Lý tự nghi ngờ Cẩm y vệ làm việc tắc trách sao?"
"Đại nhân nghĩ nhiều rôi, " Đại Lý Tự Khanh khẽ mỉm cười, "Thần cũng là vì Thẩm xưởng công lo lắng. Nếu xưởng thần trong sạch vô tội, làm sao từ chối cho Hình bộ thẩm tra lại chứ ?"
Hai người ngươi tới ta lui, không chút nhượng bộ ý. Ấu đế ngồi nửa ngày, đã sớm không nhịn được, mông dịch trái dịch phải . Bên dưới song phương cãi vã, quan văn Đại Kỳ đều khá tâm huyết, vai không thể mang tay không thể vác, nhưng miệng lưỡi lại có thể đè chết người. Ấu đế nghe đến đau tai, vỗ lên bình phong lớn tiếng: "Đủ rồi! Đều im miệng cho trẫm!"
Đại hán tướng quân hét lớn một tiếng, thần công cũng hậm hực ngừng nói, ấu đế nhìn về phía Thẩm Quyết , nói " xưởng thần, dù sao chuyện này cũng liên quan đến ngươi, ngươi thử đưa ra ý kiến, nên xử trí như thế nào thì tốt?"
Đại Lý Tự Khanh lại muốn mở miệng, nhưng Thẩm Quyết chậm rãi ngước mắt lên, trong con ngươi sấm gió ầm ầm, đem hắn ép đến cứng miệng. Thẩm Quyết xách áo choàng, từng bước một từ hán bạch ngọc bước xuống bậc thang, gỡ mũ ô sa, hướng ấu đế dập đầu nói: "Ăn lộc vua tất phải trung quân , thần thân là ti lễ giam chưởng ấn, thay bệ hạ phân ưu vốn là bổn phận, ai ngờ lại gây cho bệ hạ phiền toái, đem loại chuyện này nháo tới tận thượng điện, còn khiến bệ hạ lo lắng, thần quả thực đáng chết vạn lần. Hai người kia mất mạng quả thật không liên quan tới thần, nhưng thần chỉ há miệng trắng răng, giải thích cũng không minh bạch, nếu Hình bộ có thể tìm lại cho thần trong sạch, liền xin bệ hạ đem án này chuyển giao cho tam tư, thần cởi ô sa, đóng cửa ăn năn, đợi sự phán quyết."
Ấu đế hoảng hốt: "Chuyên này sao phải như vậy? Không có xưởng thần đảm đương, trong cung phải làm sao? Mấy hôm nữa trẫm còn phải đi Quảng Linh tự dâng hương, mọi việc đều qua tay Thẩm xưởng thần, sao nói đi là có thể đi?"
Cẩm y vệ Chỉ huy sứ tiến lên phía trước nói: "Không bằng mời Thẩm xưởng thần tạm thời vẫn lo liệu mọi chuyện, nếu Hình bộ muốn thẩm, tùy thời phái người triệu đến, tránh cho bệ hạ lo lắng."
"Có lý có lý, cứ như vậy mà làm!" Ấu đế vui vẻ nói.
Tan triều, Thẩm Quyết đỡ ấu đế trở về tẩm cung. Yêm đảng tụ tập trước cửa, vừa cho tay vào trong tay áo chờ Thẩm Quyết vừa thương lượng đối sách. Người tới bất thiện, lại còn khí thế ầm ầm, mọi người đều trở tay không kịp. Đang than thở, xa xa nhìn thấy nam nhân kia từ thiên nhai quanh co đi tới, ánh nắng ban mai sáng chói ôm lấy y, tựa như trời cao cũng yêu thích người này.
Thẩm Quyết đến gần, nhưng khẽ khoát tay, tất cả mọi người đều im bặt, cúi đầu lập tức lui. Y lên xe ngựa, mọi người trố mắt nhìn y cứ thế rời cung, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào.
Ngày dâng hương chớp mắt đã đến. Đường dẹp sạch, hai bên đều được che chắn, bách tính ở trên lầu thò đầu ra nhìn, bên dưới xe ngựa một hàng dài khí phách hiên ngang, bởi vì tiên đế mùa hè mới băng hà, nên năm nay dâng hương hết sức tinh giản, nhưng trong mắt bách tính, vẫn xa xỉ như nhau. Xe rồng phượng, lỗ bộ mở đường, cấm quân hộ vệ, xưởng vệ đi theo, gấm vóc tung bay, quả nhiên là khí phái Thiên gia.
Ấu đế đi trên cùng, thật vất vả mới xuất cung một chuyến, nên rất cao hứng, kéo rèm cửa sổ ra nhìn cảnh trí bên ngoài. Sau xe rồng là xe phượng của Thái hậu, Thái hậu ngồi bên trong, trong tay lần phật châu. Nàng vẫn là gương mặt xinh đẹp như vậy, búi tóc, phỉ thúy cài ngay trên đỉnh đầu, càng làm nổi bật mái tóc đen như mực, màu da trắng như tuyết. Trên môi điểm chút son, bóng loáng đầy đặn, tinh xảo như ngọc thạch được chế tác. Chu Hạ hầu hạ cạnh thái hậu, xe ngựa kéo qua chỗ Thẩm Quyết, Chu Hạ mắt sáng lên, cách cửa sổ thi lễ với y.
"Xưởng thần gần đây có khỏe không?" Thái hậu liếc thấy Thẩm Quyết, nhàn nhạt mở miệng.
"Đã khiến nương nương lo lắng, thần vẫn như cũ."
"Nhưng ta nghe nói xưởng thần gần đây dính kiện tụng, lại liền lúc hai nhân mạng, nhà của bọn họ cậy mạnh, túc trực trước Đông Hán, kêu khóc oan khuất. Có chuyện này?"
Thẩm Quyết cười nhạt đáp: "Thật có chuyện như vậy. Bệ hạ đã chuyển giao cho Hình bộ điều tra , vài ngày nữa liền có kết quả."
Thái hậu thấy thần sắc y như thường, không nhìn ra chút sơ hở liền nhíu mày, nhưng giọng vẫn nhàn nhạt, tựa như thờ ơ, "Xưởng thần là người có tính toán, chắc hẳn sẽ không bị thứ vô lại này liên lụy."
"Cũng nhờ sự cát tường của nương nương." Thẩm Quyết nheo mắt nhìn ánh nắng trên đường, "Có phải vô lại hay không, còn phải đợi phân xét."
"Ồ? Lời của xưởng thần tựa như có thâm cơ gì khác?"
"Nương nương quá lo lắng, thần không có ý gì. Truy xét là bổn phận của tam tư, để mặc họ an bài, chắc các vị đại nhân tài cao đức tuấn, sẽ không có đạo lý gieo oan uổng cho thần" Thẩm Quyết cong người vái chào, rồi đánh ngựa đi về phía trước.
Thái hậu nhìn bóng lưng y, hừ lạnh một tiếng. Nếu để mặc cho an bài, vậy hắn còn là Thẩm Quyết sao? Thái hậu lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi Chu Hạ: "Bên Vạn Bá Hải đã truyền tin tức thỏa đáng chưa?"
Chu Hạ gật đầu, "Đều đã ổn thỏa."
" Được, " Thái hậu từ từ nhếch môi, "Người này lợi hại, chắc rằng mẫu tử Diêu thị cũng không hạ nổi hắn. Nhưng hắn nhất định không nghĩ tới, ta còn có hậu chiêu, Quảng Linh tự, lại hãy chờ xem!"
Chu Hạ lòng như treo lên, hơi cắn môi, "Nương nương, ngài muốn lấy mạng y sao?"
Thái hậu cầm tay Chu Hạ, cười nói: "Nha đầu ngốc, sao ta lại gϊếŧ hắn? Bất quá là dạy dỗ một chút, cho nếm mùi khổ ải. Yên tâm, dù sao sẽ lưu cho hắn một cái mạng, cũng không thể để ngươi làm quả phụ mà."
Chu Hạ chần chờ gật đầu.
Thẩm Quyết chầm chậm đi, Tư Đồ cẩn giục ngựa chạy tới, thấp giọng nói: "Đốc chủ."
Thẩm Quyết đè lên huyệt Thái dương, thời tiết chuyển lạnh, người không linh hoạt. Y nghiêng mặt qua hỏi: "Hạ Hầu Liễm không tới chứ."
"Không có, ta đã báo sai thời gian cho hắn, hắn cho rằng hôm nay là ngày nghỉ, ngày kia mới đến lễ dâng hương."
Thẩm Quyết gật đầu, "Vậy thì tốt." Chuyện đấu đá triều đình, y không hy vọng Hạ Hầu Liễm dính vào. Hạ Hầu Liễm thật vất vả mới có cuộc sống an ổn, không thể bị y liên lụy.
"Đốc chủ..." Tư Đồ Cẩn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Quyết, trầm giọng nói, "Vạn sự cẩn thận."
————————
Hạ Hầu Liễm ở nhà bóc tỏi.
Mấy ngày nay Đông Hán không yên ổn, Cẩm y vệ vẫn đang tra án, người Diêu gia tụ tập một bang hàng xóm láng giềng, gánh thi thể đến Đông Hán nha môn gào khóc, Diêu gia già trẻ ngủ hết ngoài cửa, ngày đêm ồn ào không ngừng. Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, dám cùng Đông Hán chống đối. Nhưng chuyện này khó giải quyết vì đã lên đến tai hoàng đế, Đông Hán không thể tùy ý xử trí, đành mặc cho bọn họ ẩu tả.
Trực giác Hạ Hầu Liễm mách bảo chuyện này không đơn giản, nhưng hắn chức nhỏ, không giúp được gì Thẩm Quyết. Người Diêu gia làm loạn trước nha môn không có cách nào làm việc, Hạ Hầu Liễm gọi một bang huynh đệ, từ đại lao đem giường đinh ra, bày trước cửa. Diêu gia không có chỗ nằm cùng không có chỗ đặt chân, mới cách tường chửi mắng mấy tiếng, hậm hực bỏ đi.
Dầu gì đuổi được người, tất cả cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bóc được một giỏ tỏi, Hạ Hầu Liễm đứng dậy đi vào phòng bếp, cửa bỗng nhiên bị gõ ầm ĩ. Hạ Hầu Liễm xoa xoa tay mở cửa, Chu Thuận Tử thở hồng hộc vịn tường đứng.
"Làm sao..."
Hạ Hầu Liễm còn chưa hỏi xong, Chu Thuận Tử đã dắt tay hắn chạy ra ngoài, "Ngươi người này mà! Hôm nay vạn tuế đi Quảng Linh tự dâng hương, ngươi lại trốn ban! Trốn thì trốn đi, còn bị Khỏa trưởng các ngươi phát hiện! May hắn tâm thiện, không báo lên, kêu ta đến gọi ngươi! Mau mau mau, chúng ta nhanh đi Quảng Linh tự, lúc này chắc còn có thể đuổi kịp."
"Nói nhảm cái gì?" Hạ Hầu Liễm cau mày, nhưng vẫn trở về thay duệ rải, mang nhạn linh đao, "Không phải báo ngày mốt mới dâng hương sao?"
"Lúc thượng đỉnh nói chuyện ngươi ngủ gật đúng không! Là hôm nay!" Chu Thuận Tử kêu lên.
Chu Thuận Tử không rảnh cùng hắn lại nhải, hai người hai ngựa lao đi Quảng Linh tự, một đường thông suốt, đến chân núi, trực tiếp leo bậc đá lên. Gió núi dày đặc, lạnh thấu xương, cây hòe già xào xạc vang dội, bậc đá của Quảng Linh tự quá dài, bọn họ đi bên trên giống như hai con kiến, ngơ ngác mà leo.
Bò bò, Hạ Hầu Liễm cảm thấy có gì không đúng, Hoàng thượng dâng hương, dọc đường nên có Cẩm y vệ, cấm quân canh giữ mới phải, làm sao không có một bóng người.
Hắn nghiêng đầu qua hỏi Chu Thuận Tử, Chu Thuận Tử cũng mặt mũi đờ đẫn.
Trong rừng truyền tới tiếng người, Chu Thuận Tử muốn đi tới, Hạ Hầu Liễm kéo tay hắn, ra hiệu hắn im lặng. Hạ Hầu Liễm khom lưng đi qua, ở đây cỏ dại rất cao, đến ngang bắp đùi, Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng ngồi xuống, giống như con rắn không một tiếng động, ghé vào bên cạnh gốc cây , nghiêng người, dòm xuống xem tình hình bên kia.
Là năm binh sĩ cấm quân, một tên đi thêm đoạn đường, cách Hạ Hầu Liễm chỉ có năm bước chân, cởi hãn cân tử đi tiểu trong đám cỏ.
Bốn tên còn lại ngồi dưới đất nghỉ ngơi, có một tên mắt tam giác mò từ trong áo giáp ra một chuỗi bích tỳ hạt châu, còn có một đầu phật làm từ đá kim thạch rủ xuống, lóe quang dưới ánh mắt trời. Trên hạt châu lấm tấm vết máu, tên mắt tam giác lấy ống tay áo tỉ mỉ lau lau, vừa nói: "Ai, lão đại, ngươi nói đồ chơi này có thể bán bao nhiêu tiền?"
"Ta nào biết? Ngươi đưa đi lưu ly hán, là chỗ có thể bán giá tốt nhất rồi!" Cái tên được kêu lão đại đó đang xỉa răng đáp, "Đáng tiếc chỉ chém được tay hắn, không vồ được người, bằng không tiền thưởng đủ cho chúng ta dùng cả đời!"
Có người cười hắc hắc nói: "Mẹ nó chứ, các ngươi nhìn dung mạo hắn không, cũng quá xinh đẹp đi! Nghe nói người trong cung đi ra đều tuyệt sắc, không nghĩ tới một tên thái giám lại cũng có bộ dáng như thiên tiên vậy."
Người đi tiểu bên kia cao giọng góp lời: "Dù sao cũng thiếu hai lượng thịt, coi như nữ nhân đi! Nếu có thể cho ông đây sảng khoái một phen, vậy thì thật là không uổng phí cuộc đời!"
Đang nói, tầm mắt bỗng nhiên thoáng qua một đạo quang lạnh băng, giống như đao cắt trên mí mắt, tất cả mọi người sợ hãi cả kinh.
Phía trước cách mười bước chân, lá hòe bay tán loạn, đồng bạn của bọn họ thét một tiếng lui về phía sau, một tay còn chưa mặc xong quần, một tay bụm lên mặt. Hắn đạp lên lá hòe, tiếng vang dội, tất cả mọi người đều nhìn thấy, máu tươi đầm đìa phun ra khỏi miệng hắn, màu đỏ chói mắt.
Mà buộc hắn lui về phía sau, là một thanh nhạn linh đao. Cây đao kia một mực cắm trong miệng hắn, máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống. Hắn từng bước từng bước lui về sau, người núp bên cây hòe già cũng xuất hiện , đó là một nam nhân mặc duệ rải màu đen, đan tay cầm đao, dưới ánh mặt trời loang lổ, ánh mắt tối tăm đáng sợ.
Tất cả mọi người đứng lên, rút đao ra, hướng về phía nam nhân kia.
"Không muốn chết, thì nói cho ta đốc chủ ở đâu? Bằng