Quốc tang.
Chuông báo tử vang lên khắp miếu trong kinh, gõ từ sớm đến tối, ba chục ngàn lần, ong ong ong bên tai. Cờ trắng đầy đường, lúc đưa tang dọc phố rải đầy tiền giấy bay loạn giữa không trung, giống như bạch hồ điệp đập cánh, nhào tới trên mặt, trên vai, khắp nơi đều có. Kỳ quốc tang cấm uống rượu cấm ăn thịt, hàng hóa ven đường đều đóng cửa, gϊếŧ heo cũng về nhà nằm, ngũ thành binh mã tư ngày ngày tuần tra.
Hẻm Yết Chi vắng vẻ như bãi tha ma, nhà nhà trống rỗng, lộ ra khách đường tối đen, đám tú bà nam kĩ dựa cửa than thở. Bọn họ đại khái là đám người buồn bã nhất vì lão hoàng đế từ trần.
Tân hoàng là Nhị điện hạ, nghe nói là đứa trẻ mười tuổi, đối với đám dân thường bọn họ người nào làm hoàng đế cũng không có hứng thú, chỉ mong tân hoàng lên ngôi, thiên hạ đại xá, giảm miễn thuế.
Trên phố bàn luận sôi nổi nhất là về Thẩm Quyết. Nghe nói cái đêm bốn bề binh lính đó thì ra là Phúc vương cùng Ngụy Đức ép cung, thời khắc nguy cấp Thẩm Quyết triệu tập tam đại doanh ngoài kinh giao vào cung cứu giá, đúng kịp lúc Phúc vương giơ đao đuổi chém Nhị điện hạ, bị thủ hạ Thẩm Quyết Thiên hộ Tư Đồ Cẩn một mũi tên bắn chết. Ngụy Đức cũng phải đền tội, hoàng hậu bị điên, lão hoàng đế tâm lực quá mệt mỏi, đem di chiếu cho Thẩm Quyết sau đó từ trần.
Có người nói Thẩm Quyết trung thành can đảm, cũng có người nói y trúng đại vận. Nhưng vô luận như thế nào, y bây giờ đã thành ti lễ giam chưởng ấn, kiêm đông tạp sự xưởng đề đốc thái giám, dưới một người, trên vạn người, trung cung tiền triều, chỉ đâu đánh đó. Ngày đưa tang hôm ấy y cưỡi bạch mã, cả người mặc duệ rải trắng ngà, thân thể mảnh mai thanh tú, gò má trong trẻo lạnh lùng, giữa một đám đông nghịt , dễ thấy nhất lóa mắt nhất chính là y.
Dĩ nhiên, có thể chỉ Hạ Hầu Liễm cảm thấy như vậy. Dù sao khi hắn dõi mắt nhìn về phía hàng dài văn võ bá quan, một chút liền tìm được Thẩm Quyết. Thẩm Quyết bình yên vô sự, còn lên chức, hắn đã yên lòng, chắp tay sau lưng du du chạy về Vân Tiên Lầu.
Vết thương trên người mới lành, chuyện của Hoành Ba bắt buộc phải ưu tiên hàng đầu. Hắn đi đến tiệm rèn mua một thanh đao, tiền gom góp không đủ, chỉ có thể mua thanh nhạn sí đao rẻ nhất. Lưỡi đao sáng trắng, thân đao rộng phía chuôi lên mũi thu hẹp dần, bình thường mong mỏng.
Hắn rình trước Thẩm phủ ba ngày, đại môn suốt ngày đóng chặt, dưới mái hiên ngoài cửa treo hai ngọn đèn l*иg trắng, buổi tối lặng lẽ chiếu sáng, như quỷ hồn. Thẩm Quyết chưa từng trở lại, đúng như dự liệu, y ngồi ghế cao nhất, chuyện trong cung việc gì không cần y quản? Hoàng đế mới vừa băng hà, tân hoàng lại mới lên ngôi, khẳng định chuyện to chuyện bé y đều phải nhúng tay, nào có thời gian rảnh rỗi ra ngoài cung nghỉ ngơi.
Hắn an tâm, chọn một đêm, từ ngoài tường bay vào. Ba lần lẻn Thẩm phủ, ba lần đều xuất phát từ nơi này. Không vì cái gì khác, chỉ vì tìm đường. Lần thứ nhất đi về bên trái, lần thứ hai đi thẳng, đều không mò được đến thư phòng cùng phòng ngủ của Thẩm Quyết, lần này sẽ đi về bên phải.
Bốn phía chập choạng mờ tối, ngay cả một ngọn đèn l*иg đều không có, mơ hồ có thể nhìn thấy bảo thạch xếp hòn non bộ, quây thành một hồ nhỏ ở giữa, bên trong truyền tới tiếng vịt đạp nước. Đi qua một con đường nhỏ tối thui, là ngói đen tường trắng, cách một đoạn thấy một bức tường có lối đi hình quạt, lộ ra bóng hoa bóng lá. Trong đêm, tường trắng là màu xám tro, hoa lá màu đen thẫm, toàn bộ thế gian đều biến thành đen trắng đan xen.
Hắn một đường đi qua, phủ của Thẩm Quyết lạnh lùng lãnh đạm đến đòi mạng, phòng ốc dọc đường đi đều tĩnh lặng, không người ở. Vòng qua một cửa nguyệt, rẽ vào một hành lang, mới dần dần có tiếng người. Căn phòng trước mặt sáng đèn, chắc là nơi ở của nô bộc. Có tiếng ho khan, khạc đờm, đế giày trên đất lau tới lau lui. Còn có tiếng nữ nhân cùng trẻ con bi bô nói chuyện, đứa trẻ thanh âm trong trẻo, nữ nhân thanh âm ôn nhu, mong manh truyền tới, không nghe rõ.
Hắn ngồi trong bóng tối một hồi, đi quanh vài vòng. Ngang qua đường, thấy mấy ô cửa khép chặt. Nơi ở của nô bộc đã đi qua, nơi này chắc là chỗ của chủ nhân rồi. Hắn dán tai lên cửa nghe một hồi, chắc chắn bên trong không người, mới mở khóa, khom lưng như mèo lẳng lặng đi vào.
Sau khi thích ứng bóng tối trong phòng, hắn lờ mờ thấy quanh cảnh bên trong. Ước chừng là thư phòng của Thẩm Quyết, ở giữa đặt một cái án hoa lê mộc sơn đen, phía trên bày một bình sứ trắng. Phía sau kệ sách gỗ đàn, quyển trục, sách vở đều sắp xếp ngay ngắn, hai bên là hai phương kỷ bốn chân, một bên để một lư hương mạ vàng nho nhỏ, bên còn lại đặt một chậu hoa. Thẩm Quyết là người Giang Nam, lăn lộn trong kinh đã lâu, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào phong cách người phía bắc, vẻ tinh tế nhã nhặn thấm vào trong xương cốt, nhàn nhạt như bức tranh sơn thủy của giới văn nhân, phần lớn đều để trắng, chỉ vài góc điểm xuyết nét mực lưa thưa, thanh khiết trong trẻo lạnh lùng, toát ra mùi vị tiên khí.
Hắn trên trên dưới dưới lần mò một lượt, không thấy tăm hơi tung ảnh Hoành Ba. Xem ra trong phòng này không có, hắn từ một cửa khác đi ra, bước qua đường hẹp lót gạch, vào một gian phòng khác. Nơi này ước chừng là để đồ lặt vặt, kê rất nhiều giá bát bảo, trên giá để đủ thứ đồ. Hạ Hầu Liễm đi tới gần nhìn từng cái, có nỏ cơ, chủy thủ, mũi tên... Thẩm Quyết còn có thói quen cất giữ binh khí? Hạ Hầu Liễm cảm thấy hiếm lạ, vừa quay lại , cách khoảng năm bước chân có một bóng người, Hạ Hầu Liễm liền đông cứng.
Người này vào lúc nào? Sao hắn không hề phát hiện ra. Hạ Hầu Liễm lòng bàn tay đổ mồ hôi, đè lên chuôi đao bên hông. Không đúng, người này hẳn là ngay từ đầu đã có mặt trong phòng. Hạ Hầu Liễm thầm trách mình sơ ý, từ từ lui về phía sau. Người nọ không hề nhúc nhích, Hạ Hầu Liễm xoay thân chạy, chạy tới cửa, sau lưng vẫn không động tĩnh, người nọ không đuổi theo.
Hạ Hầu Liễm cảm thấy kỳ quái, đứng tại chỗ một hồi, lại vòng lại. Bóng người đen nhánh kia vẫn đứng bên tường, nửa điểm cũng không nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng không đổi. Hạ Hầu Liễm đánh bạo lại gần, dựa vào ánh sáng ảm đạm, người đó dần dần hiện ra, mặc váy dài, đeo mặt nạ trắng sứ, bím tóc đuôi sam bóng loáng.
Là Chiếu Dạ.
Hạ Hầu Liễm: "..."
Hắn quay người kiểm tra đồ vật trên giá bát bảo, ánh sáng yếu ớt, mới vừa không nhận ra được, những binh khí này toàn bộ đều là bút tích của hắn. Còn có một cái cái giá để các ghi chép nghiên cứu cơ quan thuật, đao phổ , còn cả xuân cung đồ quý giá hắn cất giữa đã nhiều năm. Rất nhiều rương hòm kê bên tường, cài chốt khóa đồng hoa văn sóng nước. Hạ Hầu Liễm lần lượt mở từng cái, bên trong tất cả đều là quần áo của hắn. Áo gai màu đen cùng một kiểu dáng, gấp gọn gàng chỉnh tề bên trong , vuông vức tựa như từng miếng đậu hũ. Ngoài ra, còn có áo choàng, áo giáp, thậm chí còn cả tiết khố, khăn, thứ gì cũng có.
Đây đúng là gặp quỷ... Thẩm Quyết có bệnh gì? Chuyên môn thu gom đồ rách rưới của hắn ? Hạ Hầu Liễm dùng ngón tay móc ra một cái khăn, đưa lên mũi ngửi một cái. Còn con mẹ nó đã giặt qua một lượt.
Như vậy xem ra, hang ổ của hắn đều đã bại lộ. Những thứ này vốn đều để nơi đó, mấy cái nỏ cùng Chiếu Dạ vốn là để ở Liễu Châu, đống quần áo này có cái thì ở hang ổ Hàng Châu, cái thì ở Kim Lăng. Bản lĩnh truy lùng của Đông Hán không phải chỉ là nói đùa, không biết Đường Thập Thất giờ ra sao, không lẽ đã bị Đông Hán túm được ?
Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một hồi, bắt đầu động thủ tìm Hoành Ba.
——————
Thẩm phủ đại môn.
Một chiếc xe bạch mã chậm rãi dừng lại, Thẩm Vấn Hành đem giá đỡ chân để bên xe, Thẩm Quyết đẩy rèm từ trong bước ra, đạp lên giá đỡ bước xuống. Ban đêm gió lạnh, y khoác áo choàng nền đen vân mây, càng làm nổi bật gương mặt trắng như bạch ngọc.
Thẩm Vấn Hành xách đèn l*иg lụa đỏ thẫm đi phía trước, ánh sáng chiếu lên một đoạn đường, giống như tô một tầng phấn mong mỏng trên đất. Thẩm Quyết chầm chậm đi , trong phủ ít người, yên tĩnh không tiếng động. Phủ đệ của hắn không giống người phương bắc, tường cao ngói dầy, phong cách cổ xưa nặng nề, y còn giữ thói quen ý vị của người nam, phủ đệ lúc mới lập, cố ý kêu thợ thủ công dựng theo lâm viên của phương nam, cầu nhỏ nước chảy, đình đài thủy tạ, đẹp đẽ tinh xảo như Giang Nam sơn thủy.
Nhưng cuối cùng không thường trở lại, trong cung nhiều chuyện, bận rộn không ngơi nghỉ, chỗ này một năm về được mấy lần. Ánh trăng mênh mông, đình viện trống trơn, giống như trải qua một trận đại hồng thủy, nguyệt quang như nước lạnh đọng trong vại, thấm lên người cũng thấy lạnh ngắt. Phủ kín hơn nửa vườn, cỏ cây um tùm, thiếu chút dưỡng khí của người sống.
Tân hoàng lên ngôi, chuyện trong cung xử lý xong hết. Còn vài thứ lặt vặt, liền giao cho thủ hạ. Y mới có chút thời gian rảnh trở về, định sáng mai thức dậy sớm làm lễ cúng tế tổ tiên. Ngụy Đức đã đền tội, y phải nói cho Lan cô một tiếng, để cho nàng yên nghỉ. Đi ngang qua thư phòng, đang muốn về phòng ngủ, y bỗng dừng bước chân. Dưới hành lang, cửa thư phòng không khóa.
Thẩm Vấn Hành cau mày, nói: "Mấy kẻ tôi tớ thật tắc trách, cha nuôi không thường trở lại, bọn họ làm việc liền qua loa!"
Thẩm Quyết nâng tay lên, tỏ ý kêu hắn im miệng. Thẩm Vấn Hành liền im bặt, rụt cổ đừng một chỗ. Thẩm Quyết đi tới, từ từ mở cửa ra, bóng người không hòa vào bóng tối trong phòng. Thẩm Vấn Hành biết có chỗ không đúng, vội đi kêu người.
——————
Hạ Hầu Liễm ngồi chồm hỗm dưới đất, tay trái giơ cao hộp quẹt, tay phải đang lục soát trong rương. Đồ đạc quá nhiều, tìm thật tốn sức. Hắn giờ mới biết quần áo mình nhiều như vậy, tất cả lại còn cùng một kiểu áo gai đen, đè ở trong rương một mảnh đen nhánh. Hoành Ba vẫn tìm không ra, hắn phiền não vò đầu nắm tóc, Thẩm Quyết không đem Hoành Ba để ở chỗ này, còn có thể để chỗ nào mà?
Bỗng nhiên, đỉnh đầu tựa hồ bay tới đám mây đen, một bóng dáng tối tăm chụp xuống, khắp nơi nhất thời đen nhánh. Hạ Hầu Liễm rùng mình, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Thẩm Quyết rũ mắt, cao cao tại thượng nhìn hắn. Hộp quẹt chiếu sáng nửa dưới gương mặt Thẩm Quyết, màu vàng, giống như tượng thần phủ nhũ. Còn một nửa che ở trong bóng tối, hốc mắt, cánh mũi, khóe môi đều bị phủ một tầng mờ, y không biểu tình, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, bỗng dưng có một loại cảm giác đe dọa.
Hạ Hầu Liễm nhanh chóng thổi tắt lửa, trong phòng lập tức một mảnh đen nhánh. Hạ Hầu Liễm đứng lên chạy trốn, sau lưng truyền tiếng đao bén nhọn phá không khí lao tới, Hạ Hầu Liễm rút đao, quay người đón đỡ, rắc rắc một tiếng, thanh nhạn sí đao hắn mới mua gãy thành hai khúc, rơi xuống mặt đất.
Hạ Hầu Liễm: "..."
Hắc đao như bóng với hình, ngay lập tức lao tới. Không có ánh sáng, đưa tay không thấy được năm ngón, Hạ Hầu Liễm chỉ có thể dùng trực giác cùng thính giác né đao Thẩm Quyết. Bóng tối cho Hạ Hầu Liễm ưu thế, hắn là thích khách, bóng tối là nhà. Hàng năm lên núi đao xuống biển máu huấn luyện hắn có khướu giác nhạy bén, không khí quanh thân đều là những xúc tu nhạy cảm , bất kể phía nào bị đao chém tới, hắn đều lập tức phản ứng được.
Thẩm Quyết phát giác ra, cho nên y không ham chiến, mà lặng lặng ẩn nấp. Hai người trong bóng tối, Hạ Hầu Liễm né người lăn một vòng, trốn vào giữa trăm chiếc rương. Thẩm Quyết bên kia bỗng nhiên sáng lên, một ánh lửa lớn cháy lách tách, chiếu sáng hơn nửa gian phòng. Y giơ cao đuốc, ánh mắt lạnh lùng mà cô độc.
Hạ Hầu Liễm chợt phát hiện mình sai rồi, trong bóng tối hắn không phân biệt rõ phương hướng, lăn sai vị trí, bây giờ Thẩm Quyết chặn ngang cửa, hắn muốn chạy trốn, chỉ có cách đánh bại Thẩm Quyết.
"Ngươi là ai ?" Thẩm Quyết hỏi.
Hạ Hầu Liễm không lên tiếng. Hắn che mặt, Thẩm Quyết không nhận ra.
"Ngụy Đức dư đảng?" Thẩm Quyết buông đuốc đặt xuống, từ từ đi tới, vạt duệ rải đong đưa theo bước chân, chỉ vàng tỏa ánh rực rỡ lộng lẫy.
Hạ Hầu Liễm nhặt một thanh đao trên giá bát bảo, là một Oa đao mà hắn cất giữ, tên kêu Quỷ Khóc. Nghe nói nó vô cùng sắc bén, thậm chí có thể chặt đứt vàng, lúc gϊếŧ người sẽ kêu khóc thê lương, đó là tiếng kêu gào của vong hồn bị đao chém qua. Hạ Hầu Liễm từng dùng mấy lần, kêu khóc là gạt người, sắc bén là thật.
"Gia tặc?" Thẩm Quyết hỏi, lần nữa rút đao ra, lưỡi đao đen nhánh chậm rãi rời vỏ, nội liễm không ánh sáng, nhưng âm hàn tựa như quỷ.
Là Tĩnh Thiết.
Y vẫn dùng Tĩnh Thiết. Hạ Hầu Liễm hơi ngẩn ra. Tại sao? Rõ ràng chán ghét hắn, tại sao vẫn cứ dùng Tĩnh Thiết?
"Đều không phải ư?" Thẩm Quyết lạnh lùng ngước mắt lên, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Đao thế như núi! Thẩm Quyết hai tay nắm đao, ngang tàn bổ xuống. Hắc đao chém lên một phòng ánh nến le lói, mang theo bi ai lạnh lẽo chiếu vào người đối diện. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng rút đao, lưỡi đao như nước, hung mãnh tựa cầm thú! Hạ Hầu Liễm cong người chém nghiêng, ngăn một kích trí mạng của Thẩm Quyết, hai người đồng thời bị lực va chạm đẩy lui về phía sau.
Hạ Hầu Liễm xoay người, biến chiêu, đổi tay cầm đao cất bước về phía trước, cánh đao vòng cung chém ra một đường quanh co mà tuyệt sắc, mang theo một vẻ đẫm máu mỹ lệ. Lưỡi đao đã ép rất gần, nhưng Thẩm Quyết tránh khỏi. Y ngửa mặt hạ eo, lưỡi đao vạch một đường cách chop mũi chỉ một phân. Hai người chạm vào rồi tách ra, chỉ sau một nhịp thở.
Khoảng khắc rời ra, mặt Hạ Hầu Liễm chợt lạnh, Thẩm Quyết vòng tay qua uy đao, giật xuống khăn che mặt của hắn. Nhưng không sao, hắn đã dịch dung, phòng bị hai lớp, không sợ bại lộ.
"Oa đao thuật, " Thẩm Quyết ném tấm mạng che, hỏi, "Ngươi là cướp biển?"
Y nói câu tiếng Oa, Hạ Hầu Liễm một chữ cũng nghe không hiểu.
"Không phải cướp biển, " Thẩm Quyết trầm tư nhìn hắn, cười lạnh, "Là Thượng Nhị Lang."
Hạ Hầu Liễm khϊếp sợ. Cái này cũng có thể đoán được!
"Đã đoán đúng." Thẩm Quyết nhìn biểu tình của hắn, liền đưa ra khẳng định.
"Đốc chủ, được được rồi, " Hạ Hầu Liễm cười theo, "Đem Hoành Ba trả lại cho tiểu nhân đi."
"Trả?" Thẩm Quyết cười âm u, "Hoành Ba là của ta, tại sao lại nói trả? Thượng Nhị Lang, gia gia đã cho ngươi cơ hội sống, nếu ngươi không muốn, vậy thì tùy thôi!"
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu mà chạy, Thẩm Quyết đuổi ở phía sau. Lưng truyền tới tiếng gào thét sắc nhọn, Hạ Hầu Liễm cúi đầu, mũi tên đen nhánh bay sượt qua, ghim vào cánh cửa trước mặt. Khi Hạ Hầu Liễm vọt vào thư phòng, Thẩm Quyết đã đuổi kịp hắn, lần nữa vung vũ khí giáp vào đánh nhau. Song phương không hẹn mà cùng sử dụng chiêu chém liên hoàn, trong phòng chật hẹp, lưỡi đao điên cuồng, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xuống oa đao trên tay Hạ Hầu Liễm, phản quang lay động liên tục. Kệ sách, bàn ghế không thể tránh khỏi vạ lây, mạt gỗ tung tóe. Đao thế cả hai đều như cuồng phong sậu vũ, dầy đặc táp táp, lưỡi đao đυ.ng nhau loang choang giống như tỳ bà gảy loạn, hạt châu lớn nhỏ rơi đầy bàn ngọc.
Lưỡi đao va vào nhau, ánh sáng tung tóe, Thẩm Quyết bỗng nhiên bật cười. Đó là nụ cười đầm đìa máu, ẩn chứa sát khí khắc cốt ghi tâm, tim Hạ Hầu Liễm chợt lạnh ngắt.
"Đao ngươi, ta nắm rõ rồi." Thẩm Quyết thấp giọng nói.
Chỉ một thoáng, đao thế kinh biến!
Tĩnh thiết như quỷ mị, bóng dáng hắc đao bỗng chốc chồng chất lên nhau, ẩn dưới bóng tối, Hạ Hầu Liễm cơ hồ không thấy rõ Tĩnh Thiết ở nơi nào. Không có ánh đao, cũng không có âm thanh xé không khí, Tĩnh Thiết ẩn núp dưới một bên ống tay áo Thẩm Quyết, đi theo bước chân y, trong nháy mắt hai người chạm nhau, đao lao qua quẹt lên cánh tay Hạ Hầu Liễm.
Máu tươi chảy đầm đìa, theo xương cổ tay chảy vào kẽ ngón tay. Thẩm Quyết rất mạnh, mạnh đến không tưởng tượng nổi. Hạ Hầu Liễm không dám tin, đao pháp Thẩm Quyết rõ ràng là hắn dạy, nhưng đao y dùng hôm nay căn bản không phải của Già Lam. Mà lại rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.
"Đừng đánh, Thẩm Quyết, " Hạ Hầu Liễm nói, "Ta không muốn cùng ngươi đánh."
"Phải không?" Thẩm Quyết ung dung thong thả mỉm cười, khóe miệng nâng lên độ cong mang mùi máu tanh bức người, "Nhưng gia gia không có ý định để cho ngươi còn sống rời đi."
Nhất định phải ngươi chết ta sống sao? Cho dù hắn trốn chui trốn lủi nơi xó xỉnh, không còn là giang hồ loạn đảng, cũng không thể tránh khỏi đối địch sao?"Ta không muốn gϊếŧ ngươi, Thẩm Quyết." Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói, trong tiếng khàn khàn ẩn giấu thật sâu bi ai, "Ta chỉ cần Hoành Ba."
Hạ Hầu Liễm điều chỉnh hô hấp, cong người thu đao, tay trái nâng ánh đao hung lệ thu vào bên ngực. Hắn cả người thay đổi, chìm xuống như nước, ánh đao đè trong lòng bàn tay, ẩn giấu sự sắc nhọn.
Sau ba nhịp thở, Hạ Hầu Liễm cất bước về phía trước, ống tay áo màu đen mở ra, giống như chim ưng bừng tỉnh bay vào bóng tối. Mà lưỡi đao sắc bén sau lòng bàn tay hắn bỗng hiện hình, ánh đao sáng rực, tựa như mãnh thú nhe răng nanh.
Oa đao thuật • Hổ Đột.
Thẩm Quyết né người nghiêng sang một bên, Oa đao lướt qua Tĩnh Thiết đâm vào bóng tối, tia lửa vàng tóe lên thoáng qua rồi