Hắc Diện Phật thực ra là một sườn núi, cao vυ't trong mây, quái thạch lởm chởm, núi đá toàn thân đen nhánh, cỏ dại tung hoành. Từ xa, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng một pho tượng phật ngồi xếp bằng. Đứng ở dưới chân, tựa như nghe được tiếng chuông vàng đại lữ mãi mãi vang phật âm, khiến cho người ta có nỗi rung động muốn quỳ xuống bái lạy.
Ngày đông lạnh lẽo, tuyết rơi phủ trắng cả ngọn núi, cũng bao gồm cả đỉnh Hắc Diện Phật.Trừ phần đầu và cổ ngập trong mây mù, thì trên người đều phủ tuyết trắng thật dầy, như là mặc lên một bộ cà sa trắng, thánh khiết mà nghiêm túc.
Hạ Hầu Liễm vượt gió rét mà leo lên, hắn mang theo rất ít hành lý, vài cái màn thầu đã lạnh cùng một chuôi Hoành Ba, còn có mấy khối đá lửa cùng một sợi giây thừng. Trên lông mi đã đọng đầy những bông tuyết li ti, tựa như lông vũ trắng, Hạ Hầu Liễm đi đến mức chân cũng không còn cảm giác, thẫn thờ hướng về phía trước, giống một con bù nhìn không còn biết nóng lạnh.
Trước đó hắn có về qua nhà một chuyến. Nơi đó vốn là một căn lầu trúc lạnh lẽo thanh tĩnh, thiếu một người, lại càng có cảm giác như một phế tích.
Có lúc hắn quên mất rằng mẹ đã không còn, buổi sáng theo thói quen gõ cửa phòng nàng, muốn gọi nàng thức dậy. Nấu cơm cũng làm hai phần, bày hai cái chén. Hắn vốn quen sống một mình ở nhà trúc, bây giờ lại không thích ứng được nữa.
Hắn sẽ ngồi ngây ngốc dưới mái hiên cả đêm, nơi sơn cước này tĩnh lặng vô thanh, tựa như cả thế gian đều là một mảnh trống rỗng, chỉ còn một mình hắn. Hắn cảm thấy bản thân tựa như một con sói mới học được cách săn mồi, lần đầu tiên một mình bước vào gập ghềnh sông núi, bị kẻ thù cắn xé thương tích khắp người, vốn tưởng rằng còn có thể quay về có sói mẹ trấn an, nhưng phát hiện ổ đã chẳng còn, hắn bị thương thảm hơn nữa đau hơn nữa, cũng sẽ không nhận được sự an ủi như mình mong ước.
Tất cả mọi người đều nói với hắn, ai cuối cùng cũng đều phải chết, nhất là đám người bọn họ mạng treo mũi đao, đầu thắt ở khố lưng kẻ khác. Thích khách chết không tử tế nhiều không đếm xuể, đao mộ chồng chất thi hài không có một cái chết vì tuổi già.
Nhưng bọn họ quên rằng, những thích khách kia đều không con không cái, lẻ loi sống, lẻ loi chết. Dù cho đột nhiên thế giới thiếu đi người này, cũng sẽ không có ai đau xót.
Mà Hạ Hầu Bái có hài tử, đây là minh chứng cho sự từng tồn tại của nàng, cõi đời này trừ Hạ Hầu Liễm, sẽ không có ai giữa đêm khuya thanh vắng vì nàng mà sầu khổ, sẽ không có ai ôm đao nàng lủi thủi dạ hành giữa tuyết mênh mang. Cho nên cũng chỉ có Hạ Hầu Liễm, chỉ có hắn, có thể vì nàng mà báo thù.
Hạ Hầu Liễm nhìn lòng bàn tay mình, lặng lẽ nghĩ, đúng vậy, chỉ có hắn.
Mất một ngày, hắn mới leo đến đầu vai Hắc Diện Phật. Màn đêm đã hạ xuống, hắn không tính leo lên nữa, ngồi trong động lỗ tai phật mà đốt lửa, quyết định ở chỗ này nghỉ một đêm.
Đêm đen mờ mịt vô tận, đen đến tận cùng như lóe lên một tia lam nhàn nhạt. Tuyết trắng trải khắp cả ngọn núi, từ đầu vai Hắc Diện Phật nhìn lại, phảng phất tựa như có sương mù, hoặc như một làn khói xám, tràn ngập khắp thâm sơn. Chợt có mấy ngọn đèn yêu kiều sáng lên, thưa thớt khắp núi như đom đóm lập lòe, cũng từa tựa những vì sao lạc rơi xuống từ trời cao.
Hắn rất nhanh tìm được phương hướng căn lầu trúc nhà mình, nó rơi vào một khoảng bóng tối trầm trầm, tĩnh lặng như cái chết. Hắn lập cho Hạ Hầu Bái một ngôi mộ chôn di vật ở đó, nếu như hồn phách nàng có thể tìm về, sẽ phát hiện trước mộ bày thiêu đao tử nàng thích uống nhất.
Hạ Hầu Liễm vuốt ve Hoành Ba ôm trong ngực, chậm rãi nhắm mắt.
Bỗng nhiên, tiếng huân du dương từ xa vọng tới, Hạ Hầu Liễm giật mình. Ở nơi bốn bề trống trải này đột nhiên có tiếng huân, quả thực có chút dọa người. Hắn đi ra sơn động ngước đầu nhìn lên, phía trên đen thẫm một mảnh, gì cũng không nhìn thấy. Âm thanh cách hắn không gần, vượt qua đất đá và gió lạnh nghẹn ngào truyền tới, giống như quỷ hồn thời viễn cổ quanh quẩn nức nở trên bình nguyên.
Là người đó đang thổi huân sao? Hạ Hầu Liễm ngồi ở bên đống lửa, mơ màng nghĩ. Là hắn sao? Người huynh đệ máu mủ của hắn.
Tiếng huân tựa như có một thứ sức mạnh không thể gọi tên, dọc theo dải núi đá trên Hắc Diện Phật yên tĩnh như dòng nước chảy xuống, truyền đi thật xa. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, trong đêm đen mờ mịt lạnh lẽo, thì ra cũng còn một kẻ khác giống hắn đang trông về nơi tuyết sơn sâu thẳm. Đó cũng là một hài tử đơn độc, hắn đã ở nơi đỉnh tuyết này mười bảy năm ròng.
Hắn chưa bao giờ gặp Trì Yếm, cho dù bọn họ là huynh đệ máu thịt, thậm chí còn sinh đôi cơ hồ chẳng phân biệt được ai trước ai sau đồng thời lọt lòng mẹ, nhưng bọn họ vẫn là những người xa lạ, hắn không biết Trì Yếm bình thường làm những gì, thích cái gì, ghét cái gì. Mẹ nói, Trì Yếm là một tên ngốc. Đoàn thúc nói, Trì Yếm là thiên tài đao thuật.
Nhưng bây giờ hắn biết rồi.
Trì Yếm, là ca ca của hắn, là người cùng với hắn trong đêm mờ mịt tăm tối nhìn ra sơn tuyết xa xôi.
Hắn gối lên tiếng huân du du mà chìm vào giấc ngủ, trong thoáng chốc, hắn tựa như nhìn thấy người thanh niên trên đỉnh tuyết kia, có dung mạo y như hắn, ánh mắt từ nơi xa xăm xuyên qua phong tuyết nhìn tới, rơi vào trên người hắn.
Ngày thứ hai, Hạ Hầu Liễm cuốn chặt mình trong tấm áo khoác, để cho mũ trùm đầu che thật kĩ mặt mũi, lần nữa hướng lên trên mà leo. Hôm nay tuyết bớt đi nhiều, Hạ Hầu Liễm leo không còn mất sức như trước. Ước chừng nửa canh giờ, Hạ Hầu Liễm cuối cùng đã tới đỉnh Hắc Diện Phật.
Nơi này không tính là lớn, đi mấy bước liền có thể nhìn thấy vách đá. Vùng đất trống lợp vài căn nhà lá, quây thành một khoảng sân nhỏ lẻ loi. Bên ngoài là một vòng hàng rào tựa như đẩy cái là đổ, mấy chậu hoa dựa bên tường, đám hoa trồng bên trong đều đã chết cóng.
Hạ Hầu Liễm hô một tiếng: "Có ai không?"
Không người trả lời.
Chẳng lẽ không ở trên núi sao? Không thể nào, tối hôm qua còn nghe tiếng tiểu tử kia thổi huân.
Hạ Hầu Liễm lại kêu mấy tiếng, vẫn là không có người trả lời. Hạ Hầu Liễm dứt khoát bay qua hàng rào tre, chọc vào cửa sổ giấy nhìn lén bên trong. Phòng bày biện rất đơn giản, một chiếc giường đất*, một cái bàn sưởi vuông vắn, y phục trường bào xếp ở đầu giường, nhìn vô cùng sạch sẽ, bên tường xếp vài đôi giày ống cũng giày vải, trên tường còn treo một bức tranh con cọp giương nanh múa vuốt.
*Là giường đắp đất có ống dẫn khói nóng để sưởi
Chính là không có người.
Mẹ nói hắn là một kẻ ngu chỉ biết luyện đao. Kẻ ngu này chắc sẽ không sợ người lạ, vừa thấy liền chạy chứ ?
Hạ Hầu Liễm vòng vo quanh nhà mấy vòng, nhìn chung quanh một chút, chợt phát hiện vách đá có cái sơn động, bị trường xuân khô héo bò lên che kín, khó trách lúc này không phát hiện ra.
Hạ Hầu Liễm vào sơn động, đi theo đường mòn quanh co mấy chục bước, phía trước mở ra một nơi rộng rãi thông suốt. Nơi này lại có một đài luyện võ vô cùng lớn, bên kia có một giường đá, trên giường có một Bạch y nhân.
Bạch y nhân ngồi đưa lưng về phía Hạ Hầu Liễm, giống như đang úp mặt vào tường. Hắn ăn mặc rất đơn bạc, tựa hồ chỉ khoác một tấm trường bào mong mỏng, cùng Hạ Hầu Liễm như ở hai mùa khác nhau.
"Này... Ừm, Trì Yếm?" Hạ Hầu Liễm ngập ngừng mở miệng.
Bạch y nhân chậm rãi xoay người, Hạ Hầu Liễm rốt cuộc nhìn thấy dung mạo hắn. Quả nhiên là một gương mặt giống Hạ Hầu Liễm như đúc, trừ bên mắt Hạ Hầu Liễm nhiều hơn một vết sẹo, thì không khác biệt chút nào.
Nhưng tuyệt đối không ai sẽ đem bọn họ nhận lầm, bởi vì đôi mắt kia hoàn toàn không giống nhau.
Trì Yếm đứng lên, nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, con ngươi hắn to mà đen thẳm, trong suốt đến mức giống như một viên hắc diệu thạch có thể nhìn xuyên qua, mơ hồ có thể biến ảo ra vô vàn thiên quang vân ảnh.
"Người nào." Hắn hỏi.
"Ta tên Hạ Hầu Liễm, " Hạ Hầu Liễm khẩn trương có chút cà lăm, "Cái đó, không biết trụ trì có từng nói với ngươi, ngươi có một..."
Lời còn chưa nói hết, con ngươi Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên thu nhỏ lại, mắt hắn chiếu lên một chuôi đao lạnh lùng ép tới!
Đùa nhau chắc !
Hạ Hầu Liễm luống cuống tay chân né tránh lưỡi đao hung hiểm sắc bén lướt qua mặt hắn đâm vào vách đá, mà cổ tay Trì Yếm chuyển một cái, chiêu tiếp theo đã phá không mà tới!
Nhanh đến không còn là người. Hạ Hầu Liễm trong đầu chỉ có những lời này.
Trì Yếm giống như ma quỷ khó lường, trường đao trong tay tựa hồ cũng là thân thể của hắn, Hạ Hầu Liễm ngay cả hắn xuất đao ra sao cũng không nhìn thấy, chỉ có thể bực bội dựa vào trực giác né tránh. Trên người đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nếu không phải mặc dầy, máu đã sớm tung tóe tại trận!
"Không có lệnh trụ trì kẻ nào lên, gϊếŧ." Trì Yếm mặt không cảm giác.
"Ta là đệ đệ ngươi!" Hạ Hầu Liễm kêu lên.
Trì Yếm căn bản không để ý, chỉ không ngừng xuất đao. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng trấn định lại, Hoành Ba tung ra khỏi vỏ, tiếp lấy một đao của Trì Yếm rơi vào đỉnh đầu, tay trái xé ra mũ chùm che mặt, rống to: "Nhìn cho rõ ràng, lão tử là đệ đệ ngươi!"
Trì Yếm ngây người, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm tức giận nhìn tấm áo của mình bị Trì Yếm chém đến rách rưới, sợi bông từ những nơi bị thương đều lộ ra, đi một bước lại rơi rụng một bước, đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chỉ mang theo một chiếc áo choàng như vậy, sợi bông đều rơi sạch làm sao mà chống lạnh?
"Đệ đệ?" Trì Yếm mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Xem ra cái lão trụ trì đó không nói qua với Trì Yếm. Hạ Hầu Liễm thở dài một hơi.
Đang suy nghĩ làm sao giải thích cho rõ ràng với Trì Yếm, Trì Yếm giơ lên một đầu ngón tay đâm đâm lên mặt Hạ Hầu Liễm, hỏi: "Đệ đệ chính là người nhìn giống hệt ta sao? Ngươi là một ta khác sao?"
Hạ Hầu Liễm trợn to hai mắt.
Thật con mẹ nó... đúng là một kẻ ngu.
Hạ Hầu Liễm mất hết sức lực mới giải thích được rõ ràng hắn không phải là một Trì Yếm khác, Trì Yếm "Ồ" một tiếng, cúi đầu xuống, Hạ Hầu Liễm thấy trong đáy mắt hắn là một vẻ thất vọng nho nhỏ.
Trì Yếm là một người rất đặc biệt. Hắn đã mười bảy tuổi, cao bằng Hạ Hầu Liễm, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ to xác. Hắn từ nhỏ bị nuôi ở đỉnh Hắc Diện Phật, hiếm khi hạ sơn, xuống núi căn bản là đi gϊếŧ người, một chút đối nhân xử thế đều không thông, ngay cả khái niệm cái gì là"đệ đệ" cũng không biết.
Hạ Hầu Liễm cùng hắn nói chuyện, trước tiên phải giải thích cái gì là "ca ca", cái gì là "đệ đệ", hắn mới có thể hiểu.
Hạ Hầu Liễm lưu lại đỉnh Hắc Diện Phật, hắn đem phòng bếp dọn dẹp, buổi tối đốt bếp sưởi ấm, ngủ ở bên cạnh bếp, ngược lại không cảm thấy lạnh. Trì Yếm rất ít nói, cơ hồ không nói lời nào, mỗi ngày phần lớn thời gian cũng đều ngẩn người, không ai biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì. Hắn thích nhất là ngồi trên một cành cây già ở vách đá nhìn về phương xa, có lúc sẽ thổi huân như lần trước Hạ Hầu Liễm nghe được. Hạ Hầu Liễm hỏi hắn có muốn đi xuống dưới xem một chút không, nhưng Trì Yếm lắc đầu, hắn nói nhân gian không đẹp bằng trên núi.
Đôi lúc Hạ Hầu Liễm cảm thấy, Trì Yếm là một con sói đơn độc ngưỡng vọng thiên không, khi hắn nhìn xuống chân núi, ánh mắt luôn mang vẻ lẻ loi mà trống rỗng.
Nhưng đao thuật của hắn quả thực vô cùng tốt, đao của hắn tên là "Sát na", tốc độ xuất đao cũng nhanh như tên gọi.
Cùng Trì Yếm đối chiến, thắng bại trong khoảnh khắc liền định, bởi vì không có lưỡi đao nào nhanh bằng hắn.
Trì Yếm rất dễ nói chuyện, bảo hắn làm gì hắn cũng làm. Hạ Hầu Liễm muốn hắn dạy mình đao thuật, hắn không hề do dự liền đáp ứng. Hai người đứng ở trong khoảng đất trống giữa sơn động, bốn phía cỏ hoang rậm rạp, cầm đao đối diện nhau.
Hạ Hầu Liễm hét lớn một tiếng, Hoành Ba ra khỏi vỏ, giống như thủy quang lân lân. Trì Yếm đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn, chờ hắn tới sát gần, tay trái động một cái, cất bước về phía trước. Hạ Hầu Liễm không kịp nhìn hắn ra đao như thế nào, lại thu đao như thế nào, chỉ cảm thấy bên hông chợt lạnh, hắn cúi đầu nhìn, cả eo đầy máu.
Con mẹ nó...
"Trì Yếm, ngươi có bệnh a! Ngươi lại xuống tay thật!" Hạ Hầu Liễm sụp xuống giữ lấy eo, tìm hòm thuốc tự băng bó cho mình, may là ngày tuyết rơi lạnh lẽo, máu chảy khônh nhanh.
"Không luyện nữa sao?" Trì Yếm nghi ngờ nhìn hắn.
Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, thấy hắn một bộ u mê, hỏi: "Ngươi mới vừa chẳng lẽ muốn gϊếŧ ta chứ ?"
Trì Yếm ngồi xuống bên cạnh hắn, "Không thì sao?"
"..."
Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên như sáng tỏ, khó khăn mà hỏi: "Trước kia ngươi luyện cùng người khác như thế nào?"
"Trụ trì sẽ tìm người đánh cùng ta, lần đầu tiên tìm là loan đao Tây Vực A Sát Thác, đao của hắn rất đẹp, viền khảm vàng, ở dưới ánh trăng sẽ sáng lên." Vẻ mặt Trì Yếm như đang hồi tưởng, "Nhưng hắn không đủ nhanh, ta một chiêu liền gϊếŧ chết. Lần thứ hai là Tuyết Vực Song Ưng, là một đôi vợ chồng, ta dùng ba chiêu gϊếŧ nam, nữ tự vẫn. Lần thứ ba là một tên người Oa*, đao hắn rất dài, có sáu thước, lần này ta dùng sáu chiêu. Lần thứ tư trụ trì tìm mười người cùng đánh với ta, bọn họ không có tên hiệu, tựa hồ đến từ những nơi khác nhau, đao pháp cũng khác biệt. Lần đó quả thực khó khăn, ta dùng hai mươi chiêu mới gϊếŧ hết."
*Oa: người Nhật theo cách gọi cổ đại Trung Quốc
Hạ Hầu Liễm có chút bi thương. Hắn ý thức được có lẽ Trì Yếm chẳng qua là một thanh đao trụ trì chế tạo ra, cây đao này vô tư vô tưởng, cho nên vô tri vô úy, trụ trì muốn gϊếŧ ai, hắn cũng có thể làm được.
Hắn không thông suốt vì sao trụ trì lại nhẫn tâm như vậy. Hoặc là người trên cõi đời này đều thế, tay nắm quyền lực, chúng sinh liền tựa con kiến hôi, bi hỉ do hắn, ái hận do hắn, sinh tử do hắn, con ruột thì thế nào, cũng chỉ như con sâu con bọ. Khi Liễu Quy Tàng chà đạp mẹ hắn có phải hay không cũng nghĩ như vậy, thích khách mạnh nhất thiên hạ chết ở dưới đao của hắn, bị chó của hắn gặm xương ăn thịt, trong lòng hắn có phải cũng sảng khoái vạn phần, như ngồi trên mây?
Thật đáng cười, một con người phải dùng cuồn cuộn máu tươi và bạch cốt trắng ngần làm đá lót đường mới có thể lêи đỉиɦ danh vọng, mới có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Hạ Hầu Liễm nắm chặt hai quả đấm, một cảm giác hung ác tàn nhẫn xông lêи đỉиɦ đầu, "Nếu bọn họ có thể, ta sao lại không thể? Vì sao không sinh sát do ta nhất niệm, tùy vi sở dục, tùy ý hoành hành! Để thanh đao này uống cạn nhiệt huyết, tạo đại sát nghiệp, thì có sao?"
Bỗng một chậu nước lạnh dội xuống, khiến Hạ Hầu Liễm ướt từ đầu đến chân. Hạ Hầu Liễm tức giận rống to: "Ngươi làm gì!"
"Ngươi nhập ma rồi." Trì Yếm chậm rãi buông chậu nước xuống.
Hạ Hầu Liễm lau nước trên mặt, quay đầu sang chỗ khác.
"Trần thế nhiều ngang trái, không phải chuyện nào cũng thuận lòng người." Trì Yếm nói.
Hạ Hầu Liễm có chút kinh ngạc, Trì Yếm kẻ ngu này lại có thể nói ra lời như vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, nhưng vẻ mặt y vẫn lãnh đạm như thường lệ, con ngươi hắc diệu thạch trầm tĩnh như nước.
Hạ Hầu Liễm đột nhiên hiểu ra có lẽ không phải Trì Yếm không biết gì cả. Hắn có lẽ cái gì cũng biết, chẳng qua là thế gian này ai bi ai hỉ đều không lọt vào mắt y.
Trì Yếm dừng một chút, nói tiếp: "Mất đi một mẫu thân, không thể lại nhận thêm một người sao?"
Tất cả lời Hạ Hầu Liễm muốn nói ra đều bị một câu này chặn trong bụng , hắn nhìn Trì Yếm một bộ "ta nói sai gì sao " , uể oải đáp: " Bỏ đi, ta cùng ngươi so đo làm gì?" Hắn vỗ vỗ lên người tên thiếu não này, "Lần tới ta mang cho ngươi 《 Đệ tử quy 》, 《 Kim Bình Mai 》 gì đó, ngươi xem cẩn thận, đừng có cả ngày ngu muội như này nữa, sau này đi xuống núi, để người ta lừa cho thì phải làm sao?"
Trì Yếm ngoan ngoãn gật đầu.
*Hình đầu trang là ca ca, chàng trai thổi huân trên đỉnh Hắc Diện.