Tháng chạp tiết đông giá rét, tuyết bay đầy trời, Tử cấm thành tựa như đều đóng thành băng, gió lạnh cắt đâm vào da thịt.
Lý thị ngồi ở trước gương Lăng Hoa, chăm chú ngắm dung nhan của mình. Nữ nhân đã qua sinh nở, dường như già nhanh hơn, mới qua mấy năm, khóe mắt tựa như đã hiện nếp nhăn, giống như nếp gấp trên tơ lụa vuốt mãi không thẳng, thấy là khiến người ta phiền lòng.
Nô tỳ thϊếp thân Chu Hạ chạy bước nhỏ tới, nói thật khẽ bên tai nàng: "Thẩm Xưởng Thần tới rồi."
Khóe mắt liếc một cái, cánh cửa dư quang trầm trầm mở ra , lộ ra một vệt mây trời, một nam nhân thon thả khoác cả thân sương tuyết bước tới, theo sau lưng là một tiểu thái giám bưng khay gỗ.
Đó là nam nhân có quyền thế chỉ dứng sau Ngụy Đức trong Tử cấm thành, ba năm trước nhận chức Đông Hán đề đốc, được cung đình tiền hô hậu ủng, binh lính đông như sơn hải. Y cũng là một nam nhân tuyệt sắc, gò má tinh xảo như gốm sứ, mi mục tựa như dùng bút vẽ ra, khóe mắt chân mày luôn mang theo ý cười lấp lánh, nhưng không chạm được đến đáy lòng.
"Đi, đem Nhị điện hạ mang tới đây." Lý thị phân phó nói.
"Nương nương, " Thẩm Quyết bước tới, đứng bên cạnh giá đỡ tay quen thuộc của Lý thị, hướng về chiếc áo bào quét đất của nàng, "Đây là lông thú mới được cống nạp, Hoàng hậu nương nương kia đã chọn qua, người chọn cái vừa mắt, thần liền phân phó làm cho người một chiếc khăn quấn cổ. Trời đông giá rét, nương nương xương cốt thân thể cần chú trọng."
Y nói chuyện vĩnh viễn là giọng điệu ôn hòa như gió xuân, khiến người khác nghe mà ấm áp cõi lòng.
Lý thị thoáng nhìn lướt qua, lông huyền hồ, lông chồn trắng, không khác gì năm ngoái, da ngân châm hải long tốt nhất nhất định là đã bị hoàng hậu chọn đi mất, nàng có thể chọn cái gì chứ ? Tùy tiện chỉ một người , nói: "Chút chuyện nhỏ này còn phải làm phiền Xưởng thần đặc biệt đi một chuyến, đám tôi tớ các ngươi làm cái gì chứ?" Nàng ngồi ở trên ghế, ngửa đầu nhìn Thẩm Quyết, trên vạt áo đỏ thẫm là chiếc cằm trắng muốt, tựa như một khối bạch ngọc không tì vết.
Ài, thật là muốn chết. Rõ ràng là nam nhân, sinh ra đẹp đẽ như vậy để làm gì?
"Nương nương chớ chê cười, vì nương nương mà chạy việc là phúc phận của thần, người ngoài cầu còn không được, thần há lại ngại mệt mỏi?" Y nhấc mắt liếc miếng lông thú Lý thị vừa chọn, hơi cười nói, "Nương nương vừa chọn là lông chồn trắng, màu sắc không khỏi quá nhạt nhòa. Thần thấy, lông chồn đen này nhìn ngược lại lại trầm ổn khí chất, phù hợp với thân phận cao quý của nương nương."
Lời y nói trước giờ đều rất có lý. Mấy năm này, y vô tình hoặc cố ý ở cạnh chỉ điểm trang phục cho nàng, cả ngôn ngữ cử chỉ, không biết từ lúc nào, nàng lại được gắn cho danh tiếng ôn uyển thủ lễ, đoan chính hiền thục, nghe nói ngay cả những đại nhân hà khắc cũng đối với nàng khen không dứt miệng.
Theo tác phong trước giờ của nàng, lông chồn đen này quả thật phù hợp nhất. Nhưng đến hôm nay nàng sinh ra mấy phần nghi ngờ, ai oán nhìn Thẩm Quyết một cái, trong đầu nghĩ người này hẳn sẽ không cảm thấy nàng giờ đã già xuống sắc, không còn hợp với loại lông màu sáng ?
Lý thị gật đầu, Thẩm Quyết phân phó, một nhóm tiểu thái giám bưng mâm rút lui khỏi cửa.
Chờ cửa kín kẽ đóng lại, nàng mới dám buông lỏng, cả người tựa bùn nát ngồi phịch ở trên ghế. Thẩm Quyết tựa như không thấy, chân mày không động một cái.
Người ngoài đều không biết, nàng là một con cọp giấy, cái gì "Hiền phi", "Thục tĩnh " danh hiệu đều là Thẩm Quyết tạo ra, nàng ôn lương cung thuận nhưng thật ra là nhát gan sợ chuyện, hòa ái dễ thân cận nhưng thật ra là chỉ biết cười ngây ngô.
"Xưởng thần, ta trông mong ngài mãi. Ai, ngài bận chuyện, mà ta lại sợ lão tặc Ngụy Đức đó nhìn thấy, không dám phái người quá tìm ngài, không thể làm gì khác hơn là nhịn ở đây đợi, chờ ngài có hời gian rảnh tìm tới."
"Nương nương không cần lo lắng, nếu có chuyện phiền lòng thì cứ nói."
"Ngài có biết mấy bữa trước hoàng thượng tới chỗ ta?"
Thẩm Quyết cong mi mắt cười, nói: "Đây chính là chuyện tốt mà, nương nương không vui thì thôi, ngược lại còn lo lắng, đây là đạo lý gì?"
"Tốt cái gì à!" Lý thị vất khăn tay lên bàn, áo não nói, "Hoàng thượng chân trước mới vừa đi, hoàng hậu chân sau đã tìm ta uống trà, âm âm dương dương nói cái gì không rõ, ta phải cười bồi theo đến cứng mặt. Cũng không biết Hoàng thượng uống lộn thuốc gì, nhất định phải ngủ ở chỗ ta, hoàng hậu còn tưởng ta dở thủ đoạn gì, lấy được sủng ái, lúc này không chừng còn đang ở đâu mắng ta."
Thẩm Quyết đè khóe miệng cúi đầu cười một tiếng, "Hoàng thượng tới thì tới, nương nương an tâm phục vụ được rồi, bầu bạn với vua chính là bổn phận của nương nương, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể chỉ trích. Nương nương nên nhớ, ẩn mình giấu tài chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức, tạm lánh mũi nhọn, chứ không phải đi nhẫn nhịn khắp nơi, há để cho người khác cảm thấy chúng ta mềm yếu là lấn tới. Nương nương chỉ cần để ý trì trọng thủ lễ, để cho hoàng hậu không chỗ gây hấn. Hoàng thượng tới là chuyện tốt, như vậy hoàng hậu liền biết Hoàng thượng vẫn là đem người để ở trong lòng, cũng không thể tủy tiện hành xử với người."
"Như vậy sao?" Lý thị thở phào nhẹ nhõm, chán nản nói, "Quý phi thật không phải là việc con người có thể làm, ta sợ hoàng hậu lại ghi hận lên ta, mấy ngày nay phập phồng lo sợ, cái gì cũng không dám ăn, cái gì cũng không dám uống, ngay cả xông hương cũng phải bảo Chu Hạ kiểm tra mấy lần."
"Nương nương đúng là một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Thẩm Quyết bật cười, "Trái phải đều có thần ở đấy, những thứ không sạch sẽ kia không thể vào đến Thừa Càn cung. Những chuyện này còn phải khiến nương nương bận tâm, thần chẳng phải nên tự dẫn trượng trách tạ tội mới được."
"Vậy thì nhờ cả vào Xưởng thần rồi." Lý thị vui vẻ ra mặt, mây mù trong lòng nhiều ngày tản ra, rạng rỡ hơn nhiều.
Vừa dứt lời, Chu Hạ dẫn Nhị điện hạ đi vào.
Đó là một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, mới ba tuổi, đi bộ còn lảo đảo nghiêng ngả. Mùa đông trời lạnh, cả người cuộn tròn như quả cầu tuyết, vừa đi tới đưa mắt nhìn, thấy Lý thị cùng Thẩm Quyết, ngược lại không kêu mẫu phi, mà cao hứng gọi một tiếng "Thẩm Xưởng thần", như quả pháo vọt vào lòng Thẩm Quyết.
Lý thị mắng Nhị điện hạ không hiểu quy củ, đưa tay kéo nó, đứa bé rúc vào lòng Thẩm Quyết không chịu động, Lý thị không thể làm gì khác hơn là đảnh bỏ mặc, nói với Thẩm Quyết: "Xưởng thần ngài nhìn đứa nhỏ này, tuy sinh ra giống như ta, não không thông, nhưng cũng biết ai thật lòng đối tốt với mình. Nó đối với xưởng thần thân thiết gần gũi, xường thần cũng như á phụ của nó vậy. Mẹ con chúng ta lẻ loi hiu quạnh, ở thâm cung này, duy chỉ có thể ỷ lại vào xưởng thần ngài, vẫn mong xưởng thần quan tâm nhiều chút."
Ánh đèn mờ tối chiếu lên mi mắt rũ xuống của Thẩm Quyết, Lý thị nhìn thấy một tia cười yếu ớt trên khóe miệng y, chẳng qua là ý cười kia qua nông, chỉ vẽ lên một đường cong nhàn nhạt. Thẩm Quyết cẩn thẩn ôm lấy nhị điện hạ, cánh tay nhỏ bé ấm áp đặt trong tay y, tựa như nắm một cục vải bông mềm, "Điện hạ tướng mạo như rồng như phượng, tiền đồ tất nhiên vô lượng, thần chỉ là một nô tỳ hèn mọn, nào dám tự cho mình là á phụ điện hạ, nương nương lời này cũng chớ có nhắc lại."
Lý thị nói một tiếng dạ, Thẩm Quyết nhận lấy áo khoác ngoài trong tay tiểu thái giám khoác lên người, cài cúc áo mạ vàng, hướng Lý thị hành lễ, sau đó nghiêng người bước vào đầy trời phong tuyết. Lý thị trông theo y rời khỏi của cung, khe khẽ thở dài.
"Nương nương, ngài nói hắn rốt cuộc có ý gì?" Chu Hạ bĩu môi hỏi, "Nhị điện hạ chúng ta còn không xứng với hắn sao? Thiệt là."
"Lòng nam nhân, như mò kim đáy biển a!" Lý thị sâu xa nói, "Đặc biệt là nam nhân có dung mạo đẹp đẽ."
Chu hạ chắt lưỡi nói: "Quả thật vậy, nhan sắc của Thẩm xường thần thật không biết dùng từ gì để nói."
"Nha đầu chết tiệt, ngươi chẳng lẽ vừa ý hắn rồi!" Lý thị liếc mắt nhìn nàng.
Chu hạ hai gò má ửng hồng, vội nói: "Nương nương ngài nói gì vậy! Ngài không cần mặt mũi, nhưng nô tỳ cần!"
Lý thị hi hi ha ha trêu chọc nàng, "Đem ngươi giao cho hắn, chúng ta kết thành sui gia, sẽ không sợ hắn không giúp chúng ta nữa!"
—————————————————————————————————————————
Phong tuyết mờ mịt, Thẩm Quyết tay cầm lò sưởi nhỏ ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Y hôm nay không ngừng nghỉ chút nào, quay như con thoi, ứng phó xong Lý thị lại phải qua Ngụy Đức, xong Ngụy Đức lại phải qua ứng phó hoàng đế. Bên dưới còn có bao nhiêu quan liêu lớn nhỏ cùng các hoài ý xấu xa đứng xếp hàng muốn nói với y vài lời, vẫn không thể hết thảy cự tuyệt.
Thẩm Quyết cau mày vén rèm lên, nhìn tuyết bay như lông ngỗng trắng xóa. Tuyết phủ trên đất một lớp thật dầy, ngọn núi xa xa gần gần đều đã bạc trắng đầu. Thẩm Quyết dựa vào thành xe, nhớ tới thời điểm trước kia vẫn còn ở Tạ phủ, hắn cùng Hạ Hầu Liễm bị phạt quỳ, Hạ Hầu Liễm cõng hắn trở về Thu Ngô viện, ngày đó cũng đầy trời tuyết rơi, bay lả tả như hoa.
Ứng Đại Lý Tự Khanh mời y tới nhà ăn bữa cơm, trên bàn cơm người đàn ông óc đầy dầu mỡ nước miếng văng tung tóe, nói hồi lâu đại nghĩa quốc gia, thống nhất thiên hạ, lại thổi phồng Thẩm Quyết là đại thần cốt cán, rường cột nước nhà. Một bữa cơm mà nuốt xuống vị như nhai sáp nến, Thẩm Quyết mặt như gỗ, tai trái vào tai phải ra.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Quyết cự tuyệt lời mời gặp mặt cơm tối lần sau, gọi Thẩm Vấn Hành đứng bên cạnh đi ra ngoài. Đại Lý Tự Khanh cong eo như tôm đi theo phía sau, dành lấy cây dù trong tay Thẩm Vấn Hành che cho Thẩm Quyết, Thẩm Quyết lẳng lặng đi cách ra vài bước, một nửa bả vai lộ ở bên ngoài, nửa người đầy tuyết.
Đi tới cuối sân, Thẩm Quyết đang muốn khách sáo mấy câu để cho hắn không cần tiễn. Bỗng nhiên đυ.ng phải một cô nương đầu tóc rối bù từ cửa phụ tới, nàng xông thẳng ra đại môn. Tất cả mọi người đều bị giật mình, mấy người đứng bên cửa đang muốn cản nàng, cô nương kia liếc thấy Thẩm Quyết , ngưng bước chân, quay lại nhào tới bên chân y.
"Công công cứu ta! Công công cứu ta!"
"Đây là người nào, mau kéo xuống! Không được quấy rối nhã hứng của công công!" Đại Lý Tự Khanh mặt trầm như nước, quát lên.
Mấy gia nô liền lao tới bắt, cô nương vội vàng ôm chặt chân Thẩm Quyết, khóc lóc nói: "Tiểu nữ Chu Minh Nguyệt, là hôn thê của giáo úy Tư Đồ Cẩn ở ngũ quân doanh! Xế trưa bị đại công tử của Đại Lý Tự Khanh bắt cóc đến đây! Vị hôn phu của tiểu nữ đang ở kinh giao đại doanh, cầu Xưởng công cứu mạng, cầu Xưởng công cứu mạng!"
Thẩm Vấn Hành sợ hết hồn. Thẩm Quyết có bệnh sạch sẽ, trước giờ không cho người ngoài tới gần. Tiểu thái giám bọn họ theo chỉ thị một ngày phải tắm ba lần, chỉ cần toát chút mồ hôi cũng không dám đi lại gần Thẩm Quyết. Cô nương này vừa tới liền ôm chân y, Thẩm Quyết không tách nàng ra mới là lạ.
Đại công tử từ phía sau chạy tới, thấy Minh Nguyệt ôm Thẩm Quyết, nhất thời bay mất ba hồn bảy phách, vội nói: "Xưởng công chớ nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, nàng là nữ tử của nô bộc nhà ta, một kẻ điên, hôm nay không ai trông coi, đã quấy rầy xưởng công, ta đem nàng dẫn đi. Người đâu, đưa kẻ điên này kéo đi!"
Minh Nguyệt luống cuống, lắc đầu nói: "Hắn nói bậy! Hắn nói bậy! Hắn khi dễ cha ta bệnh qua đời, vị hôn phu tế lại ở nơi xa, bắt ta vào phủ! Xưởng công, ngài là người tốt, xin ngài cứu ta! Van xin ngài!"
Đây là cơ hội duy nhất của nàng. Nàng khó khăn lắm mới từ phòng chứa củi chạy đến, phủ đệ canh phòng trùng trùng, mắt thấy cách cửa chỉ có gang tấc, chỉ cần Thẩm Quyết chịu giúp nàng một cái, nàng liền có thể chạy ra khỏi rồi.
Đầy cõi lòng hy vọng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo âm trầm của nam nhân kia, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi làm bẩn giầy của gia gia ta."
Tựa như một chậu nước dội xuống đầu, lạnh từ đầu tới chân, Minh Nguyệt ngây ngốc buông tay ra. Thẩm Quyết cau mày thật sâu, cất bước leo lên xe ngựa, đại công tử hớn hở ra mặt, hướng nô bộc ra hiệu, hai người túm lấy Minh Nguyệt, đem nàng kéo về sau viện.
Minh Nguyệt khóc lớn giãy giụa, hai tay nắm xuống mặt đất, móng tay đứt đoạn, nhưng chỉ tạo ra trong tuyết một đường quanh co đen đỏ máu.
——————————————————————————————
Tư Đồ Cẩn đi trên đường, hôm nay là sinh thần Minh Nguyệt, hắn đã sớm dâng tấu văn xin nghỉ từ tháng trước để hôm nay đi gặp nàng, toàn bộ ba tháng bổng lộc, ở lưu ly hán mua một cây trâm mạ vàng từ trong cung lọt ra làm sính lễ. Người làm mai cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hắn định hôm nay sẽ cầu hôn.
Ba năm trước nhị điện hạ ra đời, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, hắn được xá tội, phục hồi nguyên chức. Nhưng một năm kia đối với Minh Nguyệt mà nói nhưng là ác mộng. Năm đó, Chu đại phu bệnh qua đời, Minh Nguyệt không quen, cuộc sống đơn độc ở kinh thành, dựa vào việc ra khỏi thành hái thảo dược bán cho các y quán, làm chút việc sống qua ngày.
Nàng dung mạo đẹp đẽ, nối danh Tây thi thảo dược một vùng, thường xuyên có lưu manh nửa đêm gõ cửa. Minh Nguyệt kinh hồn bạt vía, mỗi tối đến phải dùng bàn ghế gáo chậu chặn cửa lại, không dám lơ là. Bà mai thường xuyên đến đến cửa làm mai, khuyên nàng lập gia đình. Nàng luôn lấy thủ hiếu làm lý do từ chối, mọi người đều biết, nàng đang đợi một nam nhân không biết năm nào tháng nào mới trở lại.
Tư Đồ Cẩn còn nhớ ngày đó hắn trở về, Minh Nguyệt cõng gùi thuốc ở ngưỡng cửa xa xa nhìn hắn. Hắn đi tới, nàng không nhịn được, bật khóc. Nàng gầy rất nhiều, một khuôn mặt nhỏ nhắn vốn chỉ lớn chừng bàn tay, giờ gầy đến cằm cũng nhọn nhọn, thật giống như có thể đâm người.
"Tư Đồ đại nhân, cha ta mất rồi." Minh Nguyệt khóc nhìn hắn, "Ta không còn cha, sau này ta chỉ có một mình."
Tư Đồ Cẩn ăn nói vụng về, trù trừ nửa ngày, mới dè dặt an ủi: "Không sao, ta cũng một mình, chúng ta về chung một chỗ, chính là hai người."
Nàng lấy sống bàn tay lau nước mắt, khóc khóc, rồi cười xì một tiếng.
Thật ra thì hắn còn rất muốn nói, nếu như nàng nguyện ý, sau này sẽ là ba người, bốn người, hoặc là năm người.
Đầu năm nay, Minh Nguyệt cuối cùng cũng hết kỳ để tang. Tư Đồ Cẩn chuẩn bị rất lâu, hắn không có người thân, chỉ có thể tự tổ chức hôn sự, mời người làm mai, xem bát tự, tính ngày, mọi thứ đều tự mình làm. Trọng yếu nhất chính là sính lễ, Minh Nguyệt là cô nương tốt nhất hắn từng gặp, hắn nhất định phải cho nàng thứ tốt nhất mà hắn có thể.
Ánh mặt trời ngày đông thật ấm, chiếu từng tia sáng trên tuyết, cây lê hoa đầu hẻm đã nở, cánh hoa trắng tinh bay xuống, lượn mấy lượt bay ra xa, rơi vào tuyết lạnh, không nhìn rõ là hoa hay là tuyết. Tư Đồ Cẩn thật vui vẻ, gương mặt xưa nay không có gì biểu tình nay tràn đầy mấy phần hạnh phúc, mấy người đi qua hắn đều ngoảnh đầu lại nhìn nhìn.
Quẹo qua đầu hẻm, đã nhìn thấy bà mai lởn vởn trước cửa, dáng vẻ một bộ tức giận.
"Ai ya, Tư Đồ đại nhân, ngài cuối cùng đến rồi!" Bà mai giương mắt nhìn thấy Tư Đồ Cẩn, vội vàng chào đón bằng vẻ mặt khổ sở, "Minh Nguyệt cô nương bị Đại Lý Tự Khanh phủ đại công tử bắt đi rồi, ngài mau nghĩ cách gì!"
Tựa như một tia sét đánh xuống đầu, da đầu nhất thời tê dại, cả mắt hoa lên. Tư Đồ Cẩn vịn tường ổn trọng tâm trạng, hỏi: "Chuyện bao lâu rồi?"
"Xế trưa hôm nay, bây giờ sắp qua một canh giờ rồi!"
Tư Đồ Cẩn không nói gì nữa, vểnh môi về đến nhà, cầm một cây đao ở trên bàn thờ.
Đó là thanh đao hắn ở Sóc Bắc học nghề thợ rèn đổi lấy được, thân đao Sóc Bắc đặc biệt thon dài , hơi cong, giống như một mảnh trăng non. Bà mai theo thật sát sau lưng hắn, nhìn hắn rút đao ra, cả kinh thất sắc: "Ngươi đây là muốn làm gì ? Cùng hắn liều mạng sao! ? Không được! Bọn họ người đông thế mạnh, ngươi sẽ bị quan phủ bắt lại!"
"Không có cách khác, không đi nhanh thì không kịp mất."
Hắn không dám nói, có lẽ đã không còn kịp rồi.
Hắn trầm mặt, xách đao, sát khí khắp người, đi đến Đại Lý tự khanh. Bà mai rêи ɾỉ than thở, gấp đến độ giậm chân, nhìn bóng lưng sát phạt của Tư Đồ Cẩn, rốt cuộc không theo cùng.
————————————————————————————————
Thẩm Vấn Hành đỡ Thẩm Quyết vào xe ngựa, vung phất trần chạy về, giọng the thé hô: "Khoan đã!"
Đại Lý Tự Khanh liền vội vàng tiến lên, nói: "Không biết Xưởng công công còn có gì phân phó?"
"Đốc chủ nói, nữ nhân này làm dơ giày người, thật là đáng ghét, sẽ mang về Đông Hán, không đem giày rửa sạch sẽ thì không thả ra."
" Cái này ..." Đại công tử cười theo, "Không bằng tiểu nhân tặng Xưởng công một đôi khác, là hàng của Hành Vân Các, đi vô cùng thoải mái!"