Trên núi tuyết đã rơi, Hạ Hầu Liễm cuộn áo ngồi ôm gối ngắm đầy trời tuyết bay trắng xóa tựa hoa lê. Thường lúc này mẹ hắn đã sớm trở về, nàng sợ lạnh, không muốn đi dưới trời đông, chỉ muốn cuộn trong ổ chăn. Nhưng tuyết trên núi đã càng ngày càng nhiều, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng về.
Nàng hẳn có mang "tiêu" chứ ? Lúc nàng sắp đi lá cây đều đã rực đỏ, nàng gánh bầu rượu trên lưỡi đao nghênh ngang hướng về một rừng hồng sắc, tựa đang lao vào biển lửa vô biên. Hạ Hầu Liễm kêu nàng nhớ mang tiêu, "Tiêu" là người tiếp ứng Già Lam sắp xếp hỗ trợ thích khách, khi thích khách thuận lợi hoặc là bại trốn, tiêu sẽ xuất hiện che chở. Dẫu sao để có một thích khách đủ tiêu chuẩn cũng rất khó khăn, nhất là tuyệt thế danh đao như Hạ Hầu Bái vậy, nếu thích khách gặp bất trắc, đối với tổ chức nghèo khổ như Già Lam mà nói là một tổn thất không hề nhỏ. Hạ Hầu Bái không quay đầu lại, khoát tay một cái, như lời hứa hẹn, lần này đi nhất định mang trợ thủ.
Đã ba năm qua đi từ lần Hạ Hầu Liễm đơn độc ám sát đầu tiên. Ba năm trước hắn mới biết thì ra lần ấy thả Thẩm Quyết chạy, năm mươi mốt roi là mẹ hắn thay hắn nhận, còn vì vậy bệnh căn không dứt. Lần đó hắn chính mắt thấy Hạ Hầu Bái lúc nào cũng uy mãnh trước mắt mình lại đổ gục, hắn mới biết Hạ Hầu Bái cũng không phải là bất khả chiến bại, nàng là thần thoại trong lòng hắn, vậy nhưng nàng cũng chỉ mang máu thịt phàm tục. Trong một đêm ngắn ngủi, hắn tựa như lập tức liền hiểu chuyện, ngoan ngoãn làm việc, không còn oán than.
Ba năm này, hắn xuống đao ba lần. Thích khách Già Lam trừ bát bộ thì còn lại đều không có tiếng tăm, người giang hồ quen dùng chữ khắc trên đao để thay cho tên gọi bọn họ, nhưng Hạ Hầu Liễm mỗi năm lại đổi đao, không ai biết cái tên thích khách không để lại chút danh tính kia là ai, có người len lén gọi hắn là Vô Danh Quỷ.
Hạ Hầu Liễm nhìn đình viện trống không ngẩn người, tâm phiền ý loạn từ đâu kéo tới. Hắn đứng dậy vào nhà lục soát văn thư của Hạ Hầu Bái. Bộ tử ngổn ngang chất ở đầu giường, đại đa số đều là sổ sách không biết nàng lấy từ đâu ra. Hạ Hầu Liễm lục một hồi mới kiếm được văn thư ám sát lần này của nàng.
Chữ nhỏ viết chằng chịt, Hạ Hầu Liễm đốt một ngọn đèn, ngồi ở trước án.
Người Hạ Hầu Bái cần gϊếŧ là Liễu Châu Kinh Đao Sơn Trang trang chủ Liễu Quy Tàng. Danh tự này Hạ Hầu Liễm nghe qua, hắn là tông sư đao thuật có tiếng trên giang hồ, là đệ tử của hậu nhân Thích gia đao, mười ba năm trước từng đơn độc chống đối tam sơn mười sáu phái, trận nào cũng thắng, ép một môn phái phong sơn không thu nhận học trò nữa, từ đây nhất cử thành danh thiên hạ vang tiếng, không ai dám trực diện đối đao với hắn.
Bất quá khi Hạ Hầu Liễm nghe được cái tên này, mấy người đó không phải là đang khen ngợi công lao của Liễu Quy Tàng . Nên biết, mấy lời đồn đại trên giang hồ nếu không khiến cho người khác có những ý nghĩ kì quái, khoác lớp áo quan hệ bất chính thì không thể truyền được đi.
Nhắc tới Liễu Quy Tàng cố gắng nửa đời, nhưng lại thua ở hậu viện của chính mình. Hắn thê thϊếp thành đoàn, so với hoàng đế lão nhi chỉ có hơn chứ không kém. Hắn đối với nữ nhân không tệ, mình không có cách nào phân thân, liền thường thường mời gánh hát về trang giải sầu cho các thê tử.
Nhưng có một có một tiểu thϊếp không được sủng ái cho lắm nghe được 《 Tây Sương Ký 》, lại dứt khoát quyết ý cùng một môn đồ trong trang bỏ trốn. Liễu Quy Tàng vô cùng tức giận, ngàn dặm đuổi gϊếŧ, đuổi tới phía bắc Liễu Châu, tại thời khắc cuối cùng lúc hai người xuất quan thì túm được. Hắn đem nam nhân tới đỉnh núi Thái Sơn nghiền thành bột mịn, rồi đem hài cốt nữ nhân nhấn chìm ở Đông Hải, khiến bọn họ đến chết cũng không thể tương phùng.
Chuyện này lưu truyền khắp tứ phương, có người mắng Liễu Quy Tàng tàn nhẫn vô tình, có người đồng tình cho đôi tình nhân kết cục quá bi thảm, tận đến khi Lý Quý Phi trong cung sinh Nhị điện hạ, hoàng đế long tâm vui mừng đại xá thiên hạ, dân chúng mới chuyển sự chú ý, chuyện này mới qua đi.
Hạ Hầu Liễm cảm thấy Liễu Quy Tàng chẳng qua là loại sĩ diện hão, tiểu thϊếp kia ở trong hậu viện không hề được sủng ái, lại bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy, nói cho cùng, cũng là vì nàng khiến cho hắn mang cái danh con rùa đầu xanh khốn kiếp.
Có điều không rõ đao thuật của tông sư so với Hạ Hầu Bái như thế nào? Trụ trì từng nói, đao của nương hắn không hận không thù, không dơ bẩn cũng không có tình, tựa như sinh diệt vạn pháp. Mặc dù Hạ Hầu Liễm vô học quán, căn bản không nghe hiểu trụ trì rốt cuộc đang nói gì, nhưng đây là ý khen Hạ Hầu Bái rất lợi hại đi.
Tuyết bỗng rơi nhiều hơn. Tiếng lã chã ùn ùn kéo đến, Hạ Hầu Liễm lê giày đẩy cửa sổ ra, đập vào mắt là đỉnh núi đã một mảnh trắng xóa...
Liễu Châu, đêm muộn, mưa như thác đổ.
Bóng cây trong rừng rậm lay động, cây sồi cao lớn đứng sừng sững như quỷ ảnh. Thích khách lao vụt trong cây lá, thở hồng hộc, mỗi dấu chân đều đè lên những chiếc lá khô héo ẩm ướt một vệt máu dầm dề.
Sau lưng nàng, mấy chục môn đồ sơn trang đuổi tận không buông, trường đao trong tay hàn quang như tuyết.
Tiếp ứng? Tiếp ứng của nàng đâu?
Chạy trốn hồi lâu, người vốn nên xuất hiện lại bặt vô âm tín, lần đầu tiên trong mắt nàng ánh lên vẻ sửng sốt.
Đau đớn trên vai tựa như ngọn lửa cháy bỏng, vết thương bên hông, cánh tay, bắp đùi giống như những cái lỗ hổng trống rỗng, máu tươi và sức lực đều theo đó mà trào ra. Môn đồ sơn trang như biết trước mỗi bước đi của nàng, con đường nào cũng đặt mai phục, nàng không thể trốn chạy được nữa, cũng không thể né tránh.
Hạ Hầu Bái rốt cuộc ngừng lại, bầu trời vô tận chao nghiêng cả vạn ngàn mũi tên mưa đổ xuống, mỗi một nhát đều mãnh liệt đâm tới nơi bả vai đã không còn chịu được gánh nặng của nàng.
Đau, đau đến khắc cốt ghi tâm !
Đám môn đồ vây lại thành vòng tròn, mũi đao lạnh như băng hướng vào thích khách không còn lối thoát.
"Ngươi đã không có đường lui, Già Lâu La, thúc thủ chịu trói đi!"
Đã bao nhiêu năm, nàng đã rất lâu chưa từng nghe qua câu này. Lần gần đấy nhất là hơn mười năm trước, bị ba mươi người vây khốn, nàng dựa vào một thanh Hoành Ba, chém liền mười lăm đầu người, đâm thủng bảy quả tim, chém đứt tám tay chân, cả thân đẫm máu thoát ra, tựa như Tu La địa ngục.
Một trận thành danh. Từ đây Già Lâu La chính là Diêm La u quỷ, người trong thiên hạ chỉ cần vừa thấy Hoành Ba, liền biết ngày giỗ đã rớt xuống đầu.
Nàng ngạo kiệt cười lên, giống như thường ngày, cực kỳ cuồng vọng, cực kỳ càn rỡ, "Không đường có thể đi? Sinh lộ tử lộ giống nhau đều là đường, lão tử sợ các ngươi sao?"
Hoành Ba đao giữ ngang trước ngực, phảng phất một hồ ánh trăng, thích khách giữ thế chờ đợi, mỗi một đao chém một sọ.
"Khoan đã!" Một âm thanh trầm thấp bỗng vang lên
Môn đồ rối rít hướng hai bên lui ra, nhường một con đường hẹp, trong mưa to, một nam nhân cao lớn xách đao chậm rãi đến gần.
"Kẻ địch của ngươi là ta, Già Lâu La." Liễu Quy Tàng dừng bước chân, đứng cách Hạ Hầu Bái ba thước. Đây là một khoảng cách an toàn nhất, cũng có thể là khoảng cách nhanh nhất để công kích. Đao của bọn họ chỉ có ba thước, khoảng cách này đao không cách nào với tới, nhưng ba thước cũng không quá xa, chỉ cần nhảy tới trước một bước, trận chiến liền bùng nổ.
"Ta đợi ngươi thật lâu, ta biết ngươi sớm muộn sẽ đến. Ta là thiên hạ đệ nhất đao, tất nhiên phải do ngươi thiên hạ đệ nhất thích khách ám sát." Liễu Quy Tàng là một nam nhân trung niên anh tuấn, tóc muối tiêu, nếp nhăn trên mặt như từng đạo rãnh, ánh mắt hắn âm trầm sắc bén, khi hắn nhìn người khác, luôn khiến người ta liên tưởng đến chim ưng nhắm mồi.
"Xin lỗi, " Hạ Hầu Bái nâng lên một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Thiên hạ đệ nhất thích khách là ta, thiên hạ đệ nhất đao cũng là ta."
"Quả nhiên cuồng vọng." Liễu Quy Tàng khẽ cười, nụ cười hắn cứng ngắc, tựa như cố kéo khóe miệng lên, "Cái danh tiếng gì cũng là thế nhân đặt, ngươi có phải thiên hạ đệ nhất hay không không quan trọng, mấu chốt là những thứ ngu như lợn dốt như lừa kia thấy thế nào. Ta thật tò mò đao pháp của ngươi, nhưng ta sẽ không bị ngươi đánh bại, ngươi định trước phải chết ở chỗ này. Vì vậy thiên hạ cũng sẽ biết, là Liễu Quy Tàng ta gϊếŧ Già Lâu La ngươi."
Hạ Hầu Bái bực bội cười, khóe mắt chân mày đều viết lên vẻ giễu cợt, " Này, tên xấu xí kia, ngươi biết ngươi tại sao không có cách nào trở thành thiên hạ đệ nhất đao không?"
Liễu Quy Tàng không để ý cách Hạ Hầu Bái gọi hắn, hỏi: "Tại sao?"
"Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất đao, việc đầu tiên là phải trở thành một cây đao a. Ngươi tâm tư xiêu vẹo nhiều như vậy, vẫn là chấp nhận làm một con người đi!" Hạ Hầu Bái hơi khom mình, giống như con báo đột nhiên nhào tới trước, Hoành Ba cùng lưỡi đao của Liễu Quy Tàng đυ.ng nhau, ánh đao lóe lên vẻ ác liệt.
Liễu Quy Tàng nghiêng người rút lui, lần nữa tiếp Hạ Hầu Bái một kích, nói: "Giỏi cho một thích khách tâm như nước trọng. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, ngươi tại sao phải chết ở chỗ này sao?"
Hạ Hầu Bái vẫn vẻ khinh thường, "Không rảnh cùng ngươi nói chuyện vớ vẩn, còn có một kẻ ngu ở nhà chờ ta ăn cơm, ông nội ngươi không có nhiều thời gian!"
Trong phút chốc, ánh đao ùn ùn kéo tới bao phủ Liễu Quy Tàng, đầy trời mưa to đều tựa như sợ hãi Hạ Hầu Bái dời núi lấp biển, thế đao liên miên bất tuyệt, rối rít né tránh lưỡi đao sắc bén kia. Liễu Quy Tàng giấu đi ánh mắt không theo kịp đao của Hạ Hầu Bái, chỉ có dựa vào khướu giác nhạy bén bao năm qua đối diện với hiểm nguy mà né tránh trận chém gϊếŧ như lôi đình kia.
Cái này không thể nào, không thể nào! Hạ Hầu Bái đã sớm thương tích khắp người, há có thể vẫn nhanh nhẹn như vậy?
Trong đêm tối, cặp mắt nữ nhân kia tựa yêu ma, mỗi động tác của hắn, thậm chí động tác kế tiếp cũng có thể bị nó nhìn thấu. Nhưng nàng dù sao cũng không thực là yêu ma, Liễu Quy Tàng cảm nhận được hô hấp cùng đao thế của nàng, nàng là người, nàng sẽ mệt mỏi, càng sẽ suy kiệt.
Quả nhiên, Hạ Hầu Bái rốt cuộc cũng khó mà tiếp tục. Đao thế đứt đoạn, giữa đao pháp dày đặc xuất hiện sơ xuất. Hung mãnh ban nãy bất quá là phù dung sớm nở tối tàn, hồi quang phản chiếu, Liễu Quy Tàng nắm lấy cơ hội, nhắm ngay tim Hạ Hầu Bái đâm một đao.
Hạ Hầu Bái cắn răng lấy bả vai ngăn một đao tuyệt mạng, sau đó nâng tay trái lên bắn ra mũi tên ẩn. Mũi tên xé đêm tối, đâm vào mắt phải Liễu Quy Tàng.
Hắn quên, nàng là một đao khách, nhưng cũng là một thích khách.
Liễu Quy Tàng thống khổ kêu to lên, môn đồ rối rít đỡ lấy hắn. Hạ Hầu Bái dựa vào thân cây vừa thở hổn hển vừa cười, "Lần này tốt lắm, biến thành tên chột xấu xí rồi."
" Người đâu, gϊếŧ con đàn bà này!" Liễu Quy Tàng dùng con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm Hạ Hầu Bái, âm u gào thét, "Chém đầu, chặt tứ thi, vứt xác ra phố, ban ngày hong gió, vạn người cười nhạo, để cho tất cả mọi người biết kết cục của Già Lâu La!"
Môn đồ chen nhau lên, giống như ác điều tranh mồi. Hạ Hầu Bái lạc giọng rống to, như cô lang tuyệt cảnh lao vào cõi chết tìm đường sống, như mộc máu mà sinh Tu La, quơ đao rạch ngang đêm tối.
Vòm trời thẫm đen, một ánh sao cũng không có, chỉ có hàng ngàn vạn giọt mưa đập xuống mặt.
Nàng nhớ tới rất nhiều năm trước, đứng ở đỉnh Hắc Diện Phật, tăng nhân mặc hắc y đi tới sau lưng.
"Nàng cũng nên đưa Hạ Hầu Liễm giao cho ta."
" Này, con lừa ngốc chết tiệt, đừng nói với ta ngươi muốn đổi ý."
"Nàng vô địch là bởi vì không có ràng buộc, nàng dùng Hoành Ba cũng như dùng cánh tay mình. Bây giờ Hoành Ba có vương vấn, nó sẽ thành gánh nặng, cuối cùng cũng có ngày nàng không huy động được nó nữa."
Đình Hắc Diện Phật có thể nhìn ra cả ngọn núi lớn phía xa, Hạ Hầu Bái đưa mắt trông về nơi mênh mông, tùng thông cuồn cuộn như biển triều lên xuống, thay nhau vang lên tiếng lá reo xào xạc. Nàng cuối cùng ngưng mắt, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ bẩn thỉu nhảy nhót ở cây đại thụ. Con ngươi trong suốt của nàng như có một cơn gió nhẹ thổi qua khẽ rung động, mỗi một đợt sóng đều cất giấu sự ôn nhu không nói lên lời, đó là dáng vẻ nàng chưa bao giờ có.
"Sợ cái gì?" Nàng nhớ khi đó nói, "Rồi có một ngày nó sẽ trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, như vậy ta cũng không cần vung lên Hoành Ba đao nữa."
Máu cùng mưa trộn lẫn bắn đầy mặt, xương thịt tê liệt ép tới gần. Nàng nhìn gương mặt đám môn đồ có sợ hãi, có tàn bạo, có điên cuồng. Bọn họ ở trong mưa to quyết chiến, ngươi tới ta đi, không chết không thôi.
Đây là lần vung đao cuối cùng của nàng, trong phút chốc, nàng tựa như nhìn thấy đứa trẻ đôi mắt lấp lánh sao đó.
"Tiểu Liễm —— "
Đáp ứng với ta, đừng sợ. Từ nay về sau, ngươi đơn độc một mình, chiến đấu tới đêm. Nhưng cho dù phong vũ mịt mùng, bóng tối như sắt, địch nhân và bụi gai cũng đều sẽ bị đôi chân ngươi dẵm nát thành bùn.
Nguyện ngươi đao kiếm bất diệt, mưa gió bất xâm,
Từ nơi đêm dài sâu thẳm, rồi sẽ thấy ngày bình minh.
Năm chuôi đao chém lên tay trái nàng, ba nhát đao đánh trúng bắp chân. Nàng lập tức quỳ sụp xuống đất, sau lưng có vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể. Nàng bể đầu chảy máu té xuống đất, Hoành Ba rơi dưới chân môn đồ, bị đạp vào bùn lầy. Hạ Hầu Bái dùng tia khí lực cuối cùng rút chủy thủ bên hông, từng đao từng đao vạch lên mặt mình. Đao trên lưng không còn chém nữa, môn đồ đổi dùng chân đạp, đá, đạp. Như vậy càng nhiều người có thể cùng gia nhập lần chinh phạt Già Lâu La. Toàn thân xương đã gãy, cánh tay trái tàn phế rũ xuống, chờ khi môn đồ đem nàng lật lại, nàng đã dứt hơi thở từ lâu.
Liễu Quy Tàng ra lệnh môn đồ đem nàng kéo lên, hai môn đồ kéo cánh tay Già Lâu La, đem nàng giữ thẳng. Nhưng mà tay trái bỗng nhiên gảy, người nàng lại gục xuống. Môn đồ đỡ eo nàng, lần nữa đem nàng giữ vững.
Liễu Quy Tàng nhặt Hoành Ba trên đất, một đao chém xuống đầu Già Lâu La.