Ánh nến vang lên tiếng lách tách, lò sưởi trên đất vẫn đang cháy hừng hực. Thẩm Quyết bàn tay nổi gân xanh, trong đầu hỗn loạn như tê dại.
Bên kia, Hạ Hầu Liễm vẫn không hoảng không vội , đáp một tiếng thật thấp: "Tuân lệnh."
Bốn cặp mắt dính vào trên người hắn, hắn hướng về phía ánh mắt thiêu đốt kia, đưa tay kéo chăn xuống lộ ra bả vai sáng bóng. Trên bả vai kia một tia vết thương cũng không có, chỉ có chút lồi lõm, mọi người cách khá xa, ánh nến mờ tối, không có ai nhìn thấy bả vai hắn khác thường.
Vệ binh đã thôi nghi ngờ, nói với Thẩm Quyết: "Ty chức cố ý kiểm tra thực hư cũng là vì lục soát thích khách, mong rằng công công chớ trách, hai vị công công an tâm nghỉ ngơi, chúng ta sẽ rời đi ngay."
Thẩm Quyết tiễn bọn họ ra tận bên ngoài cung, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết Hạ Hầu Liễm dùng cách gì, mà khiến vết thương sâu như vậy biến mất. Trầm quyết vội vàng chạy về gian phòng, thấy Hạ Hầu Liễm run rẩy, trên bả vai đã sớm máu đỏ một mảnh, mà hắn lại từ trên bả vai mình chậm rãi xé ra một tấm da, giống như rắn đang lột xác, vết thương vì vậy càng bị rách lớn hơn, nhất thời máu chảy như suối.
"Ngươi đang làm gì!" Thẩm Quyết cả kinh thất sắc, vội vàng đi tới, lần này nhìn kỹ mới phát hiện thì ra tấm da kia là một tấm da giả, mới vừa Hạ Hầu Liễm chính là dùng nó lừa gạt qua mắt Kim Ngô vệ.
"Giúp ta xe miếng da ra." Hạ Hầu Liễm đầu đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng, hắn giờ phút này chỉ cảm thấy nửa người đều đau đến hỏng rồi.
Thẩm Quyết đưa tay tới, nói: "Ta liền một nhát xé xuống, ngươi cố nhịn."
Hạ Hầu Liễm đem vạt áo nhét vào trong miệng, nhắm hai mắt gật đầu một cái.
Thẩm Quyết đè lên da thịt hắn, dồn hết sự nhẫn tâm, đem khối da giả kia giật xuống, Hạ Hầu Liễm đau đến run cầm cập, cơ hồ muốn ngất đi.
"Lấy kim tới, đem vết thương của ta khâu lại." Hạ Hầu Liễm gượng chống đỡ cơ thể, hơi thở một tia mong manh.
"Ta không phải đại phu, chưa bao giờ khâu vết thương, vừa không có sợi dương tràng, nếu làm không đúng, ngươi sẽ mất cả mạng!" Thẩm Quyết cắn răng nói.
"Không còn cách nào khác, thiếu gia, ngươi không khâu vết thương lại ta cũng sẽ chết, ngươi cứ coi như may vá quần áo, đem kẽ hở vết thương ghép lại là được, quần áo chắc ngươi cũng từng vá qua chứ."
"Hạ Hầu Liễm!"
"Ta tin ngươi, mau khâu đi." Hạ Hầu Liễm nhìn hắn, ánh mắt kiên định.
Hạ Hầu Liễm cho tới bây giờ đều là như vậy, sự tín nhiệm của hắn đều đến một cách vô cùng kì diệu, làm bất cứ việc gì đều không tính đến hậu quả, sinh hoặc tử đều không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Như lúc ở Vọng Thanh các bái sư, như lúc Tạ Phủ diệt môn, như ngày hôm nay.
Tại sao hắn có thể không thèm để ý chút nào sinh tử như thế? Hắn chẳng lẽ không từng sợ qua sao?
Thẩm Quyết nhìn hắn, ánh mắt trầm thấp, chậm rãi đáp: " Được."
Y lấy kim và chỉ tới, đem ngân châm đốt dưới ánh nến, rồi làm sạch vết thương của Hạ Hầu Liễm, hướng kim về phía vết thương dữ tợn kia nói: "Giờ ta bắt đầu."
Hạ Hầu Liễm lần nữa đem vạt áo nhét vào miệng, gật đầu một cái.
Thẩm Quyết ngồi đối diện với lưng hắn, thấy trên lưng chằng chịt vết roi, giống như từng con từng con rết lớn vắt ngang nước da màu đồng, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn trở thành thích khách từ bao giờ? Tử địa như vậy, hắn đã trải qua mấy hồi ?
Thẩm Quyết lấy lại bình tĩnh, đem ngân châm đâm vào da thịt Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cả người run lên, Thẩm Quyết trầm giọng nói: "Đừng động."
Lửa than tí tách cháy, trong phòng oi bức dị thường, Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm mồ hôi đều chảy như mưa. Ngón tay Hạ Hầu Liễm bóp chặt trên giường, đau đến cuối cùng hắn cảm thấy bả vai đã mất đi tri giác, cảm giác đau đớn dần dần đi xa, mọi vật trong tầm mắt đều bốc hơi tạo thành gợn sóng và khí nóng, lảo đảo lắc lư, mơ mơ hồ hồ. Ngũ giác trở nên trì trệ vô cùng, tất cả thanh âm đều như ẩn như hiện, hàng ngàn con côn trùng nhỏ ở ngoài cửa thê thiết vỗ cánh, cả ngàn binh giáp của Kim Ngô vệ diễu hành ngoài cung phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.
Ý thức của hắn bỗng trôi đi rất xa, hắn nhớ tới hai năm trước trên lưng mình phủ đầy vết thương, nằm sấp trên một chiếc giường nhỏ trong căn nhà gỗ trên núi nghe tiếng thông reo xào xạc, tiếng chuông trong sơn tự ngày lại ngày khua vang, giống như tiếng gọi của u hồn từ nơi xa xăm. Hắn nhớ tới mẹ dẫn hắn đi vào sơn tự, Thí Tâm Phật Đà đứng ở trên cao, đem trường đao "Tĩnh Thiết" toàn thân đen nhánh giao vào tay hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy khắp người mệt mỏi.
Thẩm Quyết đâm nhát kim cuối cùng, thắt một nút, dùng vải lau sạch sẽ máu trên người Hạ Hầu Liễm, lại lần nữa đắp lên thảo dược, dùng băng vải cuốn chặt bả vai hắn.
Vết thương đã xử lý ổn, y mới có thời gian lau mồ hôi trên mặt, nói: "Được rồi."
Hạ Hầu Liễm đã mệt lả, ngã xuống giường thở hổn hển, hắn gắng sức kéo ra một nụ cười, nói: "Ngươi thấy chưa, thiếu gia, ta biết là ngươi có thể."
"Đừng cao hứng quá sớm, vết thương mà nhiễm trùng, cũng không cứu nổi mạng ngươi." Thẩm Quyết đem miếng vải vất vào trong chậu, nước đã đỏ tươi một mảnh, tựa như một chậu máu.
Hạ Hầu Liễm thở hổn hển một hồi, giùng giằng mặc y phục, nói: "Ta phải đi, ân cứu mạng của thiếu gia, Liễm ngày sau sẽ báo."
Thẩm Quyết đem hắn đè lên giường, nhíu mày nói: "Cái bộ dáng này của ngươi còn có thể đi đâu? An tâm ở nơi này cho ta."
"Nếu cứ ở nơi này đến khi vị thái giám kia trở lại, chúng ta đều bại lộ, thiếu gia, ta không thể liên lụy ngươi."
Thẩm Quyết nhướn mi, nói: "Ngươi làm sao biết gian phòng này không phải của ta?"
"Phòng ngươi sẽ không bẩn thỉu như vậy." Hạ Hầu Liễm cười nói.
"Yên tâm đi, hắn không về được đâu." Thẩm Quyết sắc mặt hờ hững, đem chăn đắp kín cho Hạ Hầu Liễm, nói, "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi lấy cho ngươi ít thuốc."
Hạ Hầu Liễm như phát hiện ra cái gì, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ngươi có hay không bức họa của hắn, cho ta một bức."
"Ngươi muốn làm gì ?"
Hạ Hầu Liễm thần bí cười một tiếng, nói: "Ngươi có biết Già Lam Khẩn Na La?"
Thẩm Quyết lắc đầu.
Hạ Hầu Liễm nói: "Hắn là sư phụ ta, tinh thông thuật dịch dung, đến nay ta cũng học được bảy tám phần, ngươi cho ta bức họa của tên thái giám này, ta có thể làm ra một tấm da mặt giả, người khác không tiến tới bên cạnh cẩn thận nhìn tuyệt đối không phân biệt được thật giả."
Già Lam bí thuật nhiều, Thẩm Quyết sớm có nghe đồn, liền đồng ý vẽ cho hắn một bức hình Tứ Hỉ, rồi liền đi phòng bếp nấu thuốc cho Hạ Hầu Liễm.
Qua một tuần trà, Thẩm Quyết bưng thuốc tới cho Hạ Hầu Liễm, nhìn hắn uống thuốc, tựa như không hề cảm nhận được vị đắng, một hớp dốc cạn. Y không biết, lăn lộn vùng vẫy trong sát trường hai năm, Hạ Hầu Liễm đã luyện ra bản lĩnh nhịn đau cùng nhẫn khổ như thế nào, mới vừa rồi không dùng thuốc tê mà khâu sống, người bình thường sớm đã hôn mê.
Thu dọn xong phòng bừa bãi, mồ hôi chảy ướt lưng mệt mỏi, Thẩm Quyết cảm thấy lúc nãy tắm cũng phí công. Hạ Hầu Liễm nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn y, thần sắc của y thật yên lặng , nhiều hơn ngày trước mấy phần trầm tĩnh cùng ung dung.
Hai người mặt đối mặt không nói gì, ngựa sắt dưới mái hiên nhà bị gió thổi, vang lên tiếng chuông leng keng.
Thẩm Quyết nhìn ánh nến lay động, đột nhiên đặt câu hỏi: "Hạ Hầu Liễm, ngươi không sợ chết sao?"
Hạ Hầu Liễm ngẩn ngơ, nói: "Sợ a, ta sợ muốn chết. Mỗi lần ám sát đều phập phòng lo sợ, sợ mình không cẩn thận liền ngủm củ tỏi."
"Vậy ngươi ban đầu tại sao lại cứu ta? Vết thương trên lưng ngươi ..."
"Mấy roi mà thôi, không lấy được mạng ta." Hạ Hầu Liễm thờ ơ cười một tiếng, nói: " Vậy thiếu gia vì sao lại cứu ta? Ngươi có thể không quản ta, hoặc là đem ta giao cho Kim Ngô vệ."
Trầm Quyết tâm tư lanh canh một tiếng, tự nhiên đoán ra vết roi sau lưng Hạ Hầu Liễm là bởi vì y mà có. Quay mặt sang chỗ khác, nói: "Ngươi cứu ta một mạng, ta tất nhiên cũng muốn cứu ngươi một mạng."
Hạ Hầu Liễm nhìn trần nhà thở dài một hơi, nói: "Thật ra thì trời cao vốn cũng chẳng cho quá nhiều lựa chọn. Hoặc là ở trong núi làm tù nhân cả đời, hoặc là làm thích khách vào sinh ra tử. Hoặc là nhìn ngươi bị Già Lam gϊếŧ chết, hoặc là ta chịu mấy roi xem xem có sống tiếp được nữa không. Ta không muốn làm tù nhân, cũng không muốn ngươi chết, tất nhiên chỉ có thể lựa chọn vế sau." Hắn giảo hoạt cười một tiếng, "Vận khí ta rất tốt, vẫn còn sống."
Đời người vốn là một canh bạc lớn, Hạ Hầu Liễm lại là một tay cuồng vọng, mỗi lần đặt đều đem hết toàn bộ ra mà cược, thành thì tồn mà bại thì vong.
Nhưng Thẩm Quyết không có được dũng khí như Hạ Hầu Liễm. Y ở bùn sình trong hoàng cung đợi hai năm, hai năm này, mài cạn sạch tất cả nhuệ khí của y, gột sạch hết tất cả ngạo cốt của y, y bây giờ hèn mọn như con kiến đen, đem hết toàn lực mới đạt được một chút xíu quyền lực, có thể sai bảo thái giám cung nữ của Kiến Tây Tứ Sở, nhưng ngay cả vạt áo của Ngụy Đức y cũng chưa từng thấy qua
Y có quá ít, cho nên y cẩn thận dè đặt, từng bước nhỏ mà đi, thậm chí không tiếc chiết cong ngạo cốt, phụ họa hùa theo.
"Vận khí của ngươi cũng không tốt mãi được, " Thẩm Quyết thấp giọng nói, "Mẹ ngươi đâu, nàng không quản ngươi sao?"
Hạ Hầu Liễm ánh mắt lóe lóe, kéo ra vẻ cười khổ nói: "Ta cũng mười bốn tuổi, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, há có thể núp váy mẹ như đứa con nít?"
Hạ Hầu Bái kia cái gì cũng không đáng tin, chỉ có gϊếŧ người đáng tin, sinh một đứa con trai cũng giống như không, để cho Hạ Hầu Liễm như cỏ dại mà lớn lên. Lần đó từ Tây Vực trở lại cứu Hạ Hầu Liễm, sau đó liền không thấy bóng dáng. Vết thương của Hạ Hầu Liễm là tự mình dưỡng khỏi, ám sát cũng là người khác dẫn hắn đi.
Nói không oán thì quá giả dối, Hạ Hầu Liễm hít sâu mấy cái, mới ép được ướŧ áŧ trong hốc mắt xuống.
Nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể khóc nhè.
Thẩm Quyết nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời đã tối, liền nói: "Đã muộn rồi, ngày mai ta còn có việc phải làm, ta về phòng đây."
"Thiếu gia, ta có thể ngủ phòng ngươi hay không. Nơi này quả thực mùi khó ngửi." Hạ Hầu Liễm kéo vạt áo Thẩm Quyết, vẻ mặt đau khổ nói.
"Không được."
"Thiếu gia, ta đều như vậy rồi, vạn nhất ta buổi tối bị hun chết thì làm thế nào? Hoặc là nếu đột nhiên vết thương lại vỡ ra, chảy máu mà chết, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Thẩm Quyết cười nhạt, nói: "Ta cảm thấy mối đại họa nhà ngươi có thể sống đến vạn năm."
"Thiếu gia, ngươi đồng ý đi đồng ý đi được không!" Hạ Hầu Liễm giùng giằng bò dậy.
Thẩm Quyết bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chớ lộn xộn, ta tới đỡ ngươi."
Thẩm Quyết đỡ Hạ Hầu Liễm đến giường y ngủ, mình thì đi tịnh phòng tắm lại lần nữa. Hạ Hầu Liễm rúc vào trong chăn của Thẩm Quyết, chóp mũi đều là mùi vị trên người Thẩm Quyết,vô cùng dễ chịu. Cái căn phòng vừa rồi thật hôi đến mức phát ngất, còn phải chịu đựng bả vai đau đớn kịch liệt, tựa như tra tấn chồng chất.
Trong căn phòng của Thẩm Quyết không có đồ đạc trang trí gì, chỉ có bộ bàn ghế đơn giản, một chiếc giường lẻ loi, nhàm chán đến bất cận nhân tình. Hạ Hầu Liễm là một kẻ ưa náo nhiệt, trong phòng dù sao phải bày chút hoa hoa cỏ cỏ, mỗi ngày nhìn chúng màu sắc đẹp đẽ trong lòng cũng có thể sáng rỡ mấy phần. Thẩm Quyết lại không thích những thứ này, càng màu trắng mộc mạc y càng thích, tựa như khổ hạnh tăng nhân, lạnh như băng không có mùi vị.
Bản thân Thẩm Quyết rất hài lòng ở Kiền Tây Tứ Sở, nơi này có một điểm tốt hơn hẳn những cung khác là thái giám không cần phải ngủ cùng một chỗ với nhau, ở đây thái giám vô cùng ít ỏi, phòng so với người còn nhiều hơn.
Y tắm xong, lau tóc đi ra, một vạt tóc mây đen dài như tỏa sáng, buông trên lớp trung y trắng tinh tựa giọt mực rơi trên giấy tuyên thành, gương mặt nhỏ như chén sứ bị che đi lại càng trở nên trắng muốt. Hạ Hầu Liễm nằm lui vào bên trong một chút, Thẩm Quyết chui vào chăn, ngủ ở bên cạnh hắn.
Hạ Hầu Liễm nhìn y, đôi lông mi dài của Thẩm Quyết khẽ run nhè nhẹ, giống như cánh bướm.
"Muốn hỏi cái gì? Hỏi đi. Ngươi cũng sắp nhìn thủng mặt ta rồi." Thẩm Quyết thấp giọng nói.
Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Hạ Hầu Liễm ngượng ngùng rụt vào trong chăn, buồn bực nói: "Thiếu gia, ngươi làm sao lại tiến cung?"
"..." Thẩm Quyết há miệng, bỗng nhiên trong lòng xáo động, con ngươi tối đi mấy phần.
Nếu Hạ Hầu Liễm có thể dịch dung thành Tứ Hỉ, vậy hắn sao không có thể lưu lại luôn trong cung, lấy thân phận Tứ Hỉ mà sống. Như vậy, hắn vừa có thể thoát khỏi Thất Diệp Già Lam, cũng có thể phụng bồi mình, sẽ không chia xa nhau nữa.
Ý niệm này như giây leo bám lên vách tường, cuốn lấy tim y, khiến nó nháo loạn liên hồi. Thẩm Quyết trầm mặc một hồi, nói: "Ta lưu lạc đầu đường, bông tai ngươi cho ta bị lão chủ quỹ ngoài tiệm chiếm đoạt mất, đao cũng rơi ở đó, ta người không còn đồng nào, có một lão khất cái chứa chấp ta, cho ta cơm ăn. Năm ấy Sơn Đông mất mùa nạn đói, chúng ta đi theo lưu dân vào kinh, vốn muốn xin chén cơm, lại không nghĩ rằng..."
Hạ Hầu Liễm hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Quyết tiếp tục nói: "Lão khất cái kia vì mấy đồng bạc, đem ta bán vào cung. Có lẽ ngay từ đầu ý niệm của hắn là muốn bán ta."
Hạ Hầu Liễm mở to mắt, đáp: "Cái gì..."
Thẩm Quyết kể chuyện hờ hững, tựa như là câu chuyện của người khác. Y càng lạnh lẽo, Hạ Hầu Liễm càng đau lòng.
Tiểu tử này hàng năm ở sâu trong phủ, nào biết lòng người hiểm ác? Cho viên kẹo liền hồ hồ đi theo người ta đi, nào biết người ta bày mưu tính kế. Y thấy tên khất cái kia đã già, liền cho là người nọ tâm lương thiện, không có phòng bị, nào ngờ người xấu thì cũng sẽ già, như cái lão lừa trọc Thí Tâm là một ví dụ..
Hạ Hầu Liễm thở dài, không biết phải nói gì.
"Đừng gọi ta là thiếu gia, ta không phải là cái gì thiếu gia Tạ phủ, ta chỉ là một tên thái giám tàn phế thôi. Còn nữa, ta ngày hôm nay không còn cái tên Tạ Kinh Lan nữa, gọi ta là Thẩm Quyết." Y rũ thấp mắt, nhìn mấy ngón tay mình, nói, "Nếu vẫn tính ta thuộc về họ Tạ thị, chắc ngày khác xuống đến hoàng tuyền, liệt tổ liệt tông thấy ta là một hoạn quan, cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn mất mặt đi."
"Tạ gia đối đãi ngươi không tốt, ngươi cần gì phải để ý ánh mắt của bọn họ." Hạ Hầu Liễm khổ sở nói, " Bất kể là Tạ Kinh Lan hay Thẩm Quyết, ngươi vĩnh viễn là thiếu gia của ta,."
"Đúng rồi, ngươi có phải tò mò Tứ Hỉ đâu rồi?" Thẩm Quyết ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, cười lạnh nói, "Hắn muốn ô nhục ta, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn tưởng ta sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Ta liền gϊếŧ hắn, hắn hiện giờ đang nằm trong giếng cạn ngoài kia."
"Cái gì!" Hạ Hầu Liễm mặt đầy khϊếp sợ.
Hắn biết hoàng cung từ trước đến giờ là một địa giới ẩn chứa nhiều dơ bẩn, cấu kết chia bè phái hại nhau nhiều vô kể, chẳng qua là hắn không nghĩ tới Thẩm Quyết cũng sẽ gặp phải những chuyện như vậy.
Đúng rồi, Thẩm Quyết dung mạo đẹp đẽ , làm sao có thể không bị người khác mơ ước chứ ?
Nhìn thần sắc lạnh lùng của Thẩm Quyết dưới ánh sáng mờ tối, Hạ Hầu Liễm đột nhiên cảm giác được trên người y có thứ gì đã không còn như trước. Lang bạt kì hồ và hoàng cung nhơ bẩn đã thay đổi y, vẻ u sầu trong mắt y tựa một làn khói mờ, nặng trĩu đè xuống, vẫy thế nào cũng không đi.
Hạ Hầu Liễm đυ.ng một cái lên ngón tay y, nói: "Thiếu gia, ngươi phải chịu khổ rồi."
"Cho nên, A Liễm, " con ngươi Thẩm Quyết càng sâu xuống, tối tăm đến nỗi không nhìn thấy đáy, tựa như miệng giếng cổ sâu đến không lường được, hắn tiến tới bên tai Hạ Hầu Liễm, nhẹ giọng nói, "Ngươi lưu lại nơi này bảo vệ ta có được hay không?"
"Ta..." Hạ Hầu Liễm chần chờ.
Âm thanh Thẩm Quyết cất giấu vẻ quả quyết không thể nghi ngờ, nói: "Ta cứu ngươi, mạng ngươi, phải là của ta."