Hạ Hầu Liễm ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn trải qua những ngày sống như thiếu gia.
Mỗi môn mỗi viện khi đóng cửa lại thì chính là một tiểu thiên địa riêng, không nói Hạ Hầu Liễm đang bị thương, chỉ nói riêng sự dung túng của Tạ Kinh Lan, Hạ Hầu Liễm tác oai tác quái thế nào cũng không ai dám quản. Vì vậy, dưỡng thương mấy ngày này, hắn thật là so với thiếu gia thực sự còn giống hơn.
Tạ Kinh Lan không phải là không quản chuyện có người muốn hại Tạ gia, y sai Liên Hương đem chuyện này nói cho quản gia, nhắc nhở hắn cẩn thận cửa nẻo, liền đóng cửa đi học, nghĩ rằng quản gia sẽ phải xử lý mấy chuyện như vậy, không cần đám trẻ con như họ bận tâm.
Qua chừng nửa tháng, vết thương hầu như đã kết vảy, Hạ Hầu liễm cả ngày ngả ngớn ở trên giường, thỉnh thoảng chui vào phòng Tạ Kinh Lan quấy rầy y đọc sách. Tạ Kinh Lan lúc ở Truy Nguyệt Lâu đã luyện được công phu tĩnh lặng giữa ồn ào, dù cho ngươi có từ đông tây nam bắc quay cuồng tới ta vẫn một mình sừng sững không đổi, vì vậy cũng mắt điếc tai ngơ trước sự om sòm của Hạ Hầu Liễm.
Bỗng nhớ ra chuyện gì, Tạ Kinh Lan bất lộ thanh sắc nghe ngóng cuộc sống trước đây của Hạ Hầu Liễm, rồi đem chữ đạo tặc và trộm cắp trong miệng hắn đổi thành thích khách, liền nắm được tám chín phần.
Cuộc sống của Hạ Hầu Liễm vừa nghe còn mới lạ, lâu rồi cũng thấy hết sức nhàm chán.
Thế nhân cho rằng Già Lam ngập trong ao rượu núi thịt, đám thích khách ôm mỹ nhân uống mỹ tửu trắng đêm cao ca, trường đao dính máu đặt ngang bụi hoa. Nhưng thực ra bọn họ lại sống ở một ngọn núi rất heo hút, lão đại Già Lam là một lão hòa thượng già sắp chết, trông nom một tòa miếu rách. Già Lâu La khiến người ta nghe danh đã kinh hồn bạt vía, còn phải trơ mặt đi sang cách vách xin gạo nấu cơm.
Tất cả thích khách đều trúng một loại độc tên là "Thất Nguyệt Ban ", hàng năm đều phải uống một loại thuốc giải, nếu không sẽ vào cái ngày giữa tháng bảy ấy chịu hành hạ đến chết. Hàng năm vào thời điểm tuyết lớn chặn kín núi, đám thích khách tụ tập ngồi trong cái miếu cũng sụp đến nơi, trong tay bưng một ly trà nóng, nghe trụ trì đọc cái thứ kinh văn còn dài còn thối hơn cả vải bà già dùng để bỏ chân, sau đó lên báo số đầu người một năm mình lấy được, rồi từ trong chén cơm mà lấy được phần thuốc giải cho năm sau.
Gương mặt mà mọi người nhìn thấy mỗi năm đều có đôi chút khác biệt, có những người cũng chẳng bao giờ còn quay lại ngọn núi ấy được nữa, thi thể giống như cá nát sớm rữa trong bùn lầy. Không ai nhắc lại tên bọn họ, vị trí trống của họ rất nhanh sẽ có thích khách khác thay thế. Hạ Hầu Liễm luôn cảm thấy mỗi lần trụ trì đọc kinh văn chính là đang siêu độ cho bọn họ, mặc dù hắn mỗi lần nghe được một nửa liền ngủ.
Mẹ thường xuyên không có mặt, hắn một mình giống như con khỉ hoang giữa núi rừng mà trèo leo nghịch ngợm, cho dù đùa ra không ít trò chơi thú vị dã thú, thí dụ như làm đạn cứt chim, đào củ ấu các loại, nhưng nếu sơ ý một chút, động đến các thích khách khác ở trên núi, không khỏi bị túm lại đánh cho một trận. Làn da đen như đít nồi của Hạ Hầu Liễm cũng cứ như vậy mà luyện thành.
Thích khách ở lại trên núi cũng không nhiều, hàng năm canh giữ ở đó chỉ có lão lừa trọc ngốc. Nhưng cái lão già chưa chết đó trước nay không biết nói chuyện, chỉ cả ngày lầm bầm niệm kinh. Có lúc nghịch ngợm quá đáng, bị Đoàn thúc bắt đến miếu ngồi dưới tượng phật nghe lão tụng, thật là đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.
Lại có lúc, Hạ Hầu Liễm một người nằm ngẩn ngơ giữa núi rừng. Mỗi ổ chim trên cây đều bị hắn móc qua, mỗi con suối nhỏ đều bị hắn lội qua, mọi sinh linh trong núi đều có chút linh tính, biết cái tên tiểu hài tử này đáng sợ, chỗ hắn đi qua chim muông cơ bản tuyệt tích.
Vì vậy núi non trùng điệp tĩnh lặng, tiếng thông reo cuồn cuộn, gian phòng ở của thích khách không một bóng người, Hạ Hầu Liễm ngồi dưới bậc thềm Già Lam nghe lão lừa ngốc không ngừng không nghỉ lầm rầm tụng kinh, mơ màng buồn ngủ. Hắn chỉ đành nằm hồi tưởng lại từng câu chuyện Già Lâu La kể, trọng du nhắm hai mắt cũng có thể đi tới mảnh núi rừng ấy, cuộc sống cứ thế một ngày lại một ngày trôi qua.
Nhắc tới, Tạ Kinh Lan là bằng hữu đầu tiên của hắn.
"Ngươi ngày sau, ngoài việc kế thừa tay nghề của bọn họ, xông pha giang hồ, thì không có con đường nào khác để đi sao?" Tạ Kinh Lan hỏi.
"Đám người như chúng ta, vừa sinh ra cũng chỉ có hai con đường, hoặc là đi theo tiền bối phiêu bạt giang hồ, hoặc là cả đời ở trên núi, chết già nơi thâm sơn cùng cốc." Hạ Hầu Liễm gầy gẩy than trong chậu lửa, nói, "Ta không muốn cả đời đều chết dí ở trên núi, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi theo đại nhân học tay nghề."
"Lão hòa thượng kia lợi hại như vậy? Có thể vây khốn nhiều người như vậy?"
Hạ Hầu Liễm không muốn phí lời giải thích chuyện "Thất Nguyệt Ban " , chỉ thở dài nói: "Ngay cả mẹ ta cũng không đánh lại hắn đâu."
Mặt trời xuyên qua hoa văn chạm trên cửa sổ, in bóng lên nửa thân Hạ Hầu Liễm, tựa như muốn đem hoa văn ấy khảm lên khắp người hắn vậy, sáng sáng tối tối, trùng trùng điệp điệp. Nửa bên mặt hắn ẩn trong bóng tối, ánh mắt rũ thấp, tay phải như có như không kɧıêυ ҡɧí©ɧ đám lửa than.
Tạ Kinh Lan nghĩ, người không tim không phổi như hắn, thì ra cũng có những lúc trầm lặng như vậy.
"Thật ra thì ta rất ngưỡng mộ ngươi, Kinh Lan thiếu gia." Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng nói, "Ngươi trước không phải hỏi ta tại sao phải giúp ngươi sao?"
Tạ Kinh Lan ngẩn người.
"Ta chính là được định trước không có gì để mà hy vọng, " Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh nụ cười, "Nhưng ngươi thì có a, đi học làm quan, tu thân tề gia bình thiên hạ, thiên cổ lưu danh, vạn thế truyền tụng, tốt biết bao."
Hắn cùng Tạ Kinh Lan đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, một đường hướng về gấm hoa rực rỡ, một đường hướng về nơi tịch mịch ánh quang."
Tạ Kinh Lan trong lòng giống như bị ghim mấy cây kim nhỏ, như có như không đau nhói.
Y há miệng đáp: "Ta..."
Y thực sự muốn đi con đường này sao ?
Lúc ban đầu đọc sách, là muốn một ngày Tạ gia dập đầu quỳ xuống đất, hối hận không thôi. Sau đó đi theo Đới Thánh Ngôn học tập, mới thay đổi một chút ý niệm hèn hạ lúc trước.
Chẳng qua là từ đầu tới cuối, điều hắn vướng mắc trong lòng, cũng không phải là nỗi khổ chúng sinh đầu đường cuối hẻm.
Bọn họ quá xa, lại quá nhiều.
Mà lòng y thì nhỏ, một cõi lòng gập ghềnh ấy, chỉ đủ chứa đựng một chút một chút ít thôi.
"Ta sẽ cứu ngươi, cái ngày mà ta nắm giữ triều chính trong tay, chính là ngày ngươi thoát ly khổ hải. Lão đại ngươi mạnh mẽ cỡ nào, cũng không địch lại thiên quân vạn mã."
Cái tay gảy lửa than của Hạ Hầu Liễm bỗng ngừng lại, ngượng ngùng gãi đầu một cái nói: "Ngươi nói lời này, thật giống như ta là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ngươi muốn dùng thực lực cả quốc gia tới cướp hôn vậy."
Tạ Kinh Lan vốn còn có chút thấp thỏm, y sợ Hạ Hầu Liễm cười nhạo y không biết tự lượng sức mình, dẫu sao chuyện của tương lai biết nói thế nào cho chuẩn, y làm sao nắm chắc năm đó tháng đó y nhất định trèo lên được vị trí thần nhân chứ ?
Mà ngay cả khi y có nắm chắc, Hạ Hầu Liễm có thể đợi được đến lúc đó sao?
Nhưng không nghĩ rằng, Hạ Hầu Liễm văn dốt vũ nát, trong đầu chứa toàn thoại bản tài tử giai nhân, tướng quân công chúa nhàm chán vô vị vừa lên tiếng liền để cho tạ kinh lan không còn gì để nói.
Tạ Kinh Lan liếc Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Dáng dấp ngươi cũng không tồi, không uổng công gánh chịu cái danh này."
Ngày tháng qua thật nhanh, đảo mắt đã đến đầu xuân. Hạ Hầu Liễm đang đạp đạp áo trong và tiết khố của Tạ Kinh Lan trong chậu, hắn xắn ống quần vén tay áo, lộ ra tay chân thon dài, giặt được một lúc, tóc cũng lấm tấm mồ hôi, dính vào trên gương mặt. Thiếu niên mười hai tuổi, thân thể tươi mới, có một loại cảm giác dương quang vô hạn.
Hắn không dám đạp quá lâu, dẫu sao nếu Tạ Kinh Lan biết hắn giặt quần áo như vậy, nhất định sẽ giận đến chết đi sống lại. Tạ Kinh Lan tiểu tử kia buổi tối "đi tiểu" ra quần, liền không muốn đem quần áo cho Lan cô cùng Liên Hương giặt. Dù sao Hạ Hầu Liễm cũng biết chuyện này, y lại không muốn tự mình giặt quần áo, liền dứt khoát đem quần áo ném cho Hạ Hầu Liễm.
Thật vất vả mới giặt xong, Hạ Hầu Liễm đem quần áo ra dây phơi, rồi tự sửa soạn lại cho mình một chút, liền đi đến Tàng thư lâu đón Tạ Kinh Lan. Đới Thánh Ngôn mấy ngày nay đi Mạc Sầu hồ, Tạ Kinh Lan liền tự mình đi tới Tàng thư lâu đọc sách. Hôm nay buổi tối có hội ngoài miếu, Hạ Hầu Liễm mặt dày mày dạn lôi kéo Tạ Kinh Lan thật lâu mới được y đáp ứng buổi tối cùng mình ra ngoài ngắm hoa đăng.
Tạ Kinh Lan vùi đầu trên chiếc bàn lê hòa mộc, chồng sách trước mặt chất lên như núi, hắn mặc áo bào màu trắng như ngó sen, càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc, chẳng qua là người hơi đơn bạc, lộ ra chiếc cổ cao gầy, giống như người làm bằng giấy, gió thổi một cái là có thể bay đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hạ Hầu Liễm gọi một tiếng "Thiếu gia", Tạ Kinh Lan ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nhìn y quá mức sống động đẹp đẽ, đến mức chỉ tùy tiện một ánh mắt cũng có mùi vị câu hồn . Hạ Hầu Liễm trong lòng le lưỡi một cái, đổi cách xưng hô: Kinh Lan Đại tiểu thư.
Hạ Hầu Liễm giúp y sửa sang rương sách, rồi đặt lên trên giá, đem một bộ trang phục của nô bộc đến cho y thay. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm như vậy, Hạ Hầu Liễm trời sinh mang một cỗ ma tính, ai dính vào hắn cũng sẽ bị hắn làm hư, bước lên con đường một đi không trở lại, ngay cả Liên Hương cũng bị hắn mang ra ngoài phủ đi dạo qua một lần. Chẳng qua là Liên Hương ra khỏi phủ liền chỉ lởn vởn trước của hàng son phấn, sau đó Hạ Hầu Liễm thề sẽ không bao giờ mang nàng đi theo nữa.
"Chỉ cho phép chơi nửa giờ." Tạ Kinh Lan dặn dò.
Hạ Hầu Liễm hết sức gật đầu: " Được!"
Hai người đi theo đường nhỏ, hợp sức trèo qua hai lần tường, rốt cuộc ra khỏi phủ. Lúc sắp ra tới đầu hẻm, chợt nghe sau lưng một thanh âm âm dương quái khí: "Tam thiếu gia, ngài đây là muốn đi đâu?"
Hai người nhất thời ngây dại, người đã lạnh một nửa, chậm rãi quay đầu lại, chính là Lưu ma ma, đầy mặt hung dử, một đôi mắt hí, bắn ra tia lạnh lùng.
"Cuối cùng cũng tóm được các ngươi rồi, các ngươi cũng quá trắng trợn không biết kiêng nể rồi, nếu không phải lão nô nhìn chằm chằm các ngươi, phu nhân còn không biết các ngươi lá gan lớn như vậy chứ."
Hạ Hầu Liễm thầm hận không đề phòng cái đám gian tế Lưu ma ma, ban ngày Tạ Kinh Lan ở Tàng thư lâu đều phải đợi đến rất khuya, Tàng thư lâu vị trí lại hẻo lánh, không có người nào qua lại, bọn họ vốn định làm bộ vẫn còn ở trong tàng thư lâu đọc sách, thật ra thì người sớm đã trốn đi xem đèn hoa đăng, không nghĩ tới vẫn bị Lưu ma ma phát giác.
Hạ Hầu Liễm tiến lên một bước, nói: "Đều là ta xúi bẩy thiếu gia chạy ra phủ, muốn phạt liền phạt ta đi!"
"Hạ Hầu Liễm, nơi này không đến phần ngươi lên tiếng!" Tạ Kinh Lan kéo cổ tay Hạ Hầu Liễm, nói, "Ma ma, không cần nhiều lời cái gì, phu nhân muốn phạt liền phạt đi."
Lưu ma ma một đứa cũng không tha, áp giải hai người cùng đi đến gian nhà chính.Trăng cũng đã lên, đèn l*иg cũng đã sáng, ánh hoàng hôn không đè ép được bóng tối âm trầm trong phòng, Tiêu thị cùng Tạ Bỉnh Phong ngồi ở trên cùng, bóng tối đổ lên gương mặt Tạ Bỉnh Phong, khiến vẻ mặt hắn trở lên khó lường.
Tạ Kinh Lan vén áo bào quỳ xuống, đoan đoan chính chính dập đầu một cái, nói: "Kinh Lan tới thỉnh tội với phụ thân."
Tạ Bỉnh Phong hận rèn sắt không thành thép nói: "Phụ thân xem ngươi là một đứa trẻ tốt an tâm học hành, không nghĩ tới ngươi cũng hồ đồ như vậy. Nói, ngươi tính đi đâu chơi bời?"
"Vốn định đi đến miếu dạo một chút." Tạ Kinh Lan ngoan ngoãn, trên mặt viết đầy ôn lương cung kiệm, "Kinh Lan biết sai rồi, xin cha trách phạt, Kinh Lan quyết không dám tái phạm."
Tạ Bỉnh Phong thấy hắn chủ động nhận sai, thái độ khôn khéo, tức giận tiêu hơn nửa, nói: "Thôi, ngươi còn nhỏ, ham chơi cũng khó tránh khỏi, trở về ôn sách cho tốt, phụ thân không so đo với ngươi."
Tạ Kinh Lan dập đầu một cái, muốn lui ra, nhưng Tiêu thị lên tiếng: "Từ từ đã, lão gia, Kinh Lan nhà chúng ta luôn luôn chăm chỉ hiếu học, ngươi hàng năm không ở nhà không biết, nhưng ta biết rất rõ, đứa nhỏ này chịu khó, chỉ kém nước muốn treo đầu lên xà nhà, chưa từng có loạI chuyện chạy ra ngoài miếu dạo chơi, ta thấy nhất định là có người xui khiến, đem Kinh Lan chúng ta dạy hư."
Tạ Bỉnh Phong ánh mắt chuyển qua Hạ Hầu Liễm, mơ hồ nén giận nói: "Hạ Hầu Liễm, ngươi nói thế nào?"
Hạ Hầu Liễm vừa muốn mở miệng, Tạ Kinh Lan giành trước đáp: "Phụ thân, Hạ Hầu Liễm quả thực mấy ngày trước có nói đến chuyện hội miếu, bất quá là nhi tử tự quyết định muốn đi xem. Nhi tử thường ru rú xó nhà, cho dù ngày lễ tết, phu nhân thương xót thân thể yếu đuối, đều để nhi tử ở nhà nghỉ ngơi, chưa từng mang ra ngoài, cho nên trong lòng một mực mong đợi, lại ngại nói ra miệng, hôm nay nhất thời hồ đồ, liền dẫn Hạ Hầu Liễm trộm chạy ra ngoài. Nhi tử đã biết sai rồi, cha muốn phạt, nhi tử không dám chống lại."
Tạ Bỉnh Phong liếc nhìn Tiêu thị, ho khan một tiếng, nói: "Nương ngươi cũng là ý tốt, ngươi nếu muốn cùng đi, cứ nói thẳng, cũng sẽ không để ngươi thiệt."
Tiêu thị không nghĩ tới ngược lại bị trả đũa, giận đến đau đầu, liền nháy mắt với Lưu ma ma.
Lưu ma ma từ phía sau đi ra, mặt đầy thần bí nói: "Lão gia, ngài còn có chuyện chưa biết đâu."
Tạ Bỉnh Phong nhìn bà ta làm bộ làm tịch không cao hứng mà đáp: "Có lời nói mau, đừng đứng đấy mà giả thần giả quỷ."
Lưu ma ma liền vội vàng nói: "Hạ Hầu Liễm kia không chỉ dụ giỗ thiếu gia đi miếu hội, còn xúi bẩy thiếu gia đi Vãn Hương Lầu nghe tấu khúc, không biết thưởng bao nhiêu bạc, thiếu gia thì vẫn giữ, chỉ Hạ Hầu Liễm đem tiền mỗi tháng đều tiêu sạch. Ngày hôm trước ta giúp thiếu gia thu giường, lại phát hiện..."
Tạ Bỉnh Phong tức giận, nói: "Phát hiện cái gì?"
Lưu ma ma làm bộ rụt rè e sợ, nói: "Phát hiện một cái khăn tay, phía trên còn thêu cái gì "quân tâm", "bàn thạch" cái gì, ai, lão nô không có đi học, cũng không biết viết cái gì."
"Chẳng lẽ là "Quân tâm như bàn thạch, thϊếp lòng như cỏ bồ " ?" Tiêu thị che đôi môi đỏ tươi, trên khuôn mặt để lộ ra vẻ mặt cười trên đau khổ của người khác, "Lão gia, ngươi nhìn Hạ Hầu Liễm, thật là cái họa. Mình không học hành đàng hoàng thì thôi, còn kéo Kinh Lan đi lệch đường."
"Các ngươi nói bậy! Ta chưa từng đến qua cái gì Vãn Hương Lầu, đều là các ngươi bịa chuyện!" Hạ Hầu Liễm cả giận nói.
Lưu ma ma nói: "Lão gia không tin, đi vào phòng Hạ Hầu Liễm lục soát một chút xem còn tiền thừa không, lại lục soát một chút trên người thiếu gia, cái khăn kia thiếu gia ngày ngày mang bên người."
"Phụ thân minh giám, chúng ta chưa bao giờ đi tới Vãn Hương Lầu. Phòng của ta từ trước đến giờ chỉ có Hạ Hầu Liễm thu dọn, lúc nào để cho Lưu ma ma động tay? Nô tỳ này ăn nói bừa bãi, thực sự đáng ghét, phụ thân có thể phái người tới Thu Ngô viện hỏi thăm, liền biết ta nói không sai."
Tạ Kinh Lan trong lòng gấp gáp, thầm nghĩ không ổn. Tiêu phu nhân rõ ràng đang nhắm vào Hạ Hầu Liễm, tiền mỗi tháng của Hạ Hầu Liễm quả thực đã dùng mua đồ ăn vặt sạch bách, nào có còn dư lại? Còn cái khăn kia tám chin phần là Lưu ma ma đã dùng cách nào đó giấu vào người bọn họ, nhất định không thể để cho họ lục soát người.
Vãn Hương Lầu? Bờ sông Tần Hoài Kim Lăng có biết bao ngói nhà câu lan nhiều không đếm xuể, bà ta vì sao cứ nhất định phải là Vãn Hương Lâu?
Câu lan :nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Tiêu thị cất giọng nói: "Hỏi tất nhiên là phải hỏi, nhưng người cũng phải lục soát, người đâu, lục soát cho ta!"
Mấy mụ già đứng ở một bên lập tức xông lên, níu lấy Tạ Kinh Lan, từ trên xuống dưới lục soát một trận, cuối cùng không biết bà nào đưa tay thăm dò giữa lớp ghép vải của áo bào, kéo ra một cái khăn màu đỏ sậm. Người ở bên ngoài nhìn, chỉ có thể thấy là từ trong ngực Tạ Kinh Lan rút ra, cũng không biết cái khăn kia vốn dĩ bị giấu vào giữa lớp áo.
Tạ Kinh Lan cùng Hạ Hầu Liễm nhìn thấy cái khăn kia, sắc mặt trắng bệch.
Tiêu thị giả bộ đau lòng nói: "Các ngươi mới bao nhiêu tuổi, đã nhiễm phải cái thói hư bỉ ổi như vậy, sau này còn đến mức nào nữa? Hạ Hầu Liễm, Đới tiên sinh tán thưởng ngươi, giúp ngươi chuộc người không nói, lão gia cũng nâng đỡ ngươi, để ngươi ở lại bên Tam thiếu gia bầu bạn, ngươi ngược lại như vậy, lại đem thiếu gia đi học cái xấu,