Loại tình huống này vẫn xuất hiện cho đến khi Chu Tuấn xuất viện.
Quay về trường hắn mới biết, tiền taxi mình trả đều bị Tần Sở từ chối. Không chỉ như thế, từ đó về sau mỗi ngày ba bữa cơm đều là Tần Sở mua cho, gọi bằng cái tên mỹ miều là Energy Supplement *
*Bổ sung chất dinh dưỡng.
Chu Tuấn bắt đầu tránh né Tần Sở.
Khi quay về trường hắn nghe được tin đồn việc hắn được sắp xếp ở chung với Tần Sở. Một người không có gì đặc sắc như hắn lại được thần thượng của cả trường quan tâm như vậy, hâm mộ có, ghen tị có, dụng tâm kín đáo cũng có. Nhưng hắn nghĩ, chính mình thì không sao, nhưng không thể làm liên lụy Tần Sở. Thời gian tốt đẹp trong bệnh viện với hắn như vậy là đủ rồi, làm người không thể có lòng tham.
Muốn né tránh Tần Sở cũng không phải là chuyện dễ, dẫu sao hai người cũng ở dưới một mái trường.
Chu Tuấn cố ý tìm công việc gia sư cách xa trường. Như vậy phải mất nhiều thời gian qua lại, gần như nửa đêm mới quay trở lại ký túc xá. Hắn biết Tần Sở rời giường rất sớm, có thể tránh mặt anh. Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy đều nhìn thấy hộp cơm đặt ở đầu giường và một tờ giấy dặn hắn phải ăn cơm thật ngon.
Cứ vậy qua nhiều tháng. Một buổi tối nọ, bạn cùng phòng nhờ Chu Tuấn đi về ký túc xá lấy bài ghi chép, vừa mới vào phòng đã bị đẩy vào tường.
Tần Sở khóa cửa lại, rồi để hai tay chống lên tường, dồn Chu Tuấn vào bên trong, hung dữ nhìn Chu Tuấn.
"Cho tôi một lý do, tại sao cậu lại trốn tôi!!"
Nhìn biểu cảm tổn thương trên gương mặt anh tuấn của anh, Chu Tuấn không khỏi đau đớn. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Sở, bối rối nói.
"Tôi phải đi dạy thêm, học kỳ sau chắc có thể trả lại tiền thuốc..." Sắc mặt Tần Sở càng ngày càng trầm xuống, khiến giọng của hắn bắt đầu nhỏ đi, thẳng đến khi hoàn toàn im lặng. Hắn chưa bao giờ biết rằng ngoài khuôn mặt tươi cười ra, Tần Sở còn khuôn mặt đáng sợ thế này.
Tần Sở lạnh lùng nhìn hắn.
"Nói đi, tại sao lại không nói nữa."
Anh dùng vẻ mặt này, người ta dám nói sao? . TruyenHD
"Không phải tôi đã nói cậu không cần trả tiền lại cho tôi sao?"
"Anh đã nói..." Anh nói là không cần. Nhưng tôi chỉ nhận tâm ý của anh, còn tiền thì nhất định phải trả.
Đối mặt với một Chu Tuấn im lặng, Tần Sở bỗng dưng nổi giận một cách vô cớ. Lạnh lùng thốt ra.
"Cậu chán ghét tôi như vậy sao? Vì muốn trốn tôi mà tìm đủ mọi cách. Thân thể cậu như vậy còn đi dạy thêm, muốn tự sát sao? Sớm biết cậu không cần cái mạng của mình, lúc trước tôi không cần cứu cậu làm gì? Cậu sống hay chết liên quan gì đến tôi chứ?"
Chu Tuấn trừng mắt nhìn người trước mặt mình. Lời nói lạnh băng tựa như mũi khoan đâm vào trong tim hắn, khiến hắn đau không thở nổi.
Đây rõ ràng là kết quả mà mình mong muốn, tại sao đến khi đạt được rồi vẫn thấy khó chịu như vậy.
Bóng dáng Tần Sở trước mặt dần dần mơ hồ. Thân người như muốn ngã, tay muốn giữ chặt cái gì đó nhưng vẫn theo vách tường trượt xuống. Trong thoáng chốc, một bàn tay choàng qua nách hắn, chống đỡ thân hình hắn. Tần Sở vội vàng nói.
"Tuấn, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,..."
Đôi môi mềm mại chạm vào, Tần Sở điên cuồng hôn người yêu đau khổ trước mặt mình.
"Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ giận cậu vì trốn tôi mà không màng đến sức khỏe. Cậu có biết tôi lo lắng nhiều thế nào không?"
Không cần giải thích, Tần Sở, anh cho tới bây giờ vẫn chưa làm sai cái gì, người sai chính là tôi.
Chiếc lưỡi mềm dẻo xâm nhập vào trong miệng Chu Tuấn, dùng sức quấn lấy lưỡi hắn, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, giống như muốn xoa dịu nỗi bất an của hắn. Răng nanh khẽ cắn vào môi dưới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cơ thể của hắn.
Hoàn toàn không giống với nụ hôn tạm biệt, lúc này đó là một nụ hôn tràn ngập du͙© vọиɠ và tình cảm mãnh liệt.
Não Chu Tuấn trống rỗng. Tất cả ý nghĩ muốn trốn tránh người trước mắt đều tan thành bọt nước. Tâm tình bị dồn nén trong đáy lòng hơn ba năm bỗng bùng cháy như một ngọn lửa. Hắn ôm lấy đầu Tần Sở, dùng sức mà hôn. Di chuyển mυ'ŧ vào đầu lưỡi đối phương, cứ như thế, như muốn giải phóng tất cả tâm tình.
Tần Sở ôm Chu Tuấn vào trong lòng, nóng bỏng đáp lại hắn. Hôn lên đôi môi hắn, bên tai, tại xương quai xanh. Quần áo bị cởi ra, ghế bị ném đi. Hai thân ảnh điên cuồng di chuyển từ góc tường đến trên giường. Tay sờ soạng trên người đối phương, thân thể quấn quít hoà lẫn với nhau dưới ánh đèn.
Quên đi những ngày trước, quên đi bản thân mình là ai, chỉ thầm nghĩ muốn có được đối phương, muốn được bao dung, lưu luyến si mê, và bay bổng như đang ở trên bầu trời.
Lúc tình cảm mãnh liệt vươn đến đỉnh cao. Cũng là lúc hai người từ trên đám mây cao té xuống, Chu Tuấn nghĩ thầm rằng, là giấc mơ thì nên tỉnh lại thôi.
Cũng may đây là cuối tuần, những người bạn cùng phòng đã ra ngoài ăn cơm, nếu không lúc thấy tình cảnh của bọn họ bây giờ, thật không biết phải giải thích như thế nào, tốt nhất là thừa lúc bọn họ chưa quay về mà dọn dẹp lại hiện trường.
Tần Sở ôm hắn vào trong l*иg ngực mình, ôn nhu nói.
"Xin lỗi, ngày hôm qua tôi kích động quá, nơi đó của em nhất định bị thương rồi. Muốn rửa không? Tôi giúp em."
"Bọn họ có thể trở về bất cứ lúc nào, tôi phải dọn dẹp lại đã."
Tần Sở vuốt tóc hắn rồi nở nụ cười. "Không sao đâu, tôi dặn dò trước rồi. Hai ngày này em tuyệt đối không gặp được bọn họ."
Chu Tuấn trong lòng trầm xuống. Vốn tưởng rằng ngày hôm qua là ngẫu nhiên bị cản trở, không ngờ là do có người dàn xếp. Như thế, bạn cùng phòng nhờ quay về ký túc xá lấy bài ghi chép cũng là được sắp xếp cả.
Tần Sở à, cho dù tôi yêu anh, tôi cũng không muốn bị đem ra đùa giỡn như một đứa ngốc như thế. Biết rõ là tôi không thể từ chối tình cảm của anh, rồi lại trêu đùa tôi, nhìn tôi ngốc ngếch đáp lại, anh nhất định thỏa mãn lắm phải không.
Giận dữ đẩy tay Tần Sở ra, lạnh lùng nói.
"Tối hôm qua anh cũng vui vẻ lắm, không ngờ loại hàng như tôi mà anh cũng để mắt." Tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy quần áo đâu.
Tấn Sở nhíu mày, anh dùng sức xoay đầu Chu Tuấn nhìn thẳng vào mình.
"Tại sao em lúc nào cũng nói những lời khác lòng mình? Trong lòng em muốn cái gì, đến khi mất đi cũng không nói ra. Em biết không, có một số việc mình không nói ra, người ta sẽ không biết."
Thế này là ý gì?
Tần Sở thở dài một hơi.
"Lúc em nằm viện, tôi đã giúp em dọn dẹp! Lúc đem đồ đi giặt thì vô ý nhìn thấy nhật kí của em..." Hai tay anh đè lại thân hình Chu Tuấn vì kích động mà giãy dụa.
"Nghe tôi nói xong đã. Tôi chưa bao giờ muốn em phải che dấu vất vả như thế. Tôi nghĩ em muốn ở bên tôi là vì quá cô đơn nên khát khao có một người bạn. Nên tôi mới không dám đùa giỡn với em, tôi nghĩ tính hướng của em rất bình thường."
Thì ra hơn ba năm vất vả che dấu như vậy, với đối phương cũng chỉ dùng một câu xin lỗi là xong. Chu Tuấn tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.
"Cho nên anh liền thương hại tôi, mới làʍ t̠ìиɦ với tôi chứ gì! Giờ anh cũng bố thí xong rồi, chúng ta đến đây là kết thúc." Ra sức đẩy Tần Sở ra, lại bị anh gắt gao ôm vào lòng.
"Nhìn tôi, Chu Tuấn! Tôi trộm xem chuyện riêng tư của em là không đúng, tôi sẽ giải thích. Nhưng tôi sẽ không vì nhật kí của một người mà cảm thấy hứng thú. Lại càng không vì thấy ai đó đáng thương mà lên giường với người ta."
Ánh mắt anh nhìn đôi mắt mở to kinh ngạc của Tần Sở mà nói: "Tôi yêu em, Tuấn!"
"Anh yêu em, Tuấn!"
Hôm nay Tần Sở lại nói những lời như mình mong ước. Nhưng tại sao cũng là người yêu, cũng là thổ lộ, vậy mà hắn lại chẳng có tí cảm động nào?
Cuối cùng cũng hiểu được cái yêu mà anh nói chẳng phải cái mình mong muốn. Mà cái hắn muốn, anh không thể nào cho hắn.
Một khi đã như vậy, không bằng vứt bỏ tất cả. Không chiếm được tất cả thì thà rằng không có cái gì.
Nhưng tại sao lòng lại đau như thế. Tựa như mũi khoan không ngừng đâm vào tim, từng chút từng chút, nhẹ nhàng mà hữu lực, đau đến mức hắn phải cuộn người lại.
Tay nắm chặt ly rượu vì đau đớn mà run rẩy, rượu tràn ra, thuận theo cổ tay mà chảy xuống,ướt hết cả ống tay áo.
"Sao vậy? Không thoải mái sao?" Một thanh âm trầm thấp nhưng ẩn chứa từ tính vang lên bên tai, một bàn tay vươn ra xoa trán hắn. Đó là thói quen của Tần Sở. Trong nháy mắt Chu Tuấn có một loại cảm giác mơ hồ. Đây là Tần Sở.
Ngẩng đầu lên, nhìn tuấn nhan lộ ra. Mày rậm hoàn mỹ, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, khóe miệng khẽ nhếch, toát ra vẻ phóng khoáng không gì che dấu được. Là người đàn ông đối diện dở trò xấu xa ban nãy, mà thiếu niên ngồi trong lòng hắn giờ không thấy đâu cả.
Chơi với người khác đủ rồi, muốn tìm hắn chơi tiếp sao? Nhớ tới cậu trai tên Tiểu Thần kia, không khỏi thấy chán ghét.
Nghiêng đầu tránh đi cái chạm khẽ, lạnh lùng nhìn người xa lạ nọ.
"Thưa ngài, tôi không quen biết ngài."
Người đàn ông cũng không ngại Chu Tuấn chán chét mình, mỉm cười, đưa tay ra.
"Vậy bây giờ chúng ta quen nhau rồi, tôi tên là Ân Phi Dương."