Hắc Oa

Q1- Chương 042: Bạn gái, mối tình đầu cũng là thanh mai trúc mã. (2)

“ Giản Phàm!”

Tiếng gọi trong trẻo cắt ngang dòng hồi tưởng của Giản Phàm, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ xa chạy tới, nhỏ nhắn xinh xinh, đôi chân như con hươu nhỏ khiến mắt người ta sáng lên, sáng tới mức hai mắt Giản Phàm khép lại thành đường hẹp, mà trong lòng, giống như hoa hồng nở rộ trong ngày hè.

Đúng, mừng tới lòng nở hoa rồi.

Mái tóc hơi uốn cong mềm mại buông dài xuống trước ngực, che một phần gương mặt hơi ửng hồng, áo sơ mi lụa màu trắng có chút phụ kiện điệu đà ở cổ tay và vùng ngực, đường ren kéo dài qua vòng eo duyên dáng, dưới váy công sở là cặp chân nhỏ thanh thoát, nhẵn nhụi. Một đôi giày cao gót ôm lấy đôi bàn chân trắng như ngọc, đồng phục của công ty di động vốn rất bình thường, vậy mà mặc trên thân hình nhỏ nhắn của Hương Hương, hết sức đặc sắc.

Cô gái nhỏ mặt bừng bừng hạnh phúc, đứng ở đó, giống Lan Đình Tự của Vương Hi Chi, hoạt bát tươi trẻ đầy sức sống, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng càng nhìn càng có tư vị.

Nhìn Giản Phàm, mặt Hương Hương tràn ngập niềm vui cửu biệt trùng phùng, thế nhưng vừa lên tiếng đã chanh chua chất vấn như đôi vợ chồng lâu năm:” Tới lúc nào thế? Sao không gọi điện cho em đón anh?”

Khuôn mặt đã lâu không thấy, dáng người đã lâu không thấy, hơi thở đã lâu không thấy, Giản Phàm một ánh mắt nhìn mà lòng như đã say:” Đi nhờ xe nhà Phế Phẩm, tới thẳng đây luôn.”

“ Đi nào!” Hương Hương rất tùy ý nói:

“ Đi đâu?” Giản Phàm hỏi:

“ Ăn cơm, KFC nhé?” Hương Hương đi trước giang rộng tay khoan khoái kéo giãn người sau một buổi sáng vất vả, khoe đồi ngực tròn trịa, cô gái phương bắc mà lại mang vóc dáng của người con gái vùng sông nước Giang Nam, nho nhỏ xinh xinh mà chẳng gầy guộc, chỗ nào cần cong là cong, vô cùng mê người:

Giản Phàm trông thấy vẻ vui sướиɠ hạnh phúc của cô, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, y phải thừa nhận lúc ở nhà nhiều lúc nghĩ linh tinh, nhưng lúc này trong mắt y chỉ có bóng hình phía trước: “ Được, không thành vấn đề!”

“ Chiều đi dạo phố với em.”

“ Được, không thành vấn đề.”

“ Còn buổi tối nữa, ăn cơm anh làm, phải nghĩ ra món mới cho em đấy.”

“ Được, không thành vấn đề.”

Áo trắng váy lam, cánh tay mảnh khảnh khoác tay Giản Phàm, tùy ý an bài, hai người ở chuyện ăn uống đã ăn ý lâu rồi. Giản Phàm hạnh phúc thoải mái đồng ý một cách máy móc, trong đầu đến tám thành là đã tưởng tượng canh sau khi mặt trời xuống núi rồi.

Ba cái "không thành vấn đề" nói khiến Hương Hương phì cười, Giản Phàm vẫn chẳng thay đổi gì, chọc y một cái:” Anh không thể có chủ kiến một chút à, sao cứ không thành vấn đề thế.”

“ Hì hì, buổi sáng nghe em an bài, sau cơm tối anh sẽ có chủ kiến ngay.”

Giản Phàm cười trêu ghẹo, ám chỉ trắng trợn, Hương Hương vài phần xấu hổ, thuận tay nhéo một cái, khẽ nói đừng có mơ, hai người ở bên nhau rất lâu rồi, chuyện gì cần làm đã làm hết rồi, vậy mà cô vẫn dễ xấu hổ như vậy.

Đương nhiên là mơ rồi, tâm tình Giản Phàm còn tốt hơn thời tiết vài phần, Hương Hương vẫn là Hương Hương, vẫn là cô gái thích ăn thích chơi thích ở cạnh mình, niềm vui có thể thấy rõ trong mắt đơn thuần ấy ... Xem ra mình cả nghĩ rồi.

Lòng cứ mắng bản thân, mà không trách mình được, phải trách thằng béo, ngày nào cũng lải nhải bên tai, dọa dẫm đội nón xanh cho mình, nói con gái văn phòng thế này thế kia, khiến mình nghi thần nghi quỷ ... Giờ nhìn Hương Hương, tuy cách ăn mặc rất ra dáng con gái thành thị, nhưng cười nhe ra hai cải răng nanh nhỏ, vẫn dáng vẻ thanh xuân, hoạt bát, nói chuyện vẫn đơn giản thanh thuần như thời đi học.

Lý luận nữ nhân nước lên thuyền lên của mẹ, Giản Phàm không tán đồng. Bất kể nói thế nào, Giản Phàm luôn cho rằng Hương Hương là lão bà thích hợp nhất .., Mặc dù không cao ráo, mặc dù không có bầu ngực đầy đặn, không thể nói ai thấy cũng yêu, thi thoảng cười cũng không sinh ra muôn vẻ quyến rũ như ai đó, thậm chí không xinh đẹp bằng học tỷ khoa tiếng Anh mà mình từng tán được, có điều có một cô bạn gái xinh xắn thế này, lại còn là thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu, còn muốn gì nữa chứ?

Nếu thực sự kết hôn với Hương Hương, vậy thì học đại học cũng không tính là uổng phí ... Giản Phàm thường an ủi mình như vậy.

“ Này này ... Anh thật đáng ghét, hồn vía bay đi đâu đấy? Đang hỏi anh có thành tích thi công vụ viên chưa, thi thế nào rồi?” Hương Hương đẩy mạnh Giản Phàm đang thất thần, thật đúng là, đang đi đường cũng ngây ra được, nếu không phải cô quá hiểu rồi có khi còn tưởng đang mải ngắm cô gái nào:

“ À .. Chẳng phải em hay nói anh là sản phẩm chất lượng kém của sản nghiệp giảo dục thi cử à, em nói anh thi thế nào?” Nói tới thi cử là Giảm Phàm chột dạ, quanh co lảng tránh, không muốn nhắc tới nó, quanh co trả lời:

“ Hi hi, biết anh không thể vào chính trường được mà, anh không cố thì có được sao? Mà học đại học, anh lắm trò lắm mà, sao không thể hiện bản lĩnh đi.” Hương Hương che miệng cười, giọng vài phần giễu cợt:

Thời đại học Giản Phàm vô vàn thủ đoạn ứng phó với thi cử, gian lận không qua được thì nghĩ biện pháp khác, vừa thi xong là cùng Phí Béo mang quà cáp mua chuộc giáo viên, không phải khoe chứ, mộc nhĩ , gạo, rau hoàng hoa thiên nhiên ở huyện Ô Long rất được người thành phố hoan nghênh:

“ Cái đó khác, bỏ 200 đồng là xử lý xong, còn công tác thì anh chịu, dù có tiền anh cũng không biết đem đi đâu.” Giản Phàm có chút buồn bã trả lời, tốt nghiệp xong toàn gặp trắc trở, hai người vốn còn tính môn đăng hộ đối, giờ khoảng cách ngày càng lớn, khiến y sinh chút mặc cảm, càng ngày càng tự ti:

“ Thi không được càng tốt, về quê có gì hay? Em nói anh nghĩ không thông ấy, kiếm được tiền thì làm gì chẳng được.” Hương Hương có cái nhìn rất thoáng:

“ Vậy thì làm gì?” Giản Phàm hứng thú hỏi, bạn gái ý giỏi lắm đấy:

“ Mở quán ăn, em ăn ở quán lớn nhỏ của tình thành chưa thấy ai có tay nghề hơn anh, anh tới đây mở quán đi . “Hương Hương bước lên trước một bước, đứng trước mặt Giản Phàm, cô cao có 1m6, thấp hơn Giản Phàm gần 20 cm, dù đi giày cao gót vẫn phải ngước đầu lên, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ cổ vũ:

Giản Phàm cảm thụ được sự quyến luyến trong lời Hương Hương, không muốn mình về Ô Long, càng không muốn mình xuống quê. Y gãi đầu sồn sột, cái gì chứ ở chuyện này thì y am hiểu hơn bạn gái, khó xử nói: “ Đâu đơn giản như thế, không phải cứ nấu ăn ngon là có thể làm ông chủ, còn cần có địa điểm, quan hệ, còn phải thuê nhân viên, đều không phải là chuyện dễ. Ở Đại Nguyên mở cái quán ăn tầm tầm cũng phải mấy chục vạn, còn quán nhỏ cũng phải mười mấy vạn.”

Nếu làm đầu bếp còn tạm được, mở quán kinh doanh thì y làm gì có bản lĩnh đó, vấn đề này y từng nghĩ rồi, thậm chí thời đại học còn vừa làm vừa chơi ở mấy quán ăn, nhưng mở quán ở đây, khó hơn ở Ô Long nhiều. Hơn nữa chẳng biết vì sao mẹ cực kỳ phản cảm mình mặc tạp dề, ngay cả muốn làm đầu bếp cũng không được.

Q1 -