Hắc Oa

Q1- Chương 033: Thịnh tình chiêu đãi. (3)

Tương Địch Giai gật đầu, cầm đũa gắp thịt chấm nước sốt, cắn thử một miếng, đuôi mày khẽ nâng lên:” Ngon quá, rất mềm, thịt bò nhừ mà vẫn giữ được ngọt tươi của thịt, thật không dễ dàng, kết hợp với vị thuốc cũng dễ ăn.”

“ Không tệ, còn có vị hơn cả món thịt bò bít tết ở quán ăn Tây trên tỉnh thành.” Chủ nhiệm Vu hết sức tán thưởng, trong nước mà có thể làm thịt bò đem so với nhà hàng tây là rất hiếm:

Giản Phàm làm động tác cám ơn, xoay người chuẩn bị đi, ai ngờ thằng béo lại không vui: “ Oa ca, mày trọng sắc khinh bạn, nếu không phải chị Tương tới, mày không cho tao nếm thử món này phải không?”

Chủ nhiệm Vu phì cười, Tương Địch Giai che miệng quay sang bên, đuôi mắt cong cong, muôn phần xinh đẹp.

Giản Phàm giả vờ không nghe thấy, vội vàng bước đi, không dám cãi nhau với thằng béo, thằng heo tham ăn đó giận thật rồi, không còn biết phân biệt trường hợp nữa, cái gì cũng dám nói.

Lần sau làm cả nồi tống xuống họng mày, cho mày ăn chết nghẹn luôn.

“ Tiểu Phàm họ Giản mà, sao cậu lại gọi là Quách ca?” Tương Địch Giải thắc mắt:

“ Không phải là Quách ca, mà là Oa ca. Chị Tương, từ nhỏ người ta đã gọi nó là Tiểu Oa, là Oa trong nồi sắt, nồi đen ấy. Mọi người thấy nó đẹp trai không? Có giống soái ca không? Soái ca, soái oa ấy ...” Phí Béo vừa giải thích lại khiến hai mỹ nhân cười liên hồi:

Giản Phàm xuống lầu vẫn loáng thoáng nghe thấy thằng béo bôi nhọ mình, cũng chỉ cười, béo, có khách nên tao giữ thể diện cho mày, đợi không còn ai xem tao xử lý thế nào ... Có điều y thực sự ngạc nhiên, thằng ngốc này có phúc thật, nhìn thái độ Tương Địch Giai với hắn nhẹ nhàng ôn nhu, chẳng lẽ thực sự bị hắn lừa vào tròng rồi? Càng nhìn càng không hiểu.

Thời gian chuẩn bị đầy đủ, cho nên thức ăn đưa lên rất nhanh, hai món ăn kèm, ba nồi hầm, bày kín cả bàn, không hề xa hoa, mà tinh xảo, rượu là rượu ngô ướp đá. Cho dù thế ba người ăn mồ hôi đầm đìa, nhất là Phí Béo, dùng hết cả một xếp giấy ăn rồi.

“ Cẩu kỷ sơn dược nấu ba ba là món chính hôm nay.” Món cuối cùng lên bàn, nhìn mỹ nữ đã ăn tới mất đi vẻ văn nhã, khiến tâm tình Giản Phàm càng vui vẻ thêm vài phần:

Phí Béo nhìn một cái thốt lên:” Oa, Oa ca, mày đúng là đem hết bản lĩnh giữ nhà ra rồi, nồi gang cương ngọc nhám mà mày cũng mang ra dùng à?”

Nghe thế hai mỹ nữ vốn chú ý tới món ăn tức thì nhìn cái nồi, có nhiều không nhìn ra cái gì cả, chỉ là cái nồi sắt đen xì xì, trong nồi hơi nóng nghi ngút, nổi bập bệnh một thứ tròn như trứng vịt, không biết là cái gì, ba ba nổi trong canh, cẩu kỷ đỏ tươi rải rác xung quanh, dù ăn no rồi cũng có ý nếm thử. Nhưng cái nồi, trừ dày một chút , hoa văn cổ kính một chút, không có gì đặc thù.

“ Cương ngọc là gì? Đồ cổ sao?” Chủ nhiệm Vu hứng thú hỏi:

“ Không giống.” Tương Địch Giai hồ nghi quan sát kỹ, đồ cổ rất ít thứ bằng sắt, cô có kinh nghiệm:

“ Không phải đồ cổ.” Giản Phàm giải thích:” Đó là cách làm nồi sắt của Ô Long, nồi rời khuôn đúc, dùng củi khô nung đỏ, dùng tro đánh nồi, dùng cương ngọc trong sông Ô Long mài đáy nổi, còn dùng dầu đồng đun nóng. Lặp đi lặp lại bảy bảy bốn chín ngày, mới làm ra được cái nồi cương ngọc, loại nồi này để lâu không rỉ, không dính dầu, đung canh không đen nước, nấu cơm không dính gạo, là nồi sắt cực phẩm. Bảo nó quý giá thế nào thì không tới mức, vì vật liệu làm ra đầy ngoài kia, nhưng cách làm quá rườm rà cầu kỳ, bây giờ không ai làm nữa, cho nên mới biến thành quý.”

Hai mỹ nữ hiểu ra, nghe Giản Phàm nói chủ nhiệm Vu càng hứng thú với Đệ nhất Oa thêm vài phần:” Tiểu Phàm, tôi nghe nói cậu còn hiểu cả Trung y, thật thế không?”

Hôm nay không có mấy nam nhân kia, Giản Phàm mới phát hiện ra vị chủ nhiệm Vu vẫn hết sức phong vận này ngôn ngữ mang đậm chất lãnh đạo. Chỉ là không nghĩ Tương Địch Giai lại đêm kể chuyện này, liếc mắt nhìn, Tương Địch Giai cũng đang tựa cười tựa không nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh khiến lòng giật đánh thót một cái, thầm than: Hỏng rồi, cái thằng béo điển hình mồm không nắp, chẳng lẽ nó đem cái chuyện hôm đó đánh cược lừa con gái người ta ra nói.

Giản Phàm chỉ nắm được chút lý luận, không dám nhận là biết Trung y, còn chưa kịp trả lời thì Phí Sĩ Thanh nhân lúc y ngẩn người xen vào:” Chủ nhiệm Vu, thật đấy, thật hơn cả vàng mười nữa, khi chúng tôi học đại học, giáo viên dạy môn kinh tế tiền tệ bị bệnh thần kinh suy nhược, quanh năm mất ngủ, Oa ca chỉ thuận tay cho một công thức nấu ăn, chẳng uống thuốc chẳng đi tiêm, chỉ cần khi nấu canh cho vài vị thuốc, mọi người đoán thế nào?”

“ Thuốc đến bệnh đi phải không?” Tương Địch Giai mím môi cười, hẳn đây là kết quả hiển nhiên:

“ Phải nói là ăn vào bệnh hết mới đúng.” Phí Béo cướp lời Giản Phàm, tỏ ra thần bí:” Trị được bệnh chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là học kỳ đó, hai chúng tôi trốn học liên miên, đến khi thi cũng làm bừa bãi bậy bạ, nhưng giáo viên đó hết bệnh, cảm kích cho điểm ưu! Hà, làm chúng tôi cười rách miệng.”

Chuyện này vẻ vang gì mà kể hả béo? Giản Phàm ra sức đánh mắt, nhưng mà thằng béo ngu si nổi hứng lên rồi, càng nói càng say sưa. Tương Địch Giai, chủ nhiệm Vu mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên, lại nhìn vẻ mặt khờ khạo thật thà của Phí Sĩ Thanh, cùng phì cười.

Thôi xong, cái thằng béo ở gần mỹ nữ, đắc ý quên luôn mình là ai rồi, Giản Phàm xấu mặt muốn cáo từ, chủ nhiệm Vu không buông tha:” Ấy đừng đi, tiểu thần bếp, món ăn cuối cùng còn chưa giới thiệu mà. Tiểu Phí nói hôm nay là đại tiệc dược thiện, sao tôi không thấy.”

Giản Phàm hết cách, đứng giải thích:” Chủ nhiệm Vu, kỳ thực mỗi món chị ăn đều mang tác dụng của thuốc, ví như món cẩu kỳ sơn dược nấu ba ba này, vừa nghe là biết có ba loại nguyên liệu chính. Cái quả cầu tròn này là sơn dược khoét thành, ba ba dùng lửa mạnh chế biến, giữ được hình thái hoàn chỉnh, sau đó dùng lửa liu riu đun chín, điển hình là thịt nát canh thơm, không những ngon mà giá trị thuốc còn cao. Cẩu kỷ giúp ích thận, cường tinh huyết, ba ba có chứa protein chất lượng cao, a xít béo không bão hòa và vitamin, giải nhiệt trừ độc, sơn dược thì bổ phế ích tinh. Ba thứ này vốn là nguyên liệu nấu ăn có tác dụng chữa bệnh rất tốt, tổ hợp lại có thể ích thận bổ an, an thần tỉnh chí. Ba ba tự nhiên vốn hiếm, lại là loại ba ba lưỡng kim, càng hiếm hơn nữa, thức ăn là thuốc, thuốc là thức ăn. Mấy món mọi người ăn hôm nay có rau hoàng hoa, giải nhiệt an thần; canh tuyết lê, giảm ho tan đờm; thịt bò tư bổ cường thân; mật ong là tinh túy của trăm hoa, dưỡng nhan cường vị ... Kỳ thực thức ăn và thuốc vốn cùng nguồn.”

Q1 -