Hắc Oa

Chương 19: Quyết tâm của Phí Sĩ Thanh.

Buổi trưa bàn kín khách, chẳng biết có phải do tâm tình không tốt hay không tìm được mục tiêu thích hợp, Giản Phàm chào đón khách mà chẳng xẻo một ai. Bận rộn qua buổi trưa, không về nhà mà nghỉ ngơi ở quán, đến chiều vừa mới thái xong rau chuẩn bị cho buổi tối, đang định làm cá thì có khách quý tới.

Từ ngoài truyền vào cái giọng điệu chướng tai:

- Đào Hoa, em gái, có nhớ anh không?

Thằng béo tới rồi.

Đào Hoa chẳng có tí thiện cảm nào với loại chuyên ăn chực không trả tiền này, đốp ngay một câu:

- Rửa nồi rồi, không có cái gì ăn đâu.

Nói câu này, Đào Hoa nhất định tặng kèm một cái lườm.

Có điều cha lại luôn hiền hòa:

- Béo, có phải thèm ăn không, vào bếp tìm Tiểu Phàm ấy! Muốn ăn gì bảo nó làm cho.

Phí Sĩ Thanh tới đây là không coi mình là người ngoài, thường ngày nghênh ngang vào bếp, thấy gì là cho vào mồm, vài quả dưa chuột, sau đó vớt ít xương lợn xương bò cho vào bát to, ngồi gặm ngon lành.

Hôm nay hơi bất ngờ, Phí Béo chỉ trêu ghẹo Đào Hoa một câu rồi vào sân sau, kéo từ trong áo ra một bình ngũ lương dịch, nghiêm túc nói:

- Oa ca, người anh em tới thỉnh giáo đây.

- Đưa đây.

Giản Phàm giật lấy đặt dưới chân:

- Muốn thỉnh giáo, vậy cái bình này không tính, mày phải cống nạp thêm.

- Biết mày định xẻo tao, xem đây, thứ này dứt khoát làm mày hài lòng.

Phí Sĩ Thanh cởi ở cổ ra một cái túi, bên trong là máy MP4:

- Phế Phầm, mày dỗ trẻ con à? Mua thời đại học rồi, mày dùng mấy năm chưa hỏng là may.

Giản Phàm khinh thường, chỉ Phí Béo mới thích thứ này:

- Thật không? Không thích thật nhé?

Phí Sĩ Thanh có ý mập mờ kéo dài giọng, rồi ngón tay bấm nút, điều chỉnh, bên trong phát ra tiếng động vô cùng quen tai, Phí Sĩ Thanh lắc lư trước mặt Giản Phàm, cười hì hì:

- 24 tiếng trước mới cập nhật, tao nén lại rồi.

Thằng béo bản lĩnh gì không có, lên mạng kiếm loại phim phân giải cao này thì tinh như ma.

Giản Phàm ngứa ngáy, bỏ công bỏ việc đấy, lau tay cười toét miệng xem, có điều lập tức không hài lòng:

- Này Phế Phầm, mới có 2G, xem không đã.

Phí Sĩ Thanh gập ngón tay đếm từng cái tên dụ dỗ:

- Đây là bản uncensored đấy, Maria Ozawa, Maria Takagi, Yamamoto Azusa, Rui Sakuragi, Yui Setom, Hitomi Shiraishi, Momo Aida ...v..v..v... Trải qua nhiều năm nỗ lực không ngừng nghỉ của tao, cơ bản gom đủ em gái Nhật, còn Âu Mỹ cũng không ít, lấy không?

Giản Phàm tắt máy đi, sợ cha nghe thấy, nghĩ một lúc, ánh mắt rất thiếu kiên quyết:

- Mang bản di động ra đây, tao tự chọn.

- Không vấn đề, ha ha ha.

Phí Sĩ Thanh gian kế thành công, ôm bụng cười:

Giản Phàm cũng cười theo, hai đứa tuy tính cách khác hẳn nhau, nhưng sở thích lại nhất trí cao độ, chỉ là đang cười nửa chừng thì ngưng bặt, áp giọng xuống:

- Không đúng, hết tặng rượu lại tặng bảo bối đáy rương. Nói! Có âm mưu gì, mày chưa bao giờ rộng rãi như thế.

- Đơn giản, giúp tao tán tiên nữ đó.

- Xì, mau mau, kiếm chỗ nào mát mà xéo đi.

Giản Phàm lập tức nhét MP4 vào tùi thằng béo, đẩy ra ngoài:

Phí Sĩ Thanh mặt mày đau khổ, chắp tay vái:

- Đừng, Oa ca, nể mặt đảng và tổ quốc, giúp anh em một tay đi, lại chẳng phải tán vợ mày.

- Mày phiền lắm, chuyện này đừng tìm tao, nói cho mày biết, không được.

Giản Phàm từ chối thẳng thừng, để con lợn này đi tán Tương Địch Giai là xúc phạm mỹ nữ, vốn y chỉ muốn lừa Phí Sĩ Thanh giúp đưa rượu, ai ngờ thằng này coi là thật. Lùi một vạn bước mà nói, Giản Phàm không muốn nhìn Phí Sĩ Thanh bị đả kích, thằng này chẳng bao giờ biết thế nào là trời cao đất dày:

Có điều lần này Phí Sĩ Thanh cực kỳ ngoan cố:

- Mày thương người anh em này được không, nể tao bao năm phục vụ hầu hạ mày, giúp tao đi.

- Hả? Mày hầu hạ tao bao giờ?

Giản Phàm kinh ngạc cực, đổi trắng thay đen cũng không thể tới mức này chứ:

Phí Sĩ Thanh mặt bi thương thâm trầm nói:

- Oa ca, làm người phải có lương tâm chứ, từ thời tiểu học, tao trộm tiền trong nhà luôn chia cho mày mà. Lên cao trung, mày và Hương Hương hẹn hò tình cảm, tao nói dối lừa mẹ mày.

Mày và Hương Hương trốn trong KTX hôn hít tình cảm, tao đứng ngoài cửa canh giác ... Người anh em, tao đối xử với mày không bạc chứ? Lên đại học, mày chân đạp mấy thuyền, tán em gái khoa tiếng Anh, tán học tỷ khoa ngoại thương, tao có nói với Hương Hương không? Lúc mày cần tao, tao không nề hà gì làm bóng đèn, đến khi tao cần mày, mày lại đá như đá bao cát ...

Nói tới chỗ kích động, thằng béo như bị anh em vứt bỏ đau đớn khôn cùng, cứng đầu đứng ỳ ra đó chống lại Giàn Phàm đùn đẩy, vừa nói văng nước bọt, đem chuyện xấu của Giản Phàm kể hết một lượt. Nói cho Giản Phàm đỏ mặt, vừa mới lơi tay một chút, thằng béo nhanh như cắt đẩy sang bên, chạy vào giữa bếp, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Giản Phàm mặt lúc xanh lúc trắng.

Phí Béo thấy Giản Phàm mặt biến đổi liên hồi, còn cho rằng y sắp nổi giận, không ngờ Giản Phàm thở ra một hơi thật dài, nghe ngóng không có ai ở ngoài, nheo mắt nói:

- Béo à, tuy mày làm giúp tao không ít việc, nhưng mày có lần nào thua thiệt đâu, chém tao cũng chẳng nhẹ. Được, mày đã nói tới mức này rồi, tao không thể nợ mày, nhưng mày bảo tao giúp mày ra sao? Không thể tán tỉnh hộ mày, đi chơi hộ mày, rồi lên giường hộ mày luôn chứ? Lại nói Tương Địch Giai hơn bọn mình hai ba tuổi, nói không chừng là hoa có chủ, nữ nhân xinh đẹp như cô ấy, qua tay vài người cũng không lạ. Tao không dám tán, đó không phải là dê béo mà là sói cái, định dâng thịt tới tận miệng à? Đem hết số tiền cha mày tích góp ném ra cũng chưa chắc nên cơm cháo gì.

Trước mắt Giản Phàm thoáng qua hình ảnh xinh đẹp váy trắng hơn tuyết đó, hết sức rõ ràng, thậm chí cánh mũi thoang thoảng hương hoa nhài. Thầm nhủ, đừng nói thằng béo mê mẩn, chính y cũng tơ tưởng. Có điều Giản Phàm biết mình hơn thằng béo, Tương Địch Giai cũng giống như xe đua giá trị hai trăm vạn ở triển lãm, chỉ nhìn thôi, không đυ.ng vào được, muốn lái về nhà càng đừng mơ, không ăn không uống, bán máu hai đời cũng không hi vọng gì.

Phí Sĩ Thanh bất kể ba bảy hai mốt, thấy Giản Phàm không giận là sán tới:

- Oa ca, rất đơn giản, không phức tạp như mày nghĩ đâu, chỉ cần dạy tao gặp cô ấy nên nói gì? Làm gì mới lọt được vào mắt xanh. Buổi sáng tao về, nhớ tới trưa mất ngủ, tao không biết mình làm sao nữa. Oa ca, mày bảo tao đưa bình rượu, tao gặp người ta nên nói gì? Tao chỉ sợ nói gì đó khiến cô ấy sợ chạy mất.

Không ngờ thằng béo mới nhìn người ta đã tương tư tới độ này, Giản Phàm mềm lòng:

- Chỉ nói chuyện thôi?

- Ừ!

- Không nghĩ cái khác?

- Không, tao muốn làm quen, nhìn thêm vài cái cũng là hạnh phúc. Nói không chừng có phát triển.

Giản Phàm nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Phí Sĩ Thanh, thở hắt ra:

- Mày dã tâm không nhỏ ... Thôi được, béo, tao chỉ dạy một lần, học được hay không là ở mày.

Cái thằng béo này không va đầu vào tường thì không chịu quay đầu, thế thì để nó va thật mạnh vào.

- Ừ, ừ, được được.

Phí Sĩ Thanh mừng rỡ, Giản Phàm không chỉ tài nghệ nấu nướng tinh thâm, ở trường rất đào hoa, được chỉ điểm một chút là dùng không hết:

- Cho mày hai cách, mày tự chọn một, nghe xong thì xéo.

Giản Phàm đưa hai ngón tay lên, ngồi xuống bên chậu làm cá:

- Thời gian ít, nên tác chiến lâu dài là không thể, mày phải chuẩn bị đánh nhanh. Nữ nhân dễ bị động lòng nhất là tình thương, ra tay từ chỗ này, để lấy được sự thương cảm của người ta. Có nữ nhân rất kiêu, không thích hóm hỉnh, không thích chân thành, không thích đáng yêu, càng không thích tiêu tiền như rác, chiêu nhanh nhất luôn là tỏ ra đáng thương, khi cần có thể bịa ra một thân thế bi thảm, nói mày tuổi thơ bất hạnh, bị cha mẹ vứt bỏ, nói mày bị bạn gái mà mày yêu sống yêu chết vứt bỏ, nói mày tuyệt vọng với cuộc đời, nói gia đình mày u ám, mày từng tự sát không thành, bị người ta đánh nhập viện. Nếu mày có thể nói tới chính mày cũng khóc là thành công, có thời gian tán gẫu, nữ nhân trời sinh là để làm mẹ, đều có bản năng làm mẹ, sinh thương hại, nói không chừng sau này lại thích mày. Nhớ tư tưởng chủ nghĩa Marx không, hai phương diện của mâu thuẫn sẽ chuyển hóa lấn nhau, tình thương nói không chừng lúc nào đó sẽ biến thành tình ái, hiểu không?