Giản Phàm biện hộ cho hành vi tệ hại của mình bằng mỹ danh:
- Bắt mạch.
Đáng lẽ không cần, nhưng sờ thêm một chút để Phí Béo tâm phục khẩu phục.
Ngón tay nõn nà hơn hành mùa xuân ba phần, cổ tay trắng hơn trăng ba phần, cánh tay nhỏ nhắn trước mắt gần có thể sánh với khuôn mẫu rồi, Giản Phàm nhìn mà tim rung rinh không ngớt, nắm tay đúng một phút mới gật gù:
- Chị Tương, kiến nghị chị nên dùng rượu thuốc nhà tôi ngâm, sẽ tặng chị một bình, rượu này ngâm bằng thủ ô, trắc bách diệp, dích thược, hiệu quả rất tốt. Nếu như chị không thích rượu, tôi cho chị công thức món canh bảo dưỡng, đảm bảo chưa tới nửa năm, sẽ càng xinh đẹp, khỏe mạnh hơn bây giờ. Có thể thấy chị không thích trang điểm, rất tốt, tự nhiên mới là đẹp nhất, đó là vẻ đẹp thoát tục, mong chị có thể giữ được vẻ đẹp này thật lâu dài.
Vẻ thỏa mãn vì được tán thưởng của Tương Địch
Giai lộ cả ra mặt, nữ nhân ai mà chẳng thích đẹp, càng thích người ta tán thưởng mình đẹp tự nhiên.
Tương Địch Giai mỉm cười, rất thích dùng thái độ chỉ lớn nhìn em trai, béo má Giản Phàm:
- Xem ra tôi phải cám ơn cậu thật tốt, biện pháp đơn giản mà rất tốt.
- Không cần ạ.
Giản Phàm mặt dày làm thân:
- Tôi gặp chị đã thấy rất thân thiết, như chúng ta là người thân ấy.
Tương Địch Giai bật cười, không ngại xưng hô thân thiết hơn:
- Hi hi, thế sao? Chị mà có đứa em trai biết nấu nướng như cậu thì tốt rồi ... À phải, tài nấu nương của cậu có so được với cha cậu không?
- Gần bằng, nấu canh thì tôi không bằng, làm món ăn thì hơn một chút. Món canh hầm thì gần bằng nhau.
- Thế thì chị ăn thật no.
- Không vấn đề, hoan nghênh chị tới bất kỳ lúc nào.
Lần này mượn tóc nói chuyện mau chóng kéo gần khoảng cách hai người, cùng lúc đó mấy vị khách
hôm đó bị Giản Phàm chặt chém từ đại sảnh đi ra, vẫn còn ấn tượng với chàng phục vụ này, lần lượt chào hỏi. Tương Địch Giai có chút lưu luyến, vỗ vai Giản Phàm:
- Cám ơn cậu nhé Giản Phàm, hôm nay bọn chị còn xuống nông thôi, khi khác chúng ta nói chuyện.
- Chị, đi đường cẩn thận.
Giản Phàm giúp mỹ nữ mở cửa, bỏ đi chữ Tương, biến thành chị rồi:
Tương Địch Giai ngồi vào xe tạm biệt, mấy người khác bị phương thức tạm biệt ân cần tới sởn gai ốc của Giản Phàm làm bật cười, vẻ mặt ái muội.
Cho tới khi không nhìn thấy Tương Địch Giai vẫy tay trong xe nữa, Giản Phàm mới đi ra cửa, bộ dạng đắc thắng đứng trước mặt Phí Sĩ Thanh.
Phí Sĩ Thanh chưa hết choáng váng, hắn căn bản không biết Giản Phàm giở trò, nhìn thằng bạn với vẻ không sao tin nổi, miệng há ra rồi lại khép vào, thực sự còn kinh ngạc hơn cả thấy ma giữa ban ngày.
Giản Phàm đưa tay nâng cằm Sĩ Phí Thanh khép miệng lại, sau đó xòe tay ra, không nói gì cả, nhưng người địa cầu đều biết động tác này có ý là: Đưa tiền đây!
Không ngờ Sĩ Phí Thanh nắm tay Giản Phàm hôn lấy hôn để, hết sức thô bỉ:
- Oa, đây là bàn tay đã nắm tay mỹ nữ, thơm quá, cho hôn vài cái ..
Giản Phàm mặt ghê tởm thu tay lại, bợp cái đầu phì nộn của Phí Sĩ Thanh, quát:
- Đưa tiền, đừng có giả ngốc, mày nhìn người rồi hãy lừa.
- Tao không mang nhiều tiền như thế.
Phí Sĩ Thanh cười lấy lòng:
- Tao biết ngay là mày muốn chơi xấu mà.
Giản Phàm chẳng chút khách khí muốn cho tay vào túi quần Phí Sĩ Thanh, Phí Béo vội kéo quần lên, người bụng to sợ nhất bị người khác kéo quần, Giản Phàm thoáng cái đã lục lọi cả túi sau túi trước, móc ra xếp tiền, đếm hết mới có hơn hai trăm, cũng chẳng chê ít, đút vào túi mình, đá cái đít vịt một pháo:
- Thằng béo này, còn là công tử nhà cục trưởng đấy, túi có hai trăm mà dám cược năm nghìn với tao, có phải định quịt ngay từ đầu không?
Phí Sĩ Thanh sửng cồ:
- Ai quịt, mày lại không nói là trả ngay lúc đó, tao nợ không được à? Tao có giống loại thiếu tiền không trả không?
- Còn không à, mày là thằng vô lại, nợ tao bao nhiêu tiền cơm rồi, có thấy mày trả đâu ... Thôi đi, kiếm chỗ nào mát mà xéo, sau này thích cược cứ gọi tao. Nhưng phải trả nợ trước.
Giản Phàm đi lấy xe đạp, chuẩn bị rời đi:
Phí Sĩ Thanh ục ịch đuổi theo, lôi lôi kéo kéo:
- Oa ca, Oa ca! Mày làm thế nào vậy, dạy anh em với ... Nhìn mày hết sờ tay, vuốt tóc mỹ nữ, còn được mỹ nữ vuốt mặt, nếu là tao thì hạnh phúc ngất luôn rồi ... Oa ca, biết mày giỏi lừa gạt mấy em gái vị thành niên đơn thuần, không ngờ ở phương diện ngự tỷ cũng có nghiên cứu! Chỉ cho anh em một con đường sáng đi ... À đúng, điện thoại, điện thoại, cho tao chép ...
- Phế Phẩm, dạy mày có học được không?
Mày ngẩng đầu người ta không thấy cổ, mày cúi đầu, chính mày không thấy chân. Vậy mà còn không biết xấu hổ đi tán gái à? Theo tao học nấu nướng còn được.
Giản Phàm cố tình làm ra vẻ mất kiên nhẫn, tòm được cơ hội là phải ra sức xúc phạm, hai đứa đều thế:
Phí Sĩ Thanh chạy lên chạy xuống, lúc trái lúc phải, chẳng những kệ cho Giản Phàm sỉ nhục, còn cười nịnh:
- Oa ca, mày là soái ca số một Ô Long, tao không so được, nhưng bọn mình là anh em từ nhỏ tới lớn, có phúc cùng hưởng, có mỹ nữ thì cùng ...
Cũng may là hắn phanh lại kịp lúc, nói tiếp thì không còn ra cái gì nữa, bây giờ vấn đề không phải là tiền nữa, mà là mỹ nữ đã hớp mất hồn vía của hắn.
- Đừng nói thừa, trả nợ trước, lúc mày chặt chém tao có tí tình anh em nào không?
- Không thành vấn đề, chiều tao mang tới nhà mày, trong tủ của cha tao có rượu ngon, tao trộm một bình ngũ lương dịch cho mày nhé?
Phí Sĩ Thanh nắm thóp Giản Phàm:
- Thế còn được.
Giản Phàm bị mua chuộc ngay, ngoắc ngoắc ngón tay:
- Lại đây tao nói cho ... Thấy mày thật lòng như thế, tao cho mày cơ hội ước hẹn này, tối nay tới quán cha tao, đem bình ngọc mễ hoàng đưa cho chị ấy, nói mày là phục vụ trong quán. Bộ dạng mày quá tệ, đừng nói là bạn tao
... Như thế chẳng phải có cơ hội làm quen rồi à? Tiếp theo thì mày tự nghĩ cách, được tới mức độ nào, có lọt vào mắt xanh mỹ nữ không thì phải xem bản lĩnh của mày.
Kiếm được thằng ngốc mang rượu cho, mình đỡ tốn công sức.
Phí Sĩ Thanh hớn hở ra mặt, gật đầu liên tiếp, cảm kích bóp vai Giải Phàm:
- Người anh em, từ nhỏ tới lớn mày chiếu cố tao, không phải nói nữa, kiếp sau, tao chiếu cố mày.
Giản Phàm rợn người:
- Xéo đi.
- Hề, xéo ngay.
Phí Sĩ Thanh như vớ được vàng, xoay người chạy ngay:
Giản Phàm chợt nhớ ra điều gì, giật giọng gọi:
- Đứng lại.
Phí Sĩ Thanh đứng lại ngay tức thì:
- Sao thế?
Nhìn bộ dạng cao hứng của Phí Sĩ Thanh, Giản Phàm không đành lòng, thằng béo này luôn là đối tượng trêu chọc của người khác, bình thường hai đứa đấu khấu với nhau không sao, lừa anh em thế này, có chút không đành lòng, nhắc:
- Phế Phẩm, đừng bảo tao không nhắc mày, cô gái này không vừa đâu, người ta đi giày công chúa tới mấy nghìn đồng, túi sách LV, cái vòng ngọc ở tay tao thấy phải bằng một năm học phí của bọn mình, quần áo trên người nhãn hiệu gì tao không nhận ra. Nhưng toàn thân e phải tới mấy vạn. Anh em mình là bọn nhà quê, mày cùng lắm là thằng nhà quê có tiền ... Tầng cấp đó, chúng ta không với tới.
- Không sao, tao chỉ muốn làm quen thôi, giống như cha mày nói, món ngon không nhất định phải ăn, ngửi cũng là hưởng thụ. Câu này mở rộng ra, mỹ nữ không nhất định phải ăn, để trước mắt nhìn cũng vui mắt rồi, đó cũng là hưởng thụ, đúng không?
Thằng béo ngốc không ngờ nói ra một câu triết lý chấn động:
- Có tiến bộ đấy béo, mày nghĩ thế là tốt, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chuyện này đừng quá coi là thật.
Trêu chọc cũng không thể quá đáng, lời Giản Phàm rất thật:
Phí Sĩ Thanh ghé tới gần:
- Oa ca, lời này tao cũng tặng lại mày, người thất vọng nhất không phải là tao, mày cũng đừng quá coi là thật.
- Ý mày là sao?
Giản Phàm ngẩn ra:
- Mày tự nghĩ đi.
Phí Sĩ Thanh vỗ vỗ vai bỏ đi: