Hắc Oa

Chương 13: Nồi đen chụp đầu ai?

- Chỉ đạo viên!

Giản Phàm cứng lưỡi, cái tội lâm trận bỏ chạy chụp xuống là chết chắc, lớn giọng cãi:

- Chị muốn chúng tôi làm anh hùng thì cũng phải cho chúng tôi công cụ làm anh hùng chứ! Chẳng lẽ muốn chúng tôi dùng mấy lon nước ớt, mấy cái dùi cui đối phó với ác đồ à? Nước ớt hết hạn rồi, chẳng biết có dùng được không. Chúng tôi không chạy thì làm sao? Đứng đó làm bia tập bắn chắc? Chúng tôi mà có súng, chúng tôi cũng dám chặn đầu bọn chúng, cục thành phố nổ súng đùng đùng mà có ngăn được chúng không? Họ là tinh anh trong cảnh sát còn không ngăn được, chúng tôi ngăn nổi à? Vả lại, hôm qua dội điều tra hình sự nói, bọn họ đã giăng thiên la địa võng, đám hiệp cảnh chúng tôi có hay không cũng được. Bao nhiêu cảnh sát súng thật đạn thật còn không bắt được, sao bắt chúng tôi gánh trách nhiệm? Đầu người khác đội mũ cảnh sát, chẳng lẽ đầu chúng tôi đội nồi đen à? Dù là gánh tội thay cũng chẳng thể đem hết cứt đái đổ lên đầu chúng tôi.

Nghe Giản Phàm thao thao bất tuyệt, đám hiệp cảnh đồng cảm hết sức, chợt thấy oan ức dâng lên trong lòng.

Cái mồm Giản Phàm từ nhỏ luyện ở quán ăn không phải đùa, đấu khẩu với nam hay với nữ trong đồn công an chưa từng thua, hôm nay đem công phu ra dùng, nói cho chỉ đạo viên không phản bác nổi. ... Nhất là đoạn cứt đái đổ lên đầu càng làm đội ngũ nhốn nháo. Bốn người sau lưng Giản Phàm cắn căng mà cười, nếu không phải đối diện với chỉ đạo viên đã cười chảy nước mắt.

Thanh danh hiệp cảnh so với lưu manh trên đường chẳng tốt hơn là bao, có lợi thì cảnh sát hưởng, có chuyện thì đám hiệp cảnh không biên chế gánh. Bên ngoài kia gọi hiệp cảnh là cảnh sát nồi đen, cảnh sát thùng phân, ngoại hiệu chướng tai gì cũng có. Đồn cảnh sát gặp chuyện lớn tới mấy, khai trừ vài hiệp cảnh là xong, Giản Phàm đoạt tiên cơ nói ra trước, đạo lý rõ ràng, khiến chỉ đạo viên á khẩu.

Đài Thủy Tiên mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng lúc này điện thoại cứu mạng tới, xem số gọi tới rồi vội vàng chỉ đám Giản Phàn:

- Đình chỉ, cả tổ đình chỉ, viết báo cáo, nghe xử lý, giải tán!

Sau đó về văn phòng.

Đội ngũ giải tán, vài hiệp cảnh đi qua vỗ vai Giản Phàm, y chẳng còn sức đáp lại, vất vả cả đêm, ai cũng mệt, trừ trực ban, chia năm xẻ bảy lên xe của mình về nhà. Đám cảnh sát nhìn năm người họ cười hả hê, còn hiệp cảnh thì vây quanh nhao nhao.

- Địa Lôi, thằng nhãi mày không phải ngông lắm à, hôm nay sao thảm hại thế, nhìn thấy ác đồ cầm súng thế nào không?

- Hắc Đản, sao thối thế này? ... Ái dà, mùi cứt.

- Oa ca, anh đúng là đệ nhất soái ca ở đồn mình, hôm nay càng ngầu, nói cho chỉ đạo viên cứng họng luôn.

Người trêu ghẹo, tìm trò vui, xem náo nhiệt, nói cả một đống lời vô nghĩa, năm người ai cũng có phài phần khó chịu, gạt đám đông rời khỏi đồn công an. Đi qua hai cái ngõ Giản Phàm mới dừng lại, ngạc nhiên nhìn bốn cấp dưới vẫn lẽo đẽo đi theo, phất tay:

- Mấy đứa về cả đi, ai tìm mẹ người nấy, theo anh làm gì?

- Oa ca, chúng ta làm

sao đây? Hay viết báo cáo thừa nhận sai lầm?

Thán Chùy đen xì xì, cao lớn như trâu, song vẫn chỉ là đứa bé to đầu thôi:

Giản Phàm suy nghĩ, uốn lưỡi mấy lần vẫn thấy khó nói:

- Không dễ, người ta muốn chụp nồi đen lên đầu chúng ta, chúng ta viết kiểm điểm cũng vô ích, đội hình cảnh đang ở trên núi, tạm thời không để ý tới chúng ta, nếu bắt được người còn dễ ăn nói, chẳng ai làm khó với nhân viên tạm thời chúng ta, nếu không ... Đợi có kết quả rồi tính.

- Nếu không bắt được người?

Hắc Đản hỏi, hôm nay dẫm phải phân đã đủ mất mặt, nếu còn mất việc, không dám về nhà nửa:

- Không sao, các cậu đẩy hết trách nhiệm lên người anh là được, cứ nói anh bảo các cậu trốn, dù sao anh cũng chẳng muốn làm nữa.

Giản Phàm cố làm ra vẻ dửng dưng:

- Đừng, nếu xử phạt thì cùng chịu, sợ mẹ gì?

Thành Cương tỏ vẻ có nạn cùng chịu:

- Linh tinh, anh bị đuổi, hay dở gì còn kiếm ăn được ở quán, mày có ông cậu làm trưởng ban công an, bọn chúng chẳng biết cái chó gì, mày bảo chúng làm việc gì? Nghe anh, bốn người viết báo cáo nộp lên, sau đó là có thể đi làm tiếp, anh chây ì không nộp,

mấy ngày sau họ đuổi anh là xong việc.

Giản Phàm nhìn mấy đứa cuộc sống chẳng có trông đợi gì, thậm chí còn kém mình, Thán Chùy nhà ở quê rất khó khăn, Hắc Đản tốt nghiệp sơ trung chẳng được mấy năm, vốn là tiểu lưu manh trên đường. Địa Lôi nhà bán đậu hũ, lương hiệp cảnh tuy thấp, dù gì cũng là công việc.

Cả ba đều cảm kích nhìn Giản Phàm, vỗ vai chúng, chép miệng một cái, xoay người bỏ đi.

- Mẹ nó, thói đời gì thế này, có trách nhiệm là đổ lên đầu hiệp cảnh.

Thành Cương nghiến răng nghiến lợi, quay sang ba tên ngây như phỗng:

- Nhìn cái gì mà nhìn, cút xéo, thường ngày mở mồm ra là Oa ca, Oa ca, giờ có chuyện để một mình anh ấy gánh, bọn mày còn chút nghĩa khí nào không?

.... .... ....

Xử lý năm cái gai, Đài Thủy Tiên nhận được điện thoại, rời đồn tới cục, vội vội vàng vàng, chạy lên văn phòng cục trưởng cục công an huyện ở tầng bốn, vừa mới đi vào liền bị mắng té tát.

- Làm ăn kiểu gì thế, đồn trưởng Giản vừa đi hai ngày đã không ra sao rồi, năm người kia sao có thể bỏ xe mà chạy?

- Cục trưởng, năm người đó là hiệp cảnh.

Đài Thủy Tiên hối hận không thôi, chính vì sợ đám hiệp cảnh không làm nên trò trống gì nên mới tìm mấy vị trí không đáng kể để an bài, vậy mà biến thành chỗ quan trọng, đúng là càng sợ cái gì thì thứ đó càng tới:

Cục trưởng ngạc nhiên:

- Toàn bộ à? Không phải bảo cô bốn phối hợp một sao? Sao lại để toàn hiệp cảnh lên tuyến đầu, bắt họ đơn độc chấp hành nhiệm vụ? Cô làm chỉ đạo viên kiểu gì?

Nghe thấy trách nhiệm đổ lên mình, Đài Thủy Tiên sợ hãi:

- Xin lỗi cục trưởng Mao, tôi công tác sai lầm, lực lượng trong đồn không đủ, khu vực quản lý lại rộng, tinh binh mãnh tướng được phái hết chỗ yếu hại, có trang bị súng. Ô Long Trì Khẩu là đường nông thôn, căn bản không ra được ngoài, đi được ba mươi km là thành đường núi, chốt chặn đó cục thành phố thấy có

hay không cũng được, nên phái năm hiệp cảnh đi, ai ngờ nghi phạm lại chạy về chỗ đó. Tôi ...

- Tôi cái gì mà tôi ? Công lao có thể tranh, trách nhiệm không thể đùn đẩy, hiệp cảnh thì sao, hiệp cảnh cũng phải ra dáng cảnh sát, cũng phải có cảm giác trách nhiệm và vinh dự chứ? Thường ngày cô giáo dục kiểu gì? Cô phải chịu trách nhiệm, phải kiểm điểm sâu sắc.

Cục trường đem trách nhiệm vòng vèo mấy lượt, hình như không phải của hiệp cảnh, mà là trách nhiệm của chỉ đạo viên:

Đài Thủy Tiên rối rít gật đầu:

- Vâng, vâng, tôi kiểm điểm sâu sắc.

- Năm người kia đâu? Có những ai?

- Một tên Giản Phàm, là cháu đồn trưởng Giản, một là Tiêu Thành Cương, cháu ngoại trưởng ban pháp chế thành phố. Ba người còn lại Hách Kiến Lôi, Đàm Vũ Nghĩa, Lý Chí Quang mới tuyển năm nay. Cục trưởng Mao, tôi đã đình chỉ viết báo cáo rồi.

Đài Thủy Tiên nói tới năm người đó, đột nhiên thấy buồn cười, danh hiệu Cương Pháo, Địa Lôi, Thán Chùy đều rất hợp hình tượng:

- Đương nhiên phải viết, chẳng những chúng viết, mà cô càng phải viết, cô nhất thời sơ xuất tạo thành ảnh hưởng lớn, ảnh hưởng xấu tới cục, dùng ai không dùng, cô đem một đám hiệp cảnh vào vị trí quan trọng! ... Đi đi, đừng ở đây làm tôi thêm phiền, nếu không bắt được nghi phạm, tôi xử lý cô.

Điện thoại vang lên cắt ngang lời giáo huấn của Cục trưởng Mao, nhận điện thoại rồi an bài vài nhóm đặc cảnh lục soát, chẳng để ý tới chuyện nát ở đồn, phẩy tay như đuổi ruồi: